Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 387: Bàn luận về mỡ

An Lâm gõ cửa phòng của anh Thành, trông thấy anh Thành đẹp khác thường.

"Trời đất, anh Thành! Anh đang làm gì vậy?!"

Sau khi An Lâm thấy Hiên Viên Thành, thì ngây ra đứng tại chỗ, hét lên thất thanh.

Hiện giờ Hiên Viên Thành đang mặc quân phục màu xanh đen, dáng người thẳng tắp, sao vàng năm cánh trên vai lấp lánh,tư thế oai nghiêm, cực kỳ có khí chất. Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là tiên sư nhà anh, tại sao anh Thành lại mặc quân phục vậy?!

Thấy nét kinh ngạc trên mặt An Lâm, mặt Hiên Viên Thành hơi đỏ lên, giải thích: "Bạn học An Lâm, đây là quần áo Hoàng San San tặng cho tôi, cô ấy nói mặc bộ đồ này vào sẽ cực kỳ có khí chất. Tôi tiện thể thử một chút, quả nhiên phong độ tăng thêm rất nhiều..."

An Lâm hít sâu một hơi, đây là khí chất tăng thêm rất nhiều à? Đây là khí chất bị sai lệch cực nhiều được không! Từ một tiên nhân xuất trần lúc ẩn lúc hiện trở thành quân nhân bảo vệ quốc gia! Quả nhiên là bị ảnh hưởng sâu sắc từ bom nguyên tử, nên muốn đi theo con đường súng ống đạn dược hả?

Hiên Viên Thành nghiêm túc nói: "Bộ đồ này có thể thay đổi diện mạo tinh thần của đệ tử trong tông môn, tôi cảm thấy có thể thử dùng trên diện rộng trong tông môn..."

Khóe miệng An Lâm giật giật, thử tưởng tượng ra cảnh tượng các đại đệ tử trong tông môn mặc quân phục lúc ngự kiếm phi hành, rồi sử dụng đủ loại tiên pháp, không thể không nói, quả thật rất kì dị.

Kết quả hắn phát hiện cô nàng này hoá ra mỗi năm đón tết đều ăn bánh Trung Thu. Tết Nguyên Đán ăn bánh Trung Thu, Tết Nguyên Tiêu ăn bánh Trung Thu, Tết Đoan Ngọ ăn bánh Trung Thu, Tết Trung Thu ăn bánh Trung Thu, ngay cả Tết Trùng Cửu (mồng chín tháng chín) cũng phải ăn bánh Trung Thu!

Quỳ lạy thật sự!

Hiên Viên Thành không nói gì, thoải mái nhận lấy, nhưng đã ghi nhớ món quá này vào trong lòng.

Tô Hiển Vân nói: "Tiết Thanh Minh uống mật hoa quế, tác dụng tốt hơn bánh Trung Thu nhé."

Không hổ là thiên tài mà, ngay cả ý tưởng nguyên tử tiên tông cũng đã nghĩ tới luôn!

Nguyệt Thố nói một năm ăn một lần, chỉ có Tết Trung Thu mới được ăn.

Hiên Viên Thành mời An Lâm vào cửa rồi bắt đầu trình bày rằng hắn phải thay đổi suy nghĩ về diện mạo tinh thần của tông môn. Từ việc ăn mặc đến kỷ luật, cao hơn nữa là đào tạo ý thức tập thể của tông môn, cuối cùng từ quân hồn phàm trần mở rộng ra là tiên hồn tông môn.

An Lâm không tặng bánh trung thu cho cô nữa, đành phải dạy Tô Thiển Vân học ngoại ngữ.

Cuối cùng, An Lâm đưa một cái bánh Trung Thu cho Hiên Viên Thành.

Càng nghe An Lâm càng cảm thấy đáng sợ, bởi vì lời anh Thành nói thật sự đặc biệt có lý.

À, sao tiết Thanh Minh không ăn bánh Trung Thu nhỉ?

Nguyệt Thố vừa nghe những lời này, hốc mắt đã ươn ướt, chỉ biết cúi đầu gặm củ cà rốt, im lặng không lên tiếng.

Sau đó, An Lâm lại chạy đến căn nhà nhỏ của Tô Thiển Vân.

Nhìn dáng vẻ này của Nguyệt Thố, trong lòng An Lâm cuối cùng cũng dễ chịu hơn.

Nửa tiếng sau, hắn trở về chỗ ở, hỏi Nguyệt Thố một năm có thể ăn bánh trung thu bao nhiêu lần.

An Lâm lại hỏi: "Vậy tại sao Tô Hiển Vân một năm được phép ăn những năm lần?"

Hắn tiếp tục mở lời: "Tôi tới đây là muốn hỏi thăm một chút, anh có thể điều chế đan dược giảm cân cho Nguyệt Thố hay không?"

"Anh bạn An Lâm, chúc mừng cậu thăng cấp lên kỳ Hoá Thần thành công, mấy ngày này tôi bận bịu luyện đan, không dư ra được chút thời gian đến chúc mừng cậu, thật đáng hổ thẹn, tôi ở chỗ này tặng cậu món quà xem như bù lại nhé." Doãn Hỉ thấy An Lâm đến, mặt hiện lên nét vui vẻ, chủ động nghênh đón.

Mặt An Lâm khẽ co lại: "Cô ấy mà mập như anh vậy, Hằng Nga chắc ăn thỏ bảy món luôn quá! Bây giờ cô ấy hơn hai mươi lăm ký, muốn giảm xuống còn khoảng hai mươi lăm ký thôi, dùng đan dược gì thì được?"

Ở cung Đâu Suất, An Lâm đi thẳng đến gặp Doãn Hỉ.

"Hừ... Cậu nhìn thấy thịt trên người tôi chứ?" Doãn Hỉ vỗ vỗ bụng, giống như trống đánh vang ầm ầm.

Sáng sớm ngày hôm sau, An Lâm xin nghỉ, bắt đầu bay về phía cung Đâu Suất.

An Lâm ngẩn ngơ, cân nặng của Doãn Hỉ vượt quá trăm rưỡi, mỡ béo chí ít phải trên năm mươi ký, nghĩ như thế đúng là vô cùng kinh khủng!

"Thịt của tôi chứa đựng tinh của hoa đan dược, tôi luyện nhiều lần trong cơ thể, một khi bộc phát ra, một cân mỡ ẩn chứa năng lượng có thể bằng một đòn tấn công của Chân thần! Đây chính là đan đạo của tôi, năng lượng cô đọng lại đạt trình độ cao nhất cũng là lúc hóa rồng xung thiên!" Doãn Hỉ trầm giọng nói.

An Lâm gật đầu: "Tôi đâu có mù đâu."

Doãn Hỉ đã liệt An Lâm vào danh sách khách quan trọng, cho nên dẫu cho không nói rõ mục đích đến, cũng có thể đi thẳng vào phòng luyện đan tìm hắn.

"Lãng phí quá, phung phí của trời mà... Nguyệt Thố là thần thú trong mặt trăng, cậu có biết mỡ của cô ấy quý giá cỡ nào hay không, hả?" Vẻ mặt Doãn Hỉ đầy kích động, lên tiếng nói.

"Tôi không cần biết nhiều như thế nào, đây cũng là ý của Hằng Nga.

"Anh chỉ cần nói xem cần bao nhiêu tiền để mua đan dược là được rồi An Lâm bĩu môi, nói.

"Tiền bối Doãn Hỉ khách sáo rồi." An Lâm nhìn Doãn Hỉ một chút, vóc dáng lại tròn thêm không ít, nhưng đi đứng vẫn nhanh nhạy như xưa, thật là lợi hại.

"Có mập nữa cũng không mập bằng tôi được, thậm chí tôi còn chưa sợ, cô ấy sợ cái gì chứ?" Nét mặt Doãn Hỉ hoàn toàn không hiểu.

"Giảm cân còn có thể tại sao nữa chứ, đương nhiên là do mập quá mà!" An Lâm đảo mắt nhìn khinh khỉnh, mở miệng nói.

Doãn Hỉ nghe lời này xong lập tức trợn to mắt nói: "Nguyệt Thố á? Cậu có lầm không vậy, tại sao cô ấy phải giảm cân!?"

"Nguyệt Thố là thần thú mặt trăng, quanh năm được ánh trăng nuôi dưỡng, cộng thêm rèn luyện huyết mạch thần thú, một cân mỡ của cô ấy còn đáng giá hơn một cân mỡ của tôi rất nhiều, cậu đã hiểu chưa?" Doãn Hỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Năng lực luyện đan của Hằng Nga cao hơn tôi, tại sao cô ấy không dùng đan dược giúp Nguyệt Thố giảm cân? Có lẽ cô ấy cũng cho rằng làm như vậy quá mức lãng phí thì phải!"

An Lâm vừa nghe xong cảm thấy có lý, không thể không phân vân.

"Hơn nữa thể chất thần thú của Nguyệt Thố đặc thù, muốn hòa tan mỡ trên người tống ra bên ngoài cơ thể, cần dùng Trọng Dịch đan một loại tiên đan cấp sáu mới được. Một viên Trọng Dịch đan sẽ giảm được nửa ký mỡ, mỗi viên giá bốn trăm ngàn linh thạch, năm viên là hai triệu." Doãn Hỉ nói.

An Lâm nghe xong, lập tức cảm thấy vô cùng có lý, gật đầu tán thành nói: "Lời nói của tiền bối Doãn Hỉ đã giác ngộ tôi! Tôi thật sự thấy vô cùng có lợi. Loại phương pháp dùng tiên đan giảm cân này thật sự là quá ngu xuẩn rồi! Mỡ là thứ có biết bao nhiêu công dụng hay, có thể giảm chấn động, có thể làm nguồn năng lượng dự trữ, còn có thể gia tăng xúc cảm... Rõ là kẻ ngốc mới đi giảm cân!"

Doãn Hỉ vui mừng vỗ bả vai của An Lâm: "Ha ha, anh bạn An Lâm thật là đã thông suốt một chút rồi."

An Lâm thầm nghĩ, không thông suốt không được, linh thạch quá nhiều sẽ giết người đó!

"Tiền bối Doãn Hỉ, nếu mỡ là nguồn năng lượng có giá trị, ngài cũng đã nói một cân mỡ của ngài có thể bằng với một đòn tấn công của chân thần, vậy anh có cách gì để có thể nhanh chóng sử dụng năng lượng của mỡ này hay không?" An Lâm đột nhiên nói ra.

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu không có cách nào thông qua cắn thuốc để tống mỡ ra, vậy thì chuyển hoá nó bằng năng lượng thôi!

"Uầy, tôi quả thật biết cách, nhưng đan đạo của tôi chắc chắn không hợp với Nguyệt Thố đâu..." Doãn Hỉ có chút khó xử.

"Mà thôi... Đan đạo của tôi cũng được dẫn dắt bởi cậu, cậu thật sự muốn có biết cách chuyển hoá năng lượng mỡ này, thì tôi dạy tâm pháp cho cậu là được. Rồi cậu dạy lại cho Nguyệt Thố nhé. Dĩ nhiên có thể hiểu ra bao nhiêu thì còn trông chờ vào tạo hóa của cô ấy."

Doãn Hỉ thở dài một hơi, bắt đầu truyền dạy tâm pháp cho An Lâm.

An Lâm càng nghe tâm pháp này, ánh mắt càng ngày càng sáng, cái phương thức chuyển hóa năng lượng đó thật sự là chưa nghe bao giờ. Quá trình chuyển hóa không chỉ có hiệu quả cao, vô hại mà còn hình như khiến cho hắn cảm thấy được ý tứ hàm súc nào đó phù hợp với chân lý.

Hắn nhìn Doãn Hỉ đã béo thành quả bóng, hít vào một hơi thật sâu, trong lòng khâm phục Doãn Hỉ, nói không chừng thật sự có thể mở ra một mảnh trời riêng trên con đường cắn thuốc này đấy!

An Lâm học tâm pháp xong, hành lễ một cách trịnh trọng, bày tỏ sự cảm kích đối với Doãn Hỉ.

"Cậu cũng không cần phải cảm ơn tôi. Nếu không có màn biểu diễn cắn thuốc của cậu, tôi cũng sẽ không ngộ ra được đan đạo như giờ." Doãn Hỉ mang vẻ mặt không có gì đáng kể ở đây. Đường vẫn còn rất xa, tâm pháp này cũng chỉ là bước đi ban đầu mà thôi.

An Lâm tạm biệt Doãn Hỉ, trên đường mang tâm pháp về đầy vui vẻ.

Cánh cổng thuộc về một thế giới mới đã mở ra trong hắn, đó là một thế giới thuộc về muôn vàn đồ ăn.

Dù có mập cũng không cần buồn, vì nó sẽ trở thành nguồn sức mạnh lớn lao nhất trong bạn!

Tiếp theo... thì xem Nguyệt Thố có thể hiểu được tâm pháp này không rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận