Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 401: Tôi xin lỗi, mong cô tha thứ cho tôi

Trận chiến ở rừng Thiên Phong tiến vào giai đoạn kết thúc, Hứa Tiểu Lan ngồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục lao vào chiến đấu.

Thiếu đi những kẻ địch mạnh đứng đầu Tiên Bảng, đồng nghĩa với việc không còn sinh viên nào có thể ngăn cản bước chân Hứa Tiểu Lan, cuối cùng trong tiếng hoan hô và ngợi khen của các sinh viên, cô trở thành người cuối cùng ở lại rừng Thiên Phong.

Cuộc chiến tự do năm nay kết thúc, Hứa Tiểu Lan thuận lợi bước lên ngai vàng người đứng đầu Tiên Bảng, Liễu Thiên Huyễn đứng hàng thứ hai trên Tiên Bảng, Hiên Viên Thành đứng hàng thứ ba, Tả Khâu Binh đứng hàng thứ thứ tư, Tô Thiển Vân đứng hàng thứ thứ năm. Đường Tây Môn bị hạ gục quá nhanh, chỉ giành được vị trí thứ bảy trên Tiên Bảng, về phần vị trí thứ sáu, đã bị bạn cùng lớp Đoạn Lãng của hắn cướp đi.

Cả đám sinh viên đột nhiên phát hiện một việc, non nửa đầu Tiên Bảng đều đã bị các sinh viên của lớp một năm thứ ba chiếm cứ, mà đó còn là vì trong cuộc chiến lần này bạn học An Lâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không thể bước vào một trăm vị trí đầu trên Tiên Bảng. Bỏ qua ba người đứng đầu hiện giờ, thì Lộ Chiến, Miêu Điềm, Tông Vĩnh Ngôn, Tôn Thắng Liên, Lạc Tử Bình, Đường Mạn, Tư Không Thuật, đều là các sinh viên kỳ Dục Linh thuộc lớp một năm ba, họ đều toả sáng và lấy được thành tích không tệ trong cuộc chiến tự do lần này.

Các học sinh lại làm bảng điều tra các sinh viên có tên trong Tiên Bảng một trăm người mạnh nhất trường, phát hiện có hơn ba mươi sinh viên khác của lớp một năm ba đều có tên trong bảng, ý nghĩ sau lưng con số này đã chạm tới một hàm nghĩa vô cùng đáng sợ...

"Bị các học đệ học muội vượt mặt rồi á? Hu hu hu... chúng ta tu tiên sớm hơn họ tận hai năm lận đấy, thế này có còn cho người ta đường sống không vậy trời!" Một học tỷ năm thứ năm mặt đầy uất ức nói.

"Sinh viên năm ba sao lại mạnh tới vậy, chúng ta thật sự học chung một bộ giáo trình à?" Một học trưởng năm tư tỏ vẻ mình không thể nào hiểu nổi.

"Mấy cậu nghĩ xem có phải là vì lần thi thử thách chống lại Kiến tộc năm ngoái, đã làm họ thay đổi nhiều tới vậy không?" Một sinh viên khác suy đoán.

Đám người Liễu Thiên Huyễn, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Hứa Tiểu Lan, Đường Tây đều lộ ra sắc mặt khó thể đoán trước được.

Liễu Thiên Huyễn thấy vậy chỉ cười khẽ, lè lưỡi ra, cứ như mình vừa thực hiện được một trò đùa dai rất thú vị vậy: "Ai bảo cậu dùng Hạch Đạn Quyền đánh tôi, trước đó cậu đâu có nói sẽ có chuyện này, đúng là hù chết chị đây mà... Sau đó Đường Tây Môn đã chạy tới oán giận với tôi, chị đây cũng chỉ đành cho cậu gánh nồi giùm thôi, cậu bất nhân thì đừng trách chị đây bất nghĩa, vả lại chị đây chỉ là tòng phạm, không phải thủ phạm chân chính đâu!"

Nhưng cuộc chiến của An Lâm thì vẫn còn chưa kết thúc đâu

An Lâm chớp chớp hai mắt mấy cái, sau đó nhìn về phía Liễu Thiên Huyễn, chỉ thiếu điều chỉ trích thẳng thừng cô là kẻ phản bội.

"Ha ha, niên đệ này, cậu nói không sai chút nào..."

An Lâm mở miệng thở dốc, không ngờ Liễu Thiên Huyễn sẽ trả đũa mình vào lúc này.

"Có lý lắm, trận chiến năm ngoái phải nói là cực kì thê thảm, không ít sinh viết chết đi, số sinh viên và thầy cô bị thương càng là nhiều vô số kể. Trải qua một trận chiến nguy hiểm giúp rèn luyện bản thân nhiều như vậy, thường có thể giúp người ta củng cố đạo tâm của mình, đồng thời cũng khiến người ta trưởng thành nhanh hơn." Một ít học sinh nghe vậy cũng phụ hoạ nói thêm.

"Còn nữa, chuyện cậu dùng Hạch Đạn đánh tôi, tôi vẫn chưa tính xong với cậu đâu đấy!"

Cuộc chiến tự do cứ thế kết thúc trong tiếng bàn tán xôn xao đủ đường của đám sinh viên.

"Chắc cũng có một phần là vì họ được vầng hào quang của nam thần An bao phủ nhỉ!"

Đường Tây Môn cười ha hả nói: "Hay cho một mưu kế kinh thiên động địa như vậy, đám kéo cả tôi vào luôn mới sợ chứ."

Hiên Viên Thành thở dài một tiếng: "Bạn học An Lâm, cậu muốn giúp Hứa Tiểu Lan bước lên vị trí đứng đầu Tiên Bảng thì cứ nói thẳng với chúng tôi, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc, tìm ra cách thích hợp nhất mà, nhưng cậu dùng cái cách như lần này thì tôi không đồng ý chút nào. Vả lại tôi tin Hứa Tiểu Lan cũng không đồng ý cậu dùng cách này để giúp cô ấy leo lên vị trí đầu Tiên Bảng đâu, cô ấy cũng sẽ thấy rất khó chịu đó!"

Sau khi mở mắt ra, hắn phát hiện cả đám người đang nhìn mình chằm chằm, vả lại ánh mắt của ai nấy đều có hơi nguy hiểm, làm hắn rùng cả mình, tim đập thật nhanh.

An Lâm nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, lại thấy cô mặt lạnh như tiền nhìn mình.

Nói rồi, cô hung hăng liếc xéo An Lâm một cái.

Hắn quay sang nhìn Hiên Viên Thành ý cầu cứu hiện rõ trên mặt.

An Lâm còn có thể nói gì đây chứ, chẳng lẽ khai cái hệ thống không có tiết tháo của mình ra à, vậy cũng chỉ còn cách thật lòng xin lỗi.

Cô cũng có suy nghĩ riêng của mình, họ đường đường chính chính đẩy Hứa Tiểu Lan lên vị trí đầu của Tiên Bảng, vậy chuyện ngày trước cô thua dưới tay Hứa Tiểu Lan cũng sẽ thành chuyện đương nhiên, không có gì phải mất mặt cả...

"Hở? Bạn học An Lâm cậu đâu có làm gì có lỗi với tôi đâu... Nhưng cơ hội luyện kiếm với cậu đúng là hiếm có thật, tôi mạn phép nhận lấy vậy!" Tô Thiển Vân nghe câu này, vô cùng vui sướng, khuôn mặt xinh xẩu trắng nõn bị một rạng mây đỏ phủ kín.

Lúc này cô không nói được lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn An Lâm, làm An Lâm thấy áp lực đang đè lên người mình lớn như ngọn núi.

Đường Tây Môn ngực tức tới khó thở, cả giận quát hỏi: "Bạn học An Lâm, cậu đang bố thí cho ăn mày à? Chẳng lẽ tôi là người nông cạn vậy sao?"

Hiển nhiên những trong số những người ở đây, Hứa Tiểu Lan là người tức giận nhất...

An Lâm: "..."

"Vậy còn coi được." mặt mày Đường Tây Môn hớn hở thấy rõ.

"Một trăm ngàn linh thạch thì sao." An Lâm nghiêm túc hỏi lại.

"Đúng đó, Hứa Tiểu Lan mạnh như vậy, cho dù chỉ dựa vào thực lực của mình, cổ cũng sẽ dễ dàng trèo lên vị trí đầu Tiên Bảng thôi. Bạn học An Lâm, lần này cậu làm điều thừa rồi." Tô Thiển Vân cũng dịu dàng mở miệng trách cứ.

An Lâm cũng rất vừa lòng, tờ giấy Tô Tín viết cuối cùng đã phát huy công dụng.

Sắc mặt Hứa Tiểu Lan càng lạnh hơn.

An Lâm nhìn Đường Tây Môn đứng sau đám người, trực tiếp mở miệng nói: "Học trưởng Đường, tôi cho anh năm trăm ngàn linh thạch nhé."

"Cậu còn gì muốn nói thêm không?" Cái giọng lạnh băng không nghe ra chút cảm xúc nào của Hứa Tiểu Lan vang lên, cô dùng ánh mắt ngập tràn uy thế như một vị nữ vương đang nhìn kẻ tội đồ, nhìn cậu thanh niên đang nằm trên đất.

"Tô Thiển Vân, An Lâm Kiếm Tiên tôi đây, sẽ tự mình dạy cô luyện kiếm trong vòng hai ngày!" An Lâm tiếp tục mở miệng nói.

"Hở? À! Được, không thành vấn đề, ân oán giữa chúng ta coi như kết thúc!" Đôi mắt tím của Liễu Thiên Huyễn hiện lên vẻ phấn khởi, hiển nhiên cô cực kì vừa lòng với lời xin lỗi này.

"Học tỷ Liễu, tôi sẽ chơi trò chơi với chị suốt hai ngày luôn!" Hắn nghiêm túc mở miệng nói.

Mọi người: "..."

Sau đó An Lâm lại chuyển mắt nhìn về phía Hiên Viên Thành, Hiên Viên Thành vừa đẹp trai vừa giàu có, cái gì cũng không thiếu, có thể nói là một người đàn ông hoàn mỹ, mà vậy thì lại càng khiến An Lâm thấy đau đầu: "Anh Thành, lấy tình bạn khăng khít bao lâu này của chúng ta..."

Hiên Viên Thành cười ôn hoà: "Xin lỗi hay quà tạ lỗi gì đó thì không cần đâu, nếu cậu đã biết lỗi, đương nhiên tôi sẽ tha lỗi cho cậu."

Nghe thấy lời này, trong lòng An Lâm vô cùng cảm động, mắt đỏ ửng cả lên, nhìn người thanh niên có tấm lòng bao dung vị tha này, không biết nên nói gì cho phải.

Nhìn đi... như thế nào mới được xem là tình yêu đích thực? Chính là đây chứ đâu!

Cuối cùng An Lâm mới quay qua nhìn Hứa Tiểu Lan, thầm nuốt ngụm nước miếng. Tuy rằng hắn đã thành công giúp Hứa Tiểu Lan đạt được vị trí đứng đầu Tiên Bảng, nhưng hắn cũng biết, trong số những người có mặt ở đây Hứa Tiểu Lan mới là người tức giận nhiều nhất.

Không có nhiều câu hỏi tại sao như vậy, chỉ dựa vào việc lúc còn ở rừng Thiên Phong hắn đã chọc cho Hứa Tiểu Lan bật khóc, cũng đủ nói lên tất thảy...

Trước đây hắn chưa bao giờ gặp được tình huống này, hắn ngẫm nghĩ một lát, lấy cái bánh trung thu cuối cùng trong nhẫn không gian ra.

Bánh trung thu vừa lấy ra, mùi hương hoa quế đã lan toả khắp nơi, trăng tròn soi bóng người trong tim.

"Tiểu Lan, tôi sai rồi, cô tha thứ cho tôi nhé. Cái bánh trung thu cuối cùng mà Hằng Nga đưa tặng này, nó sẽ đại biểu cho trái tim của tôi, mong cô vui lòng nhận cho!" Nói rồi, hắn lấy bánh trung thu ra, đưa tới trước mặt Hứa Tiểu Lan.

Đường Tây Môn trừng to hai mắt, mặt hiện đầy vẻ khiếp sợ.

Sắc mặt Tô Thiển Vân vẫn rất bình tĩnh, cô hơi nghiêng đầu, rất ngạc nhiên bánh trung thu thì có gì ngon mà An Lâm cứ đòi tặng người hoài.

Hiên Viên Thành cũng mỉm cười, tỏ vẻ chờ xem xem cuộc vui.

Về phần Liễu Thiên Huyễn, trái tim cô đã sớm vỡ nát rơi rụng đầy đất, nhớ lại ngày trước lúc còn ở trên đỉnh núi Hắc Thạch, An Lâm từng nói đó là cái bánh trung thu duy nhất, nên mỗi người chia một nửa, cô lại hận không thể lập tức nhào qua cắn chết An Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận