Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 398: Liễu Thiên Huyền chiến đấu với Hiên Viên Thành

Ngay trong ánh mắt chờ mong của trăm ngàn sinh viên Liễu Thiên Huyễn vươn tay tấn công trước.

Pháp trượng Lục Vũ trong tay cô toả ra ánh sáng chói mắt, ngưng kết những luồng năng lượng ánh sáng đủ màu, ngay sau đó những luồng ánh sáng này đánh hết về phía Hiên Viên Thành, mỗi một luồng ánh sáng bắn ra đều có sức mạnh ngang với một đòn tấn công cực mạnh của tu sĩ Dục Linh hậu kì.

Sắc mặt Hiên Viên Thành vẫn bình tĩnh, chân hắn đạp theo hình thái cực, dùng cách di chuyển nhanh tới khó tin, tránh né những luồng năng lượng ánh sáng đáng sợ kia. Ngẫu nhiên đụng phải vài luồng ánh sáng không thể né tránh, đánh thẳng vào hắn, cũng sẽ bị sức mạnh lạ thường nào đó gấp khúc không gian lại, thay đổi quỹ đạo của luồng ánh sáng để nó không thể đánh trúng vào người Hiên Viên Thành.

"Ầm ầm rầm..."

Đằng sau hắn, vang lên tiếng những luồng năng lượng ánh sáng đánh vào mật đất gây ra những trận nổ rung trời, đá bụi bị cuốn tung mù mịt, mặt đất rung rinh chấn động.

"Cẩn thận nhé." Hiên Viên Thành lạnh lùng mở miệng nhắc một tiếng, chân hắn bước mạnh lên trước một bước, dùng tốc độ phá tan chướng khí đang bao phủ, hình thành một cơn lốc nhỏ, rồi nhanh chóng nhảy vọt về phía Liễu Thiên Huyễn.

Ngay lúc này Liễu Thiên Huyễn đang ở trạng thái Ma Pháp Thiếu Nữ, đương nhiên không thể để Hiên Viên Thành ép sát vào mình được, cô lập tức lùi ra đằng sau.

"Khóa Tiên!" Hiên Viên Thành đeo một cái bao tay màu trắng lên tay trái mình, vươn tay ra trước làm động tác bóp chặt Liễu Thiên Huyễn đang lùi ra sau.

Lúc này, bên cạnh ông bỗng xuất hiện dao động không gian.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cười nói: "Chủ yếu là tôi muốn tới xem thử biểu hiện của vị thiên tài kì Hoá Thần trong trường chúng ta thôi, mong là cậu ta không làm tôi thất vọng."

Giờ phút này, phía trên kết giới, sau khi kết giới co lại tới phạm vi quyết chiến cuối cùng, giáo viên phụ trách bình xét chỉ số chiến lực vẫn là Thương Thanh Địa Tiên.

Thương Thanh Địa Tiên vừa thấy người tới là ai, vội vàng cung kính hành lễ, mỉm cười nói: "Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa, không ngờ thầy cũng tranh thủ tới đây xem cuộc chiến, đúng là chuyện hiếm có quá."

Nhưng trong khoảnh khắc cô lo xây lá chắn cản xiềng xích, Hiên Viên Thành đã nắm kiếm Cổ nhảy tới trước mặt cô. Kiếm pháp Vạn Linh Thái Cực được hắn sử dụng tới mức tối đa, đánh cho Liễu Thiên Huyễn ngã vào bùn lầy, bằng vào đòn tấn công ôn hoà có thể dung nạp vạn vật kia, hắn khoá chặt Liễu Thiên Huyễn, khiến cô không cách nào kéo ra khoảng cách để sử dụng phép thuật cả!

An Lâm: Chỉ số chiến lực???, Chỉ số chiến công???

Đột nhiên, trong hư không xuất hiện những sợi dây xích màu vàng nửa trong suốt, như những con rắn uốn mình xông về phía Liễu Thiên Huyễn! Đây chính là thuật pháp đi kèm trong cái găng tay tiên khí mà Hiên Viên Thành mua được trong lăng mộ Thủ Dương!

Nói rồi, ông cúi đầu xem thử bản ghi chép chỉ số chiến lực và chỉ số chiến công trên tay Thương Thanh Địa Tiên, tìm kiếm thử tên của cậu thanh niên nọ.

Đằng xa, An Lâm nấp sau tảng đá to, âm thầm quan sát toàn bộ trận chiến, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng hô to, xin chị đó Liễu Thiên Huyễn, chị mau sử dụng kiếm đi, không thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!

"Ai ya! Tuổi cậu còn nhỏ vậy không lo học hành đàng hoàng, lại học được cái trò giam cầm học tỷ à!" Liễu Thiên Huyễn uốn gập người mình lại cái, người cô như cánh chim nhạn bay ngược ra sau, pháp trượng Lục Vũ vẽ ra một lá chắn khúc xạ màu hồng nhạt trên không, đánh văng hết mớ xiềng xích màu vàng nọ.

Ngay sau đó, một người đàn ông mày rậm mắt to, có hai chòm râu cá trê xuyên qua không gian, đi tới bên cạnh Thương Thanh Địa Tiên, mở miệng nói: "Bạn học Hiên Viên Thành này chắc là ngộ đạo ở nhân gian rồi nhỉ, không biết cậu ta đã trải qua những chuyện gì, mới giúp cậu ta diễn dịch quá trình biến hoá của vạn vật thành những chiêu thức ẩn chứa sức mạnh bùng nổ đáng sợ thế này. Giờ đây cậu ta không khác gì một quả bom ẩn hình, bất kì lúc nào cũng có thể nổ tung."

"Bạn học An Lâm chưa tham gia bất kì trận chiến nào, thầy xem đi, bây giờ cậu ta còn đang núp sau tảng đá to kia, ẩn núp hết hơi thở của mình kia." Thương Thanh Địa Tiên chỉ vào một cục đá đằng xa, mở miệng nói.

Ông vuốt ve chòm râu của mình, mặt mày vui mừng nhìn Hiên Viên Thành càng chiến đấu càng hăng hái, mở miệng tán thưởng: "Vạn Linh Thái Cực Đạo của bạn học Hiên Viên Thành đã đã dung nhập ý cảnh của bản thân mình, trong cái nhu hoà dịu dàng ẩn chứa sự quả quyết mạnh mẽ, như chiến sĩ đẫm máu nơi sa trường, cậu ta chỉ ccách đắc đạo Hoá Thần một bước nhỏ nữa thôi."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn thấy cậu thanh niên đang nấp sau tảng đá âm thầm quan sát trận chiến kia, càng chẳng hiểu ra sao: "Cậu ta làm trò gì vậy, chẳng lẽ lấy thực lực cao thâm của cậu ta mà còn ẩn núp chờ thời cơ ra tay? Không phải bình thường cậu ta thích nhất là rêu rao khoe khoang à, sao hôm nay lại không tham gia bất kì trận chiến nào?"

Khi nhìn tới hai chữ "An Lâm", mặt ông xụ xuống, ngạc nhiên trừng to mắt.

"Hửm... Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế này?" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa kinh ngạc hỏi với cái giọng đầy khó hiểu.

Bóng kiếm màu trắng của Hiên Viên Thành càng ngày càng rực rỡ chói mắt, dệt nên một trận pháp vây quanh lấy Liễu Thiên Huyễn, làm cô không cách nào thoát ra được.

Cùng lúc đó, trận chiến giữa Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn cũng đã tới hồi gây cấn.

"Hiên Viên Thành là Dục Linh hậu kỳ, nhưng học tỷ Liễu đã bước nửa bước vào kì Hóa Thần đó, thật không ngờ chị ấy sẽ bị một người cấp thấp hơn mình đánh bại, nghĩ vậy thôi tôi đã không cách nào chấp nhận nổi rồi..."

Thương Thanh Địa Tiên cũng thở dài một tiếng: "Haiz, có thể là sau khi bạn học An Lâm độ kiếp, gặp phải vấn đề gì đó rồi. Hai ta đều biết trận lôi kiếp đó cực kì lạ thường, rất có thể sau khi trải qua trận lôi kiếp ấy, bạn học An Lâm đã lâm vào chướng ngại gì đó, nên không cách nào ra tay được?"

Trong rừng Thiên Phong, những ánh kiếm màu trắng xuất hiện liên tiếp khuấy trộn gió mây, làm vạn vật đều hoảng sợ.

Đường đường là cường giả cấp bậc Hóa Thần, vốn là một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí đứng đầu Tiên Bảng, không ngờ từ đầu cuộc chiến tự do tới giờ, cậu ta lại không hề tham gia một trận chiến nào, đúng là làm cho người ta cực kì khó hiểu.

Liễu Thiên Huyễn nhìn bóng dáng kiên định của Hiên Viên Thành, trong lòng thầm than một tiếng, nhưng nghĩ tới những lời An Lâm từng nói, cuối cùng cô cũng làm ra quyết định.

"Học tỷ Liễu, chị dùng kiếm đi, ở trong này chúng ta đừng ai nhường ai cả, tôi cần một cuộc chiến thẳng thắn và công bằng cơ." Hiên Viên Thành vừa vung kiếm ra, vừa bình tĩnh mở miệng nói chuyện.

Liễu Thiên Huyễn không ngừng di chuyển thật nhanh, cô đang cố hết sức ngăn cản những đòn tấn công của Hiên Viên Thành.

Ngọc Hoa Thiên Tiên ngẫm nghĩ lại thử, khả năng này đúng là có thể xảy ra thật, dù sao những chuyện có liên quan tới An Lâm đều không thể nhìn nhận theo cách thông thược được, chính vì thế ông càng thêm chờ mong vào phần sau của cuộc chiến tự do.

"Có gì không thế chấp nhận nổi chứ, cậu nhìn nam thần An đi, toàn là vượt cấp đánh người ta thôi còn gì."

"Hửm, có lý nhỉ, nghĩ vậy, tâm trạng tôi đột nhiên tốt hơn hẳn rồi nè!"

"Hay gì mà hay chứ, có quan hệ gì với đám sinh năm thứ năm bọn mình đâu, còn không phải vẫn thua cái đám yêu nghiệt năm ba đó à..."

Hiên Viên Thành không ngừng ép sát, Liễu Thiên Huyễn đã bị thương không nhẹ, nguyên khí cũng đã tiêu hao khá nhiều.

"Haiz, tôi còn nghĩ bạn học Liễu Thiên Huyễn có thể thay mặt các học tỷ học trưởng năm thứ năm chúng ta giành lại vẻ vang, ai dè cổ vẫn thua dưới tay đám yêu nghiệt năm ba đó à?"

"Thật không ngờ học tỷ Liễu lại bị Hiên Viên Thành cản lại, kiếm thuật của Hiên Viên Thành này đúng là ngày càng đáng sợ!"

Trên quảng trường Bạch Ngọc, đại đa số các sinh viên đều tập trung toàn bộ sức chú ý của mình lên trận chiến giữa hai người Liễu Thiên Huyễn và Hiên Viên Thành, tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao.

Nhẫn không gian chớp lên một cái, một thanh kiếm màu lam nhạt xuất hiện trong tay Liễu Thiên Huyễn.

Tiếng run rẩy kích động vang lên, thanh kiếm Băng Hồng xuất hiện!

Cũng trong nháy mắt đó, cả một vùng đất trời đều bị bao phủ trong băng tuyết trắng xoá!

Liễu Thiên Huyễn mặc một bộ áo dài màu lam nhạt, chân đạp trên mặt đất phủ đầy băng tuyết.

Hơi thở lạnh băng lan toả ra bốn phương tám hướng theo hình tròn, hình thành một lĩnh vực tuyệt đối.

Trên quảng trường Bạch Ngọc, mấy chục ngàn sinh viên nhìn thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả ra.

Ngoại trừ thử thách Thực Ý ở đại hội giao lưu Tứ Phương Luận Đạo, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Liễu Thiên Huyễn xử dụng kiếm để chiến đấu.

Cô gái một mình đứng giữa biển sương tuyết, cao ngạo cô độc nọ, đã ghi khắc bóng hình của mình vào tận sau trong đầu óc họ.

Ngay cả phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đứng bên trên kết giới, cũng phải hoảng hốt bật thốt lên: "Thật không ngờ lĩnh vực của bạn học Liễu Thiên Huyễn, lại là lĩnh vực về khí hậu, lĩnh vực này nếu có thể vận dụng một cách thích đáng, có thể thay đổi cả trời đất! Không hổ là người có thể chất Đạo Kiếm Cổ, không hổ là thiên tài tuyệt thế của Thiên Kiếm tông! Haiz... Chỉ tiếc là em ấy có một khúc mắc không cách nào cởi bỏ được hết..."

"Hay lắm, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình để chiến đấu với chị!" Sắc mặt Hiên Viên Thành vẫn trầm tĩnh, bao tay màu trắng trên tay hắn phát ra ánh sáng chói mắt. Đồng thời ảo ảnh vòng tròn thái cực dưới chân hắn cũng lan ra tới khoản trăm mét, giúp hắn xua tan băng tuyết đang tiến lại gần mình.

"Vạn Linh Thái Cực, Chân Dương Trảm!" trường kiếm trong tay Hiên Viên Thành bỗng nhiên toả ra một bóng kiếm màu vàng tuyệt vời, nháy mắt xé tan tầng mây, khiến kết giới bao trùm bên ngoài rung lên, xuất hiện vài vết rạn.

"Kinh Tuyết!" Bàn tay nõn nà như ngọc của Liễu Thiên Huyễn siết chặt Băng Hồng, vẽ một đường giữa hư không, muôn ngàn bông tuyết rơi xuống, hơi sương băng tuyết bao trùm mọi thứ!

Ánh kiếm màu vàng bay về phía Liễu Thiên Huyễn, mang theo phần dương của vạn vật, phá vỡ không gian bị đóng băng, hoà tan gió tuyết đang cuốn lấy mọi thứ.

Tuyết, vô vàn tuyết trắng che lấp cả ánh mặt trời, ẩn chứa sức mạnh cực kì lạnh lẽo, vật thể chỉ cần bị nó rơi trúng đều sẽ đóng băng, không hề chần chừ lao thẳng vào quấn lấy ánh kiếm màu vàng kia, khiến đất trời trong phút chốc chỉ còn lại hai màu vàng và trắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận