Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 382: An Lâm và An Kỳ Lân

"Đến đây, An Kỳ Lân, để cha con bế nào." Hứa Tiểu Lan đưa đứa trẻ sơ sinh trong tay cho An Lâm.

Ha tay An Lâm run rẩy nhận lấy đứa trẻ màu vàng, trong giây lát nghẹn giọng không nói được gì.

Đứa trẻ màu vàng có làn da thật mềm mại, khi chạm vào còn có cảm giác tê dại, chắc là có liên quan đến việc cả người nó có lôi điện màu vàng quấn quanh.

Đứa trẻ màu vàng khóc một trận, dường như rất mệt, sau đó ngừng lại. Cuối cùng nó dùng đôi mắt ngập nước to tròn lấp lánh nhìn An Lâm, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ tò mò, đúng là đáng yêu.

"Vật nhỏ, cuối cùng con là ai, vì sao lại chạy đến bụng của tôi?" An Lâm chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ màu vàng, mở miệng hỏi.

Dường như đứa trẻ màu vàng nghe không hiểu lời An Lâm nói, bỗng nhiên mở miệng nói: "Cha!"

"Tôi không phải cha con!" An Lâm nghiêm túc nói.

Đứa trẻ màu vàng có chút ngây thơ chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Hứa Tiểu Lan bên cạnh, giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẹ!"

"Cả trời cũng không ngăn được bước chân của anh An nữa rồi! Gâu gâu!" Đại Bạch cũng ồn ào theo.

Bây giờ ngay cả một câu cũng không thốt ra được, đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, cảm thấy thế giới này điên rồi.

Đối mặt với mười vạn câu hỏi vì sao của Tô Thiển Vân, người bên cạnh đều làm như không nghe thấy. Có trời mới biết thế giới quan của cô gái này đã bị vặn vẹo thành gì nữa rồi, bọn họ cũng không dám đắc tội với Hằng Nga...

Lúc đó Lưu Đại Bảo và Triệu Hoài Ngân đã thấm nhuần đạo lý chủ nghĩa sống bằng đầu óc.

Không ngờ quần chúng bên cạnh vây xem ăn dưa, còn nghênh đón một đợt cao trào.

Mệnh Duyên Địa Tiên cười ha ha, sau đó nhìn phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ở một bên: "Hiệu trưởng, tôi gặp ông để xin phép! Đại môn của tôi đã mở ra rồi!"

Hứa Tiểu Lan nghe thấy thế, trên khuôn mặt trắng mịn đỏ bừng, khẽ gắt nói: "Đúng là cha nào con nấy, từ nhỏ An Kỳ Lân đã lưu manh như vậy rồi sao?"

Mệnh Duyên Địa Tiên từ chân núi chạy tới, bây giờ ôm ngực, trong mắt lại phát ra tia sáng vô cùng lấp lánh sảng khoái.

Tô Thiển Vân mở đôi môi anh đào, giật mình nói: "Sinh viên An Lâm và Kỳ Lân Kim Hư Lôi rõ ràng không có hôn môi, vì sao cậu ấy lại có thể mang thai rồi sinh đứa trẻ được? Sinh con không phải là việc của phụ nữ ư, đàn ông cũng có thể sao? Không, không đúng, vậy Kỳ Lân Kim Hư Lôi là cha hay là mẹ?"

An Lâm nghe thấy hai mắt tối sầm, cái gì mà cha nào con nấy, hắn không cần niềm vui làm cha này!

"Nghe nói gần đây Cửu Châu có một kẻ mạnh là Long Ngạo Thiên, dám tuyên bố muốn chống lại trời. Bây giờ xem ra, Long Ngạo Thiên không có cách nào sánh bằng sinh viên An Lâm rồi, dù sao sinh viên An Lâm đã thông qua độ thiên kiếp, sinh ra An Kỳ Lân đó!" Đường Tây Môn tỏ vẻ cảm thán và kinh sợ.

Mệnh Duyên Địa Tiên cúi đầu thật sâu với An Lâm, sau đó cưỡi gió rời đi, để lại một đám sinh viên và giáo viên khiếp sợ.

Hồ Quán, Diêu Minh Hi và fan não tàn còn lại cũng nịnh nọt, kích động nói: "Không hổ là anh An, không hổ dành là truyền kỳ đứng đầu trường! Đến thiên lôi cũng trị được, hơn nữa còn sinh con!"

"Tình hình gì đây, An Lâm độ kiếp, còn có thể trợ giúp giáo viên đột phá thành kỳ Phản Hư?"

"Ha ha ha... Sinh viên An Lâm, cảm ơn cậu đã giúp tôi đắc đạo, tôi trở về bế quan, một khi bước vào được cảnh giới Phản Hư, chắc chắn sẽ mang theo trọng lễ đến gặp cậu!"

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa hít sâu một hơi, cố gắng ngăn cản biểu cảm khiếp sợ của bản thân, vẫy tay: "Mau đi đi, cậu có thể đột phát lên được Thiên Tiên Phản Hư, quả là may mắn của trường, may mắn của Thiên Đình!"

Đứa trẻ màu vàng nhe rằng, trợn mắt nhìn Ngọc Hoa.

Trong một đình bên hồ, ở đây có đám người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành tụ tập, đúng là phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đã sử dụng thuật pháp không gian, truyền tống mọi người đến đây.

An Lâm chỉ có thể gửi hy vọng vào phó hiệu trưởng, có chút sốt ruột mở miệng hỏi.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cảm thấy nếu còn để như vậy, nhất định sẽ mất kiểm soát.

Ngọc Hoa thấy An Lâm không có cách nào thiết lập mối liên hệ, cảm xúc cũng không dao động nhiều, mà tiếp tục nói: "Trong cơ thể của An Kỳ Lân có ẩn chúa sấm sét tinh thuần vô cùng độc đáo, hơn nữa còn có hệ thống kinh mạch vận chuyển năng lượng đặc biệt, muốn thiết lập liên hệ với nó, con có thể thử dùng máu nhận chủ."

Tôi cảm thấy trái tim run rẩy, lôi kiếp của sinh viên An Lâm biến thành Kim Hư Lôi còn chưa nói, Kim Hư Lôi còn hóa hình, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, cho dù Kim Hư Lôi bị cậu ta khống chế, tôi cũng khóc mà thừa nhận... Nhưng chết tiệt cái độ kiếp xong, lập tức sinh con là chuyện gì đây? Không chỉ có thế, còn có thể trợ giúp thầy Mệnh Duyên đột phát Thiên Tiên Phản Hư? Đó chính là Thiên Tiên đó, chiến lực đứng đầu Thiên Đình!"

Tuy hắn không biết đứa trẻ màu vàng này là gì, nhưng từ trong bụng hắn sinh ra, nhất định sẽ có mối liên hệ chặt chẽ với hắn, không phải là sinh mệnh thì chính là linh vật sinh ra dị biến. Nếu muốn tìm kiếm manh mối, có lẽ có thể dùng máu.

Lúc trước hắn bị việc này kích động choáng váng cả người, hoàn toàn không kịp suy nghĩ rõ ràng điểm quan trọng này.

"Hay, đây là một ý kiến hay!" An Lâm nghe xong hai mắt sáng lên.

Ông đưa ra quyết định rất nhanh, giải tán phần lớn sinh viên và giáo sư, mang đám An Lâm đến chỗ không người, bắt đầu nghiên cứu chuyện vừa xảy ra.

Ngọc Hoa thu tay về, mày rậm hơi cau lại, mở miệng nói với An Lâm: "An Kỳ Lân nói đúng ra không phải là một sinh mệnh hoàn chỉnh, nhưng lại có linh tính, có chút giống với tình huống đồ vật có linh tính vậy. Nó là do con sinh ra, như vậy nó và con trực tiếp thiết lập mối liên hệ tinh thần thế nào?"

An Lâm nghe thấy thế, trong lòng thả lỏng. May mắn, đứa trẻ màu vàng không phải đứa bẻ thật sự, nếu không thật sự sẽ có chuyện rồi. Một người đàn ông sinh con, việc này nói ra sẽ dọa bao nhiêu người!

Hắn đè nén nỗi lòng, thử dùng ý niệm nối liền với đứa trẻ màu vàng, không ngờ lại không có phản ứng.

Ngọc Hoa Thiên Tiên nhìn đứa trẻ màu vàng trong tay An Lâm, thử dùng tay chạm vào bụng đứa trẻ một cái.

"Hiệu trưởng, đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì vậy"

"Đôm đốp!" Ngọc Hoa cảm nhận được một luồng sấm sét vô cùng thuần túy, đánh trúng ngón tay, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Phát hiện đầu ngón tay Ngọc Hoa tỏa ra ánh sáng, đứa trẻ màu vàng càng 'y y nha nha', há miệng cắn ngón tay của Ngọc Hoa.

An Lâm nhanh chóng chích máu của mình ra, nhỏ lên đứa trẻ màu vàng trước mặt.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều nín thở ngưng thần, dường như đang chứng kiến thời khắc vĩ đại vậy.

An Kỳ Lâm tò mò nhìn máu trước mặt, ngửi ngửi, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, không nói hai lời đã dùng lưỡi liếm sạch sẽ máu.

"Sao rồi, có cảm ứng chưa?" Ngọc Hoa Thiên Tiên tò mò hỏi

An Lâm lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập sự hoang mang.

Hắn nhìn chăm chú đứa trẻ trước mặt với vẻ tò mò, miệng kêu y y, vẻ mặt hạnh phúc.

Không ngờ đột nhiên sắc mặt của nó trở nên tái mét.

Mọi người thấy thế đều phát hoảng, ngay cả Ngọc Hoa Thiên Tiên cũng mở to hai mắt nhìn.

"Hu hu hu... "

An Kỳ Lân khóc lớn, lăn lộn trong lòng bàn tay của An Lâm.

"Sao lại thế này, chẳng lẽ An Kỳ Lân kháng máu của bạn học An Lâm sao?" Hiên Viên Thành nói.

"Nhìn thế này, sao tôi cảm thấy hình như An Kỳ Lân trúng độc vậy... " Tiểu Hồng lắc lư cái đầu hồng nũng nịu nói.

"Á..." An Lâm nghe thấy câu đó, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Máu của hắn có độc tính trí mệnh với sinh mệnh nào đó!

Như vậy... Đứa trẻ này có phải sẽ bị máu của hắn đầu độc mà chết không?

Dường như muốn chứng minh suy đoán của An Lâm, miệng An Kỳ Lân bắt đầu sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, bụng phồng lên...

"Rầm!"

Xuất hiện tiếng vang giống như quả bóng bị căng mà phát nổ.

An Kỳ Lân nổ tung trước mặt mọi người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận