Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 402: Hay mình làm đầu bếp cho rồi

An Lâm vô cùng chân thành đưa tặng bánh trung thu cho Hứa Tiểu Lan, chỉ thiếu điều viết hẳn hai chữ chân thành lên trên mặt mình.

Sắc mặt Hứa Tiểu Lan trong đỡ hơn một chút, nhưng cô vẫn vươn tay khẽ đẩy cái bánh trung thu ra, nói: "Bánh trung thu này cậu đã tặng một lần rồi, tôi không nhận nữa đâu. Tôi còn có việc khác, tôi đi trước đây nhé, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi."

Nói rồi, Hứa Tiểu Lan xoay người bước ra ngoài.

An Lâm cầm cái bánh trung thu giơ ra giữa không trung, thấy lòng mình trống rỗng, một cảm giác uất ức lan tràn trong lòng hắn.

Đường Tây Môn nhìn cái bánh trung thu trong tay An Lâm, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, nghĩ thầm nếu biết trước vầy hắn nên từ chối phần quà giải thích thích bằng linh thạch của An Lâm, vậy thì biết đâu chừng hắn sẽ nhận được cái bánh trung thu của Hằng Nga nhỉ!

An Lâm không còn hứng thú gì nữa, hắn tạm biệt đám bạn của mình,ngồi trên cục gạch đen bay trở về nơi ở của mình.

Trên không trung, hắn mở ra hệ thống hại hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi, chọn tab nhiệm vụ đặc biệt, trên đó đã hiện tin nhắn nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ đề "Làm người cần phải điệu thấp, tôi giúp bạn thành tiên", nhận được một lần rút thăm trúng thưởng pháp bảo, các vật phẩm có thể nhận được trong lòng rút thăm này là:]

Không ngờ bây giờ hệ thống lại cho hắn cơ hội đạt được vũ khí loại này, đúng là quá tuyệt vời!

[Đinh linh!]

Chuyện này cũng không có gì cả, dù gì hắn cũng không có cảm giác gì với mấy món vũ khí đặc chế, trước giờ hắn cũng chỉ chú ý tới mấy món thần khí!

Cũng vào lúc này hệ thống thả ra ánh sáng cực kì chói mắt.

Lần rút thăm trúng thưởng trước, còn có một trăm món pháp khí, nhưng bây giờ pháp khí đã biến mất, đổi thành ba món thần khí.

Trúng giải thưởng lớn!

[Linh khí ( năm mươi món ), tiên khí ( mười món ), vũ khí đặc chế ( một món ), thần khí ( ba món ).]

[Chúc mừng ngài, ngài đã trúng được giải thưởng lớn!]

Chứng tỏ rằng cấp bậc của các vật phẩm trong rút thăm trúng thưởng có liên quan trực tiếp tới cấp bậc của hắn, bây giờ hắn đã đạt tới kỳ Hóa Thần, pháp khí cũng được hệ thống tự động loại bỏ. Vả lại số lượng vật phẩm trong rút thăm trúng thưởng là có cố định, vì lần trước số lượng vũ khí đặc chế là hai, sau khi hắn trúng được cục gạch đen, số lượng vũ khí đặc chế đã đổi thành một.

An Lâm nhìn phần thuyết minh của hệ thống, ngọn lửa trong lòng mới xem như nhỏ xuống được chút.

Hắn nuốt ngụm nước miếng, bắt đầu lựa chọn rút thăm trúng thưởng trong đầu mình.

Con mẹ nó đúng là thần khí, ông đây sắp vô địch rồi, địch, ha ha ha ha...

Mắt An Lâm sáng rực, hắn nghe nói thường thì các món thần khí đều có khả năng cao tới mức lên trời xuống đất, là vũ khí trong truyền thuyết.

Hắn nhìn hệ thống, chỉ thấy trên hệ thống xuất hiện một dòng chữ màu vàng lấp lánh:

An Lâm nghe vậy toàn thân run rẩy, hắn thở gấp tới nổi sắp bể phổi luôn rồi.

Có nghe gì không? Ông đây trúng giải thưởng lớn rồi kìa!

Ừm... Phần tay cầm cảm xúc rất tốt, vả lại vẻ ngoài đúng là rất bắt mắt, chỉ cái vẻ ngoại này thôi đã vứt cái cục gạch đen cả mười con phố...

"Xoẹt roẹt!"

Vũ khí là dùng để chiến đấu, rồi hắn cầm cái chảo này để chiến đấu thế nào đây? Cho dù có thể đặt kẻ thù lên trên chiên xào nấu nướng, nhưng thể tích của nó cũng đâu có đủ lớn!

[Chảo này thích hợp dùng để xào, chiên, chưng, nướng, sao, có thể giúp tăng hương vị món ăn, không dính khói dầu, không dính chảo, là cái chảo tốt nhất trên thế giới này!]

An Lâm tức giận đùng đùng trở về nhà mình, cắn Tĩnh Tâm đan cũng không thấy hạ hoả nổi.

[Chúc mừng ngài đã nhận được vũ khí đặc chế: chảo đế bằng hỗn độn!]

Phần thưởng hạ cấp như vầy mà hệ thống cũng có mặt mũi làm ra được à!

Hắn mạo hiểm nguy cơ bị biến thành thái giám, dốc hết sức mình cực khổ lắm mới hoàn thành được nhiệm vụ, vậy mà chỉ đổi về được một cái chảo đế bằng à?

Cái hệ thống này đúng là ngày càng quá đáng mà, lần rút thưởng này chắc chắn có tấm màn đen đằng sau!

Cái chảo này được thiết kế tinh tế, có hình tròn hoàn mỹ, sắc điệu trang nhã, xinh đẹp dễ nhìn, làm mọi người vừa thấy đã thích, là cái chảo đẹp nhất trên thế giới này!

Mẹ nó!

An Lâm tức giận đến mức hai mắt tối sầm, thiếu chút ném thẳng cái chảo ra ngoài, cái hệ thống này rõ ràng là cố ý chơi hắn mà!

Đồ hệ thống vô lương, trả tiên khí đây! Trả thần khí đây!!

Một cái chảo có phần lòng chảo màu đen xì, vỏ ngoài thì là màu vàng lóng lánh xuất hiện trong tay An Lâm.

Cái chảo này mà mày bảo với tao là vũ khí à!

Vũ khí đặc chế?

Toàn thân An Lâm run rẩy, một ngụm máu nghẹn lại trước ngực.

"Mợ nó, cái chảo thối, cái chảo chết tiệt. Tao cố gắng như vậy là vì cái gì chứ, còn hại Tiểu Lan tiên nữ chán ghét tao, kết quả chỉ đổi về được cái chảo ngu ngốc này mà thôi!" Nhà bếp không ngừng truyền ra những tiếng vang "Rầm đùng lách cách", còn cả tiếng hét tức giận của An Lâm.

Tiểu Sửu chẳng hiểu gì hết: "Sao anh An lại nổi giận với một cái chảo đế bằng nhỉ?"

Đại Bạch lười biếng nằm trên tấm vải bố, nghe vậy, mở đôi mắt đang khép hờ ra, nói: "Chắc anh An bị Hứa Tiểu Lan đá rồi, không có chỗ trút giận, nên mới trút giận lên cái chảo ấy mà..."

Tiểu Sửu không nghe hiểu được huyền cơ ẩn sau câu nói này, nên chỉ gật đầu đại cho có.

"Đồ ăn thơm ngào ngạt, bé thích lắm nha, sẽ ăn sạch hết, không để lãng phí đâu, ai da ai da, bữa cơm mới thơm ngon làm sao..." Tiểu Hồng đứng bên cửa sổ lắc cái đầu đỏ rực của mình, vừa quang hợp vừa hát nhạc thiếu nhi.

"Anh An vừa đánh xong một trận chiến lớn, bị thương tới máu me bê bết vậy, bộ không cần nghỉ ngơi trước à?" Tiểu Sửu vẫn thấy hơi lo lắng, bèn hỏi.

Đại Bạch ngáp một cái: "Yên tâm đi, anh An là sinh vật còn sống dai hơn cả gián, chỉ mấy vết thương nhỏ vậy không làm gì được cậu ta đâu..."

Nói rồi, Đại Bạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngủ tiếp.

Trong phòng bếp, bỗng nhiên truyền tới tiếng xào đồ ăn.

"Mặc kệ các người có tin hay không, nhưng đây quả thật là món cơm chiên trứng, chỉ dùng mấy quả trứng gà bình thường và gạo bình thường mua trong nhà ăn của trường thôi." An Lâm lại nói tiếp.

Cơm chiên trứng sao có thể toả ra mùi hương hấp dẫn thế này được?

Cơm chiên trứng sao lại có thể có cái màu vàng kim lấp lánh như thế này được?

Đại Bạch, Tiểu Sửu, Tiểu Hồng đồng thanh la to.

"Không thể nào!"

An Lâm bình tĩnh trả lời: "Cơm chiên trứng."

"Trời ạ, tôi biết anh An nướng thịt rất ngon, nhưng không ngờ cả xào rau cũng thơm vậy đó! Gâu!" Đại Bạch trừng to mắt cảm khái.

"Không ngờ trên thế gian này, lại có thể khiến tim tôi đập thình thịch khi đang trong trạng thái quang hợp!"

Tiểu Hồng yểu điệu nói.

Tiểu Sửu không nói lấy một câu, trực tiếp đi thẳng vào nhà bếp.

Đại Bạch thấy thế vội la lên: "Đừng có mơ cướp đồ ăn với anh, anh là anh Bạch của cậu đó, dựa theo bối phận, phải do anh đi trước chứ!"

"Nếu dựa theo bối phận phải là tôi đi trước mới đúng!" Tiểu Hồng hóa thành cô gái mặc váy đỏ, chạy xộc vào nhà bếp.

Vừa vào phòng bếp, ba con thú sủng đã nhìn thấy một đĩa đồ chiên ánh vàng rực rỡ.

An Lâm nhìn đĩa đồ ăn trên bàn, tay vẫn đang cầm cái chào, đứng lặng người lâu thật lâu.

Đại Bạch hít sâu một hơi, chỉ vào đĩa thức ăn nọ, hỏi: "Anh An, đây là món gì thế?"

Thơm quá!

Mùi vị này...

Tiểu Sửu lập tức đứng sững tại chỗ, Đại Bạch bỗng nhiên tỉnh lại, Tiểu Hồng thì ngưng cả hát.

Không biết khi nào, một mùi hương thơm phức từ trong nhà bếp bay ra ngoài.

"Xong rồi, anh An bị điên thật rồi, giờ còn đi chấp nhất với một cái chảo nữa kìa." Đôi mắt to của Tiểu Sửu hiện lên vẻ đồng tình sâu sắc, nhưng không biết nên an ủi thế nào.

"Mẹ nó, cực lắm mới nhận được một phần thường, không thử một lần mình không cam tâm, mong là cái chảo ngu ngốc này có thể chịu nổi ngọn lửa thần của mình!" Trong nhà bếp truyền ra tiếng hét tức giận của An Lâm..

Tiểu Hồng lấy một cái thìa ra, múc muỗng cơm, bỏ vào miệng ăn thử.

"Oa... cái mùi này... Trời ạ!"

Người Tiểu Hồng như nhũn cả ra, mặt hiện lên rạng mây đỏ khó hiểu, phấn khỏi tới mức kêu to gọi nhỏ.

"Tới tôi, tới tôi, gâu!"

Đại Bạch cũng kích động múc một muỗng to, bỏ vào miệng, ngay sau đó nó cũng sửng sốt luôn.

Sau đó, hai mắt đó sáng trưng, mở cái mồm to của mình ra, táp thẳng tới cái đĩa, muốn nuốt trọn cái đĩa và cả món cơm chiến trứng bên trên vào bụng!

"Bốp!"

Tiểu Sửu vung chưởng đánh bay Đại Bạch.

Hắn cũng lấy muỗng ra, múc một muỗng lên ăn thử, sau đó như bị sét đánh, đứng sững sờ một chỗ.

"Mùi vị này... còn làm người ta thấy hạnh phúc và may mắn hơn mùi vị đồ ăn do mẹ làm..."

Đôi mắt to như bóng đèn của Tiểu Sửu không ngừng chảy nước mắt, hắn đã ăn tới bật khóc luôn rồi.

An Lâm đã ăn thử món cơm chiên trứng này trước, vì vậy hắn biết lý do tại sao đám thú sủng của mình lại có hành động kì lạ như vậy.

Đó là bởi vì món cơm chiên trứng này, ăn ngon tới mức nghịch thiên!

Hắn im lặng nhìn cái chảo đáy bằng.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Quả nhiên, tu tiên chẳng có ý nghĩa gì cả..."

"Sau này mình nên làm đầu bếp thì hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận