Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 406: Muốn làm giàu không hề khó

Ngày hôm nay với đại học Liên Hiệp Tu Tiên mà nói, là một ngày đặc biệt.

Một tin tức đã được lan truyền khắp toàn bộ trường học, bánh bao Đại Bạch Bất Lý của người nổi tiếng nhất trường, kiếm tiên An Lâm đã chính thức được mở bán!

Ngoài cửa khu nghỉ ngơi năm ba, một chồng trăm xửng bánh bao được chất chồng lên nhau, cao ngất, như một cây trụ chọc trời làm ai đi ngang qua cũng đều phải ngước xem.

Trời chỉ vừa mới sáng, chỗ đó đã tụ tập mấy trăm người, đứng chật ních, họ toàn là người nghe tin chạy tới xem náo nhiệt.

Phải nói chứ, hôm qua An Lâm đi tặng bánh bao để làm quảng cáo đã tạo ra tác dụng không nhỏ, khiến đám sinh viên ai nấy đều phấn khởi không thôi.

Phía dưới chảo đế bằng là ngọn lửa thần Đại Nhật Viêm đang bùng cháy, khói trắng như rồng bay ra từ trong chảo. Bánh bao còn chưa chín, đám người vây xem đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

Đặc biệt là khi họ nhìn thấy tấm bảng ghi giá được đặt trước một trăm xửng bánh bao, ai nấy điều hít vào một ngụm khí lạnh.

Bánh bao Đại Bạch Bất Lý: giá một ngàn linh thạch một xửng!

An Lâm đứng bên cạnh chuyên tâm điều khiển lửa, xem như không nghe không thấy lời đám người chung quanh đang nói.

Người tới ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, ngoài cửa khu nghỉ ngơi năm ba đã tập trung hơn cả ngàn người, một phần trong số đó là bị cách hấp bánh bao kì lạ này chọc người, một số người thì lại bị cái giá một ngàn linh thạch doạ tới.

"Chắc tiền bạc của học trưởng An Lâm có hơi eo hẹp nhỉ, nên anh ấy chỉ đang biến cách để nhờ mọi người quyên tiền giúp mình thôi?"

Hắn rất có lòng tin với chuyện này, hắn tin là không lâu nữa, đám quần chúng ăn dưa này sẽ không còn cười nhạo hắn nổi nữa đâu.

"Tôi đã nói bạn học An Lâm lúc độ kiếp đã bị thiên lôi đánh hỏng đầu rồi mà, có ai thèm tin đâu, giờ thì chịu tin chưa."

"Một ngàn linh thạch tính cái gì, bà đây coi như mình nghỉ ăn Bạch Phu Đan một ngày thôi ấy mà!"

"Mẹ nó, bạn học An Lâm bị điên rồi đúng không, bỏ ra một ngàn linh thạch để mua một xửng bánh bao à?"

"Học trưởng An Lâm, mặc kệ bánh bao của anh làm có ngon không, em cũng sẽ mua giúp anh!"

"Ha ha, bọn mình đứng đây xem náo nhiệt đi, sẵn tiện xem thử xem có bạn học nào vừa ngu vừa dư tiền chạy tới mua bánh bao của bạn học An Lâm không."

"Một ngàn linh thạch đã mua được một viên linh đan dạng thường rồi, bánh bao này giá lại ngang ngửa với một viên tiên đan luôn, hắn xem bọn mình vừa ngu vừa dư tiền à?"

Dù sao thì chuyện hắn thích làm nhất... chính là dùng bánh bao đánh mặt đám người đó!

Vài người có lý trí đều lắc đầu cảm thán, cho dù họ có nghe đồn Đại Bạch Bất Lý cực kì ngon, nhưng có ngon mấy thì cũng không đáng với cái giá tiền một ngàn linh thạch, cái giá này đã vượt xa giá mà một xửng bánh bao nên có.

Đám người bàn tán càng ngày càng xôm tụ, nhưng phần lớn đều là không hiểu thậm chí còn trào phúng nói mát An Lâm.

Mọi người càng bàn tán càng xôn xao, An Lâm ngẩng đầu lên nhìn đám sinh viên đang vây chung quanh, chỉ vị trí đằng trước mặt mình, la to:

"Nam thần An, anh là tín ngưỡng của bọn em, bánh bao Đại Bạch Bất Lý này, em mua chắc rồi!"

Đám fan cuồng của An Lâm đã đến đông đủ, lớn tiếng hò hét ủng hộ An Lâm.

"Mẹ nó, có biết xấu hổ không vậy, rõ ràng là tôi tới trước mà!"

Nhưng đúng lúc này, có không ít bóng đen dùng tốc độ nhanh như tia chớp nhào tới, tốc độ của họ nhanh tới mức tạo thành gió, đẩy những sinh viên đứng gần sang một bên.

Cả đám fan cuồng của An Lâm cũng không rõ tình hình bây giờ, họ vốn tính mua một xửng bánh bao để ủng hộ thần tượng của mình, nhưng nhìn cái hàng dài sinh viên chỉ trong vòng một giây đã xếp hàng xong, thậm chí bắt đầu quay sang tranh giành nhau, cả bọn chẳng hiểu gì luôn?

Vừa nghe câu này đại đa số sinh viên có mặt đều cười ra tiếng, chẳng lẽ An Lâm nghĩ sẽ có rất nhiều sinh viên vừa ngu vừa dư tiền à, lấy cái giá bánh bao này, chẳng lẽ còn có kẻ chạy ra xếp hàng đợi mua?

Đám sinh viên chung quanh thấy mắt mình đen ngòm, mẹ nó, còn cho người ta đường sống không thế!

"Bánh bao ra lò rồi, ai muốn mua thì mau ra đây xếp hàng!"

"Bộ nhà cậu làm quảng cáo là bán món đồ duy nhất của mình cho một người thôi à? Học trưởng An bộ hết muốn kiếm tiền rồi à? Không cần thu hút những người khác để quảng bá hàng mình bán à?"

"Vô lý quá, chắc chắn là nữ thần Liễu muốn giúp học trưởng An Lâm làm quảng cáo thôi."

"Trời ạ, nữ thần Liễu bị điên à, là một trăm ngàn linh thạch lận đó!"

Không lẽ An Lâm bị điên rồi?

"Ông chủ, bán cho tôi một trăm xửng bánh bao!"

Người xếp hàng đầu tiên là một cô gái có mái tóc ngắn màu hồng nhạt, trông cực kì xinh đẹp, cô giơ cao hai tay, la to.

Mẹ nó! Mua một lần một trăm xửng bánh bao luôn?

"Tôi tới trước, cậu đừng có mà chen ngang!"

Đám sinh viên còn lại sững sờ chẳng hiểu gì, đang xảy ra chuyện gì vậy, mấy người này đang giành cái gì thế?

Chỉ trong phòng một giây, có hơn trăm sinh viên nhảy ra khỏi đám người, tham gia vào đội ngũ xếp hàng.

"Đừng chen lấn, sắp đè chết người rồi này!"

"..."

An Lâm nhìn Liễu Thiên Huyễn xếp hàng ngay đằng trước, đảo mắt trắng dã, tức giận nói: "Mỗi người chỉ được mua tối đa hai xửng!"

Hắt vừa dứt lời, đám người lại phát ra tiếng la lối bàn tán.

Liễu Thiên Huyễn tức giận trừng An Lâm một cái: "Vậy tôi lấy hai xửng!"

"Ta cũng lấy hai xửng." Một nam sinh đứng sau vội lên tiếng.

"Tôi cũng là hai xửng!" Lại có người hô lên.

"Ông chủ tôi lấy ba xửng, tôi đưa anh bốn ngàn linh thạch luôn!" Một cô nữ sinh kích động nói.

An Lâm bĩu môi: "Tôi là người buôn bán làm ăn đàng hoàng, cho dù cô ra giá mười ngàn viên linh thạch một xửng, tôi cũng chỉ bán cho cô hai xửng mà thôi!"

Mọi người: "..."

An Lâm im lặng cất chảo đế bằng vào nhẫn không gian, rời khỏi đám người, như thể không hề màng tới danh tiếng.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra chung quanh, tiếng tăm bánh bao Đại Bách Bất Lý xem như đã được truyền ra. Đặc biệt là những sinh viên lúc đầu không tin còn buông lời trào phúng, sau khi ăn thử bánh bao, lập tức thấy không ổn, vừa thẹn vừa mở miệng thật to gặm sạch bánh bao.

Người thanh niên vừa khóc vừa gặm bánh bao, đám bạn bè hắn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Trong nháy mắt đó, hắn khóc ra: "Oa... Trên đời này sao lại có một cái bánh bao ngon tới như thế này... sao vừa nãy mình không xếp hàng chứ, thật hối hận quá đi..."

Nói rồi, người thanh niên mở miệng cắn thử một miếng bánh bao.

Nam tử vuốt cái bánh bao mềm mềm trắng trắng trên tay mình, mạnh miệng nói: "Tôi chỉ muốn vạch trần âm mưu ẩn sau chuyện bán bánh bao này thôi! Tôi bỏ tiền ra để đối lấy chân tướng, cậu thì biết cái gì cơ chứ!"

"Cậu nhìn thấy ai nhầm mà xếp hàng mua không được bánh bao, trực tiếp ra giá hai trăm viên linh thạch, mua lại một cái bánh bao từ trong tay những người mua được không?"

"..."

Một xửng bánh bao có mười cái, hai trăm viên linh thạch đổi một cái bánh bao, tính ra tức là một xửng bánh báo bán được hai ngàn linh thạch, giá trực tiếp cao lên gấp đôi, làm mọi người đều hết hồn.

Một thanh niên không tin những gì mình thấy, chạy tới chỗ một sinh viên mua được xửng bánh bao, mở miệng nói: "Bạn học, tôi muốn dùng hai trăm viên linh thạch mua một cái bánh bao của cậu."

Sinh viên nọ cười khinh bỉ, nói: "Nằm mơ đi!"

Thanh niên sững sờ, cuối cùng cắn răng nói: "Ba trăm linh thạch!"

"Được rồi, được rồi, nể tình cậu chưa được ăn bánh bao, quá đáng thương, tôi bán cho cậu một cái vậy." Sinh viên nọ liếc nhìn người thanh niên, cuối cùng cũng đồng ý bán bánh bao.

Cứ như vậy, người thanh niên dùng ba trăm viên linh thạch, mua được một cái bánh bao.

Bạn bè người thanh niên vây lại cười nhạo hắn ta: "Không ngờ cũng có ngày cậu làm ra chuyện ngu ngốc tới vậy, bộ cậu bị vầng hào quang trí tức lây nhiễm rồi à, ha ha ha..."

"Họ có lầm không vậy?"

Đám sinh viên đang vây xem ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Bánh bao Đại Bạch Bất Lý chỉ dùng chưa tới mười phút đã được tiêu thụ sạch sẽ, mấy chục học sinh xếp hàng đằng sau lập tức gào khóc kêu trời oán đất, hối hận vô cùng, tự trách sao mình không ra tay nhanh hơn, sao lại đi trễ như vậy.

Mãi tới khi còn hai xửng cuối cùng, An Lâm định giữ lại cho mình ăn, không bán nữa!

Phàm là những sinh viên đang xếp hàng mua bánh bao, tám mươi phần trăm đều chọn mua hai xửng!

Cứ như vậy, cảnh tượng vô cùng kì lạ xuất hiện.

Sao hắn không bán nhiều, còn giới hạn số lượng bán ra, chính là vì muốn người mua thèm thuồng, chỉ có như vậy, chuyện bán bánh bao của hắn mới có thể trở thành mối làm ăn lâu dài được!

Ngày hôm sau, mới sáng sớm An Lâm đã tới cửa khu nghỉ ngơi bày sạp bán bánh bao.

Lúc này đây, có gần ngàn sinh viên tụ tập tới chờ bánh bao ra xửng!

An Lâm không thèm nói nhiều, chỉ dựng một cái bảng giá ngay trước chỗ hấp một trăm xửng bánh bao.

Bánh bao Đại Bạch Bất lý: giá một ngàn hai trăm viên linh thạch một xửng, mỗi người chỉ được mua hai xửng!

Lập tức, cả đám người bùng nổ!

"Bán hàng gì mà gian thương quá vậy, hôm qua chỉ bán có một ngàn linh thạch một xửng thôi, hôm nay lại tăng lên tận một ngàn hai trăm viên, còn tiếp tục vậy, mấy hôm nữa chắc sẽ lên tới mười ngàn linh thạch một xửng luôn quá?"

"Phản đối, chắc chắn phải phản đối vùng lên chống lại chuyện An Lâm bán bánh bao mắc cắt cổ như vậy mới được!"

"Phải đó, hôm nay bọn tôi không mua gì hết, đúng là quá khinh thường người ta mà, xem bọn tôi là máy rút tiền à."

"Ha hả, tôi sẽ ở đây chờ xem lát nữa bạn học An Lâm sẽ xấu hổ thế nào."

Trước sự bất mãn của đám sinh viên, An Lâm vẫn bình tĩnh hấp bánh bao.

"Bánh bao đã hấp xong rồi, mọi người mau tới xếp hàng trước mặt tôi đi!" An Lâm bỗng nhiên hô to lên.

"Rầm rầm!"

Không ngừng có người xé gió bay tới, làm gió bụi tung bay mù mịt.

Chỉ trong vòng một giây, hàng dài hơn hai trăm người đã xuất hiện!

Đám sinh viên đang vây chung quanh: "..."

Cứ thể trong buổi sáng ngày hôm nay, An Lâm chỉ bán chín mươi lăm xửng bánh bao, trong vòng chưa tới tám phút đồng hồ, lập ra kỷ lục hoàn toàn mới.

Còn năm xửng dư lại, hắn phải chừa để về nhà ăn nữa chứ.

Trong vòng hai ngày, hắn đã kiếm được hơn hai trăm ngàn viên linh thạch.

Kiếm tiền, chỉ đơn giản như vậy thôi đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận