Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 408: Thì ra là mối quan hệ như vậy

Hứa Tiểu Lan nghe xong lời của cô gái mặc váy lụa tím, trên mặt hiện lên một vầng ửng hồng, khẽ mắng: "Lam Yên sư tỷ, chị nói cái gì vậy, nghe ghê quá?"

"Tiểu Lan sư muội lại chỉ vì một tên con trai mà muốn ức hiếp chị... Ây da, tình cảm thật sự đi quá xa rồi..." Lam Yên vẻ mặt oan ức lắc đầu.

An Lâm cưỡi Đại Bạch từ trên không trung đáp xuống, lấy từ trong nhẫn không gian ra một lồng bánh bao, ném cho Lam Yên.

Một lồng bánh bao từ trên trời phóng tới, Lam Yên theo bản năng đưa tay đón lấy, vẻ mặt hoang mang nhìn qua An Lâm: "Cậu làm vậy là sao?"

"Không phải cô nói tôi không mang sính lễ sao? Đây chính là sính lễcủa tôi." An Lâm mở miệng nói.

Lam Yên nghe thấy vậy ngẩn người ra mấy giây, sau đó cười to nói: "Ha ha ha... Sính lễ là bánh bao? Không ngờ An Lâm cậu còn hài hước tới như vậy, ha ha ha..."

Lúc cô cười vốn đã hơi cúi đầu, bây giờ thấy An Lâm trịnh trọng đàng hoàng dùng bánh bao làm lễ vật thì càng cười đến gập cả người lại.

"Cô ăn một cái trước đã rồi mới cười có được không?" An Lâm bất đắc dĩ nói.

Lam Yên sau khi nghe được cái tên, nhìn Đại Bạch một cái, bỗng nhiên cười: "Ha ha hô hô... A..."

An Lâm: "..."

"Cậu... Cậu làm à?" Lam Yên vừa ăn xong cái bánh bao đầu tiên, lại cầm cái bánh bao thứ hai lên, hoàn toàn không quan tâm đến việc miệng mình đã bị nhét đến phồng lên, tiếp tục hỏi thăm.

Hứa Tiểu Lan trợn mắt, chạy tới, dùng sức vỗ thật mạnh vào lưng Lam Yên, tức giận nói: "Bảo chị lúc ăn cái gì thì đừng cười, nhưng chị lại không nghe, lại nghẹn rồi phải không?"

"Trời ạ... Cái tôi đang ăn chính là bánh bao sao?" Cô nói với vẻ mặt chứa đầy sự ngạc nhiên không thể tin được.

Đại Bạch trợn trừng mắt: "Anh An, cô ta coi thường chó! Gâu!"

"Được rồi, được vậy, vậy tôi sẽ không phụ ý tốt này của tân lang." Lam Yên cố nhịn cười, nhấc cái nắp đậy hơi lên, cắn một miếng bánh bao mềm mềm thơm thơm, hương vị bên trong ầm ầm bùng nổ.

Lam Yên vất vả lắm mới trở lại bình thường, lại tiếp tục cười ha ha: "Ha ha ha... Nhưng mà cái tên bánh bao Đại Bạch Bất Lý này thật quá khôi hài đi, giống như là nói cái con Đại Bạch này thật ngu ngốc, bánh bao ngon như vậy mà không để ý tới vậy, ha ha ha..."

"Là bánh bao, nguyên liệu chính là bột mì, thịt bò, thịt heo và rau của Thiên Đình." An Lâm nói một cách rõ ràng.

Toàn thân Lam Yên sững sờ, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng lên, sau đó lại tiếp tục ăn thêm vài miếng.

Cô vốn đang ăn bánh bao, đột nhiên cười to, sắc mặt bắt đầu tái xanh, hai mắt trừng trừng.

Lam Yên và Hứa Tiểu Lan vừa cười vừa nói suốt đoạn đường đi vào bên trong của tông môn, An Lâm thì cưỡi Đại Bạch theo sau.

An Lâm cười nói: "Đương nhiên! Cái này gọi bánh bao Đại Bạch Bất Lý, rất nổi tiếng ở Thiên Đình!"

Trên đường, rất nhiều đệ tử tông môn đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

"Hì hì..." Lần này đừng nói là Lam Yên, ngay đến cả An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng bị chọc đến phát cười.

An Lâm khẽ vuốt đầu con chó, thưởng một lồng bánh Đại Bạch Bất Lý cho Đại Bạch, xoa dịu lửa giận của nó.

An Lâm cứ thế đi theo Hứa Tiểu Lan, không ngừng tiến về phía trước, sau cùng đi vào nội viện của tông môn.

Kể từ sau khi hắn thăng cấp đến Kỳ Hóa Thần cũng chưa được thể hiện lần nào, dù sao vẫn cần một số tên đệ tử không có mắt chạy tới để hắn tích lũy thêm kinh nghiệm mới được, không thì việc tu tiên này cũng không có được cảm giác thành công nữa.

"Sư muội, chị đến đạo đàn trước chờ em ở đó." Lam Yên vẫy tay từ biệt.

Mẹ kiếp! Đây không phải là An ác bá đã bắt cóc nữ thần Hứa Tiểu Lan của chúng ta sao?!

Hứa Tiểu Lan nghe vậy trợn trừng mắt: "Nếu thật sự chọc giận Chu trưởng lão, thì có đến một trăm lồng bánh bao cũng không đủ!"

Đa số mọi người đều nhìn về phía hai cô gái xinh đẹp kia, cũng có một số người đang nói nhìn An Lâm hình như rất quen, con chó kia nhìn lại càng quen hơn, sau cùng nhìn thấy con khỉ xấu xí phía sau, thì hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hứa Tiểu Lan ở ngoài cửa cung kính hành lễ: "Hứa Tiểu Lan Chu Tước tông cầu kiến Chu trưởng lão."

Hai đệ tử tông môn mặc áo bào đỏ đứng ngoài cửa, vẻ mặt trang nghiêm, nhìn không chớp mắt, tỏa ra khí thế hào hùng. Họ nhìn thấy đám người An Lâm đến đây, cũng không liếc mắt nhìn một cái.

Rất nhanh sau đó, hai người đi đến tòa lầu các, đứng ở bên ngoài cánh cửa của tầng cao nhất.

Ngay sau đó, An Lâm thỉnh thoảng lại nhận lấy một số ánh mắt thù địch nhìn về mình, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng phấn khích, trong lòng suy nghĩ nếu như lúc này có tên nhân vật phản diện nào đó nhảy ra khiêu khích thì tốt quá.

An Lâm biết ở đạo đàn của Chu Tước tông có một cái Ngộ Đạo Hỏa Thần Nham, Hứa Tiểu Lan muốn giác ngộ lĩnh vực cá nhân, ở nơi đó sẽ có được sự trợ giúp rất lớn.

"Đợi chút nữa chuyện của cậu sẽ do Chu Viễn Chu trưởng lão phụ trách xử lý. Tính khí ông ấy không tốt lắm, cậu nhớ phải lễ độ một chút đấy." Hứa Tiểu Lan quay đầu nói khẽ với An Lâm.

"Không sao, không có chuyện gì mà một lồng bánh bao không thể giải quyết được. Nếu như có, vậy thì mười lồng là được!" An Lâm có phần tự tin nói.

Thế nhưng sự việc lại không như mong muốn, trên đường đi trừ một số đệ tử có ánh nhìn công kích ra cũng không xảy ra việc ngoài ý muốn nào khác.

Phía đầu kia của khu rừng nhuộm màu lá phong có một tòa lầu các màu trắng cao đến mười trượng, phong cách cổ xưa, năng lượng khí tức mờ nhạt quanh quẩn ở giữa, như một con thú khổng lồ nằm cuộn người, khiến cho lòng người dâng lên cảm giác kính sợ.

Hai bên đường là hai hàng lá phong đỏ rực như lửa, rực rỡ như ánh hoàng hôn. Một luồng gió mát thổi qua thì có thể nhìn thấy vài chiếc lá phong tung bay theo gió, giống như từng đám tinh linh lửa đang cháy hừng hực, chậm rãi nhảy múa xung quanh.

Một luồng năng lượng nóng khiến cho người ta vô cùng thoải mái phả vào mặt, khiến hắn cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu.

"Ha ha, hóa ra là Tiểu Lan tới à. Chuyện của con ta đã nghe nói rồi, mau vào đi." Từ bên trong cửa truyền tới một tiếng cười sang sảng, giọng nói cũng vô cùng cởi mở.

Cánh cửa tự động mở ra, An Lâm nhìn thấy bên trong có một người đàn ông trung niên râu tóc đều có màu đỏ thẫm, gương mặt tươi cười nhìn mình.

"Vị này chắc hẳn chính là bạn tốt của Hứa Tiểu Lan, An Lâm tiểu hữu phải không?" Chu trưởng lão cười híp mắt cất tiếng nói.

An Lâm nghe thấy vậy cung kính hành lễ nói: "Vãn bối An Lâm, kính chào Chu trưởng lão."

Chu trưởng lão cười ha ha một tiếng, vuốt chòm râu thật dài một chút, cười như không cười rồi cất tiếng nói: "Nghe nói cậu muốn lấy được năng lượng thánh viêm của thánh hỏa trong tông môn của chúng tôi? Chi bằng cậu chính thức gia nhập Chu Tước tông chúng tôi, trở thành đệ tử nòng cốt là được rồi, như vậy còn có thể gần quan được ban lộc, sao hả?"

An Lâm nghe vậy ngẩn ngơ, lời này khiến hắn có cảm giác... giống như bị phát hiện ra điều gì đó, trong lòng lại có chút hoảng sợ.

Còn chưa hiểu hết ý tứ từ trong lời nói này, Hứa Tiểu Lan đã tức giận nói: "Chu trưởng lão! Con đã nói sắp xếp cho hắn thân phận của một đệ tử ký danh ngoài tông môn, ông đừng hòng lật lọng!"

Đối mặt với tiếng quát lớn của Hứa Tiểu Lan, trên mặt Chu trưởng lão không có bất kỳ vẻ tức giận nào, ngược lại càng đắc ý: "Nhìn xem, An Lâm tiểu hữu người ta còn chưa có ý kiến gì mà con đã phản ưng quyết liệt rồi?"

Hứa Tiểu Lan nghe được câu nói này thì đỏ bừng mặt lên, miệng há to, cuối cùng quyết định không nói lung tung gì với người này nữa, lập tức lấy từ trong nhẫn không gian ra hai mươi lồng bánh bao.

"Bộp!"

Hai mươi lồng bánh bao xếp ngay ngắn trên mặt đất, chồng tới tận trần nhà.

Chu trưởng lão nhìn thấy chồng bánh bao cao ngất ngưởng, chớp chớp đôi mắt mơ màng: "Tiểu Lan, đây là..."

"Đây là lễ vật do An Lâm đặc biệt đem đến để hiếu kính với ông, mười lồng cho ông, mười lồng mang cho tông chủ!" Hứa Tiểu Lan tức giận nói.

Trong cái xã hội coi trọng vật chất này, thật sự đi đến đâu cũng sẽ gặp được một đám người có mối quan hệ, thiên tài thuần túy giống như hắn đã không còn gặp nhiều nữa.

An Lâm không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài một cái thật sâu.

Chu trưởng lão lập tức cắn một miếng hơn nửa cái bánh bao, vừa định khách sáo khen một câu ngon, bỗng nhiên toàn thân run lên, bắt đầu nhai ngấu nghiến...

Vẻ mặt ông ta khiếp sợ nhìn An Lâm một cái, sau đó lại quay ra nhìn Hứa Tiểu Lan đang bình thản như không, rồi tiếp tục ăn bánh bao!

Một phút sau, một lồng bánh bao đã được ăn hết.

"Cháu gái ngoan của ta, đại ca ta không có ở tông môn đâu, những cái bánh bao này cứ để ta nhận trước, tránh để lâu sẽ biến chất." Chu trưởng lão cười khà khà, hai mắt ánh lên vẻ tinh ranh, trong nháy mắt cất toàn bộ mười chín lồng bánh bao vào trong nhẫn không gian.

Hứa Tiểu Lan liếc nhìn Chu trưởng lão, hừ nhẹ nói: "Đây là lần đầu tiên con nghe nói, thực phẩm để vào nhẫn không gian còn có thể bị biến chất đấy..."

"Ừm..." Chu trưởng lão mặt đỏ ửng, hất tay áo lên một cái, cao giọng nói, "Việc của An Lâm tiểu hữu, cứ để ta lo, không cần con đưa bánh bao cho tông chủ đâu!"

An Lâm nghe mấy lời đối thoại này, đột nhiên khai thác được một lượng kha khá tin tức.

Cháu gái ngoan? Đại ca?

Chẳng trách lúc trước hắn cảm thấy cách thức đối thoại của Hứa Tiểu Lan và Chu trưởng lão có chút kỳ quái, mẹ nó thì ra hai người này là thân thích! Ngay cả tông chủ cũng là cậu của Hứa Tiểu Lan!

Ông lắc đầu, cũng không trách vãn bối không hiểu chuyện, chỉ coi đó là một trò đùa thôi.

Chu trưởng lão nghe vậy lại cười ha ha : "An Lâm tiểu hữu thật là người tuyệt vời. Đây chính là lần đầu tiên ta thấy có người dùng bánh bao để làm lễ vật thăm hỏi ấy. Được rồi, vậy để ta nếm thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận