Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 403: Thần bếp An Lâm

An Lâm nhìn phần cơm chiên trứng trên đĩa, ba thú sủng của hắn đã vì nó mà lao vào một cuộc chiến tranh giành.

Hắn biết tài nấu nướng của mình không thể khiến món cơm chiên trứng này ngon tới thế, tất thảy nguyên nhân đều là vài cái chảo đế bằng hắn vừa rút thăm trúng thưởng được từ hệ thống.

Cái chảo tốt nhất thế giới, có công hiệu tăng thêm hương vị cho món ăn... tăng tới một mức độ đáng sợ tới thế này luôn!

An Lâm đã nhìn thấy một con đường rộng lớn thênh thang xuất hiện trước mặt mình, đó là trở thành một nhà cung cấp thức ăn ngon khắp Chư Thiên Vạn Giới!

Mở một cửa hàng độc đáo, giá cả đắt đỏ, một phần ăn bao gồm cơm chiên trứng và một chén canh giá chín trăm chín mươi tám viên linh thạch, không nhận đặt trước, chỉ có thể tới tận nơi xếp hàng, để khách hàng ăn xong rồi tự rửa chén đĩa...

Chỉ nghĩ tới đây thôi, khoé miệng hắn đã chảy xuống nước miếng hạnh phúc, kiếm tiền dễ quá đi!

Dựa vào những món ngon trong tay mình, hắn sẽ trở thành tiên trù cấp thánh đầu tiên trên đại lục này, từ đó về sau ôm lấy số linh thạch vô tận, chiếm cứ một phương, giàu nứt đổ vách, cưới một cô tiên nữ xinh đẹp giàu có, bước lên đỉnh cao cuộc sống!

"Anh An, cậu chiên cho chúng tôi thêm một đĩa cơm chiên trứng nữa đi! Gâu!" Đại Bạch mặt mũi bầm dập chạy tới trước mặt An Lâm, đôi mắt to tròn ngập nước, trông cực kì đáng yêu.

Bốn đĩa cơm chiên trứng vừa ra khỏi chảo, ba con thú sủng đã đồng loạt nhào tới!

"Tôi sẽ không thừa nhận đây là món cơm chiên trứng đâu!" Tiểu Sửu ăn thử một muỗng, hai mắt sáng quắc trừng to nhìn về phía An Lâm.

"Xoẹt roẹt, xoẹt roẹt..."

"Phì, phụt phụt... Mẹ nó đây là cái thứ quỷ quái gì vậy, tôi đang ăn thức ăn cho chó à? Không phải... đây rõ ràng là cớt mới đúng! Gâu!" Đại Bạch đầy mặt không dám tin hét to.

An Lâm cũng đang bị vây trong trạng thái phát hiện thiên phú mới của mình, nên hào phóng đồng ý yêu cầu của ba thú sủng, chiên bốn đĩa cơm!

Hắn cầm muỗng múc thử một muỗng cơm chiên trứng lên, bỏ vào miệng ăn thử.

"Đúng đó, một đĩa cơm nhỏ thế này đâu đủ cho ba thú sủng bọn tôi chia nhau ăn chứ, chiên thêm cho chúng tôi hai đĩa nữa nhé, anh An." Trên mặt Tiểu Sửu in mấy vết vào của Đại Bạch, hắn cũng mở to mắt, dùng gương mặt xấu xí của mình tỏ vẻ đáng yêu, nhưng chỉ khiến người ta vô cùng sợ hãi.

"Chủ nhân, có phải anh cố ý giấu nghề không? Anh không muốn chiên cơm cho bọn tôi ăn à, vậy anh cứ nói thẳng là được rồi, cần gì phải làm thế này." Tiểu Hồng dùng đôi mắt ngập nước của mình nhìn An Lâm, mặt đầy uất ức.

"Lách cách, lách cách, lách cách, lách cách..."

"Chủ nhân, tốt nhất vẫn là chiên thêm ba đĩa nữa đi, vậy thì bọn tôi đâu cần phải đánh nhau nữa." Tiểu Hồng yểu điệu kéo tay An Lâm tay làm nũng, mặt hiện lên nụ cười lấy lòng, nụ cười nàyphải nói là có thể mê hoặc không ít người.

Nhưng chỉ mấy phút sau.

Hắn phun sạch muỗng cơm chiên trứng vừa bỏ vào miệng.

Đã chiên xong!

Cái thứ này so với đĩa cơm chiên trứng hắn chiên lần đầu tiên, cách nhau một trời một vực được không!

An Lâm nhìn thấy phản ứng bất ngờ của đám thủ sủng cũng sững người ra, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không hay ho gì mấy.

"Khục, khó ăn quá!"

"Sức mạnh của mình biến mất rồi, mình đã mất đi năng lực chinh phục thế giới này rồi..."

Hắn giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, người sững sờ tại chỗ, tất cả hy vọng tín ngưỡng đều trôi đi sạch bách.

"Keng keng, bốp bốp, rầm rầm..."

An Lâm chợt bừng tỉnh, mùi vị bốn đĩa cơm chiên làm sau là mùi vị vốn có của món cơm chiên trứng, chứ không phải mùi vị của món cơm chiên trứng đã được chảo đế bằng tăng thêm hương vị.

"Hãy để thái dương tinh lọc thứ tà ác đó đi, đồ chảo vô lương rác rưởi, trả đĩa cơm chiên trứng lại cho tao!" Tiểu Hồng giơ hai tay cao lên trời, ánh sáng màu vàng phóng ra từ tay cô nhóc, liên tục tấn công cái chảo đế bằng tội ác ngập trời nọ.

Nếu chỉ nói hương vị thôi thì thật ra mùi vị mấy đĩa cơm chiên làm sau không phải quá tệ nhưng không có so sánh sẽ không có đau thương, có đĩa cơm chiên trứng đầu tiên làm tiền đề, bốn đĩa làm sau quả thật là dở tới không thể nuốt nổi.

Chảo đế bằng không hổ danh là cái chảo tốt nhất thế giới, chịu vô số đòn tấn công vậy mà nó vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.

Những tiếng đánh đấm vứt đồ cực kì bi thảm liên tục vang lên, sau một lát, một chủ ba thú sủng đều thở hồng học nằm dài trên đất.

"Keng keng, bốp bốp, rầm rầm..."

Ầm rầm!

An Lâm bắt đầu điên cuồng đánh vào cái chảo.

"Anh An, hoá ra những chuyện này đều là tại cái chảo đế bằng này hết à? Để tôi giúp cậu một tay, gâu!" Đại Bạch tức giận nhào về phía chảo đế bằng.

"Không thể nhịn được, đúng là không thể nhẫn nhịn được mà!" Tiểu Sửu cầm lấy cây gậy sắt ném về phía chảo đế bằng!

"Giấc mơ trở thành nhà cung cấp thức ăn ngon khắp Chư Thiên Vạn Giới của mình đã tan nát rồi..."

"Cái chảo chết tiệt, cả mày cũng dám ức hiếp tao, ông đây thề không đội trời chung với mày!"

Chuyện khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là, đầu tiên nâng hắn lên tận thiên đường, ngay sau đó lại đẩy hắn rớt xuống tận địa ngục!

An Lâm nhìn cái chảo đế bằng trong tay, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Anh An, chắc cái chảo này đã bị chúng ta đánh cho ngoan ra rồi, cậu chiên lại một đĩa cơm xem hiệu quả thế nào đi? Gâu!" Đại Bạch nhìn cái chảo đang nằm dưới đất, mặt đầy chờ mong mở miệng nói.

An Lâm gật đầu đáp: "Được rồi, để tôi đi thử lại xem sao."

Hắn cũng cho rằng cái chảo này có linh tính, rất có thể là lúc nãy cái chảo này muốn trêu chọc hắn nên mới làm vậy, đập cho nó một trận chắc nó sẽ thành thật hơn.

"Rầm bình lốp cốp, rầm bình lốp cốp..."

"Xoẹt roẹt, xoẹt roẹt..."

Thêm một đĩa cơm chiên trứng nữa được làm xong.

"Nào, các người ăn thử xem sao." An Lâm đưa đĩa cơm ra trước mặt ba thú sủng.

Đại Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Sửu lập tức lấy muỗng múc ăn thử.

Sau đó...

Hai mắt An Lâm thì sáng trưng, vào lúc này, hắn nghĩ mình đã biết cách để làm Hứa Tiểu Lan vui vẻ lại.

Đại Bạch vẫn còn nhớ mãi không quên đĩa cơm chiên trứng ngon lành ngày hôm qua, nên lúc ăn mớ đồ ăn này của An Lâm, nó nhăn mặt chau mày thấy mình sắp bị bệnh kén ăn luôn rồi.

Về phần đĩa thịt bò chiên thứ hai, cơm chiên trứng, thịt heo gì đó, toàn bộ đều được hắn lấy cho Đại Bạch ăn.

Nhà cung cấp thức ăn ngon cho khắp cả Vạn Giới chỉ là ước mơ xa vời, nhưng không sao cả, ít nhất hắn cũng đã chứng minh được cái chảo đế bằng này có công dụng hữu ích, những hy sinh to lớn của hắn trong cuộc chiến tự do đã không hề uổng phí!

An Lâm cười ha hả, ước mơ viễn vông trong đầu hắn lại bị đánh tan.

"Mình hiểu rồi, mình hiểu rồi... cái chảo này không phải lúc nào nấu đồ ăn cũng có thể tăng hương vị của đồ ăn lên, mà là mỗi ngày chỉ có một cơ hội để tăng mùi vị lên thôi!"

Ngày hôm sau.

An Lâm duỗi người tỉnh dậy, xuống giường lấy cái chảo đế bằng ra, chiên một miếng thịt bò.

Thịt bò chiên chín, mùi hương lan toả khắp nhà, cực kì hấp dẫn.

Hắn ngửi thử cái mùi này, người run cả lên, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn.

Hắn dùng đũa gắp thử một miếng, cắn cái...

"Ôi! Cái mùi vị này, cứ như mình nhìn thấy được thiên sứ, như nhìn thấy được bầu trời đầy sao trên đỉnh núi tuyết đó vậy... thịt bò như được nướng trên đống lửa trại, toả ra mùi hương vô cùng hấp dẫn!"

An Lâm ngạc nhiên than thở một tiếng, quơ đũa càn quét sạch sẽ cả đĩa, chỉ nháy mắt, cả đĩa thịt bò đã bị hắn ăn sạch sẽ!

Có vẻ như hắn đã hiểu được nguyên lý của cái chảo đế bằng rồi, nhưng vẫn cần thử nghiệm lại cho chắc, hắn chiên thử thêm hai miếng thịt bò nữa, mùi vị không khác gì cớt. Hắn thử miếng thịt heo bên cạnh, mùi vị cũng như cớt.

Một cánh cửa của thế giới mới như đang hiện ra trước mặt hắn

Tất thảy chuyện này đều là do hệ thống gây ra!

Sau khi kết thúc cuộc chiến tự do, hắn đã vô cùng mệt mỏi, cảm giác phấn khởi và vui vẻ vì rút thăm trúng thưởng được pháp bảo đã bay sạch, mà giờ hắn còn chưa biết nên làm gì để Hứa Tiểu Lan vui vẻ trở lại nữa..

An Lâm lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm dài trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đại Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Sửu không thèm tin tưởng vào món cơm chiên trứng nữa, mà quay sang đập cái chảo một trận xả tức.

"Keng keng, bốp bốp, rầm rầm, ầm ầm..."

"Keng keng, bốp bốp, rầm rầm, ầm ầm..."

Không sai, hắn có thể dùng cái chảo đế bằng này!

Dùng mùi vị thức ăn ngon tuyệt vời do cái chảo đế bằng làm ra để lấy lòng Hứa Tiểu Lan!

"Hứa Tiểu Lan, ngay mai cô cứ chờ xem, chờ xem thần bếp An Lâm ta sẽ chinh phục cô thế nào nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận