Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 411: Một kiếm chém chết mãng xà khổng lồ

Sau một hồi biến đổi không gian, An Lâm phát hiện mình đã đi tới một đại lục màu đỏ thẫm.

Phía sau của hắn, cánh cổng ánh sáng màu trắng từ từ thu hẹp lại, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Phía trên bầu trời là tầng mây màu đỏ sẫm kéo dài vô tận, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa nóng rực bắn vào tầng mây, hoặc bùng nổ trong không trung, hoặc giống như màn mưa màu vàng đỏ rơi xuống khắp mặt đất, nhe nanh vuốt của nó về phía mặt đất.

Nhiệt độ xung quanh vô cùng cao, hơi nóng hầm hập, khí quyển cũng trở nên méo mó. Nếu là các tu sĩ ở cấp độ Đạo Chi Thể xuất hiện ở đây, e rằng không chống cự nổi trong vòng một phút.

"Xem ra ba người Quý Vĩnh Phương, Thượng Quan Nghệ, Dương Viễn đã tự tách ra đi tìm ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ rồi." Mạc Hải đứng bên cạnh An Lâm, mở miệng cười nói.

"Ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ trải qua từng ấy năm mới ngưng tụ xuất hiện cái mới, số lượng vô cùng ít ỏi, sáu người chúng ta chính là mối quan hệ cạnh tranh, họ đương nhiên muốn nắm bắt thời cơ giành được đầu tiên." Lỗ Gia Trí cất tiếng nói đều đều.

An Lâm nhìn về phía mặt đất và dãy núi dài bất tận ở xa xa, không khỏi hoảng hốt: "Nghe nói bên trong cơ thể các dị thú dũng mãnh của Chu Tước ngục chắc chắn sẽ có xác suất ẩn chứa ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, ngoài ra nó cũng sẽ xuất hiện trong những Bí Cảnh Hiểm Địa, cuối cùng chính là ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ bên trong tầng mây trên trời kia."

"Chỉ là ảo ảnh Hỏa Vũ trong mây, quan trọng nhất là phiêu bồng bất định, còn có viêm lực đáng sợ liên tục không ngừng công kích, độ khó cao nhất, không biết các anh định đi đường nào?"

"Điều đó thì tất nhiên rồi, thân là người đứng đầu của thế hệ trẻ tông môn, không lấy được ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm, sẽ không trở về!" Mạc Hải trả lời rất kiên quyết.

Lỗ Gia Trí thấy được ý chí chiến đấu sục sôi của hai người, cười cười rồi bắt đầu ngự kiếm bay về phía tây.

"Ha ha ha... Như thế thì tốt, tôi biết An Lâm đạo hữu rất thích đi cùng đệ nhất thiên tài như tôi đây." Mạc Hải cười to vỗ vai An Lâm mở miệng nói "Tôi đã đồng ý lời yêu cầu của Chu trưởng lão, nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt. Chúng ta cùng nhau hành động đi, ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ đầu tiên sẽ cho cậu lấy!"

"Vậy tôi cáo từ trước, chúc các anh em thuận lợi!"

Phía tây của Chu Tước ngục có đủ loại Bí Cảnh Hiểm Địa, phía bắc thì phân bố các loại dị thú thượng cổ hùng mạnh, phía đông là một biển lửa đỏ sẫm vô tận, phía nam nghe nói tồn tại bảo vật bí mật cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nó là khu vực có độ nguy hiểm rất cao với tỉ lệ tử vong từ 90% trở lên, đệ tử tông môn bình thường đều sẽ không chọn đi đến nơi đó.

Thứ mà Mạc Hải sử dụng để bay lên không trung theo An Lâm là một thanh đao cổ màu đỏ.

Mạc Hải nhìn lên bầu trời, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không phải Hứa Tiểu Lan sư muội có thể hút quái, Hỏa Vũ bên trong tầng mây vẫn nên bỏ đi. Tôi định tìm dị thú để đánh nhau! Loại phương pháp này đơn giản thô bạo nhất!"

Mạc Hải nhìn về phía An Lâm: "Vậy chúng ta cũng lên đường thôi."

"Vậy tôi cũng đi tìm dị thú, tôi không có ưu điểm nào khác, chỉ có thể đánh." An Lâm đắn đo một lúc, lúc này mới cất tiếng nói.

"Có lẽ tôi sẽ đi về phía tây để tìm kiếm Bí Cảnh Hiểm Địa. Dù sao năng lực chiến đấu của tôi không mạnh, nhưng năng lực tự vệ cũng không tệ lắm." Lỗ Gia Trí cất tiếng nói.

Ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ phân ra làm ba cấp bậc hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Lấy được ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ cấp càng cao thì lúc tiếp nhận lực Chu Tước Thánh Hỏa, năng lượng Thánh Viêm lấy được sẽ càng thêm thuần khiết hơn.

An Lâm nhìn về vùng đất phía xa xa, tìm kiếm tung tích dị thú có thể xuất hiện.

An Lâm có hơi cảm động liếc nhìn Mạc Hải, trịnh trọng nói: "Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau hành động, phải ra sức lấy được ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm!"

Dị thú xuất hiện ở nơi này không có phân biệt cảnh giới thực lực rõ ràng, thứ duy nhất có thể phân biệt đại khái thực lực của chúng chính là dựa vào độ tinh khiết của viêm lực mà chúng phóng ra ngoài để phán đoán.

"Được!" An Lâm gật đầu, sau đó cưỡi gạch bay lên.

Hai người hóa thành hai luồng cầu vồng, bay về phía bắc của Chu Tước ngục.

Không lâu sau, mặt đất bỗng nhiên có một trận rung chuyển, ở phía xa hình như có làn sóng lửa ập tới.

An Lâm là vì muốn ngưng tụ càng nhiều năng lượng Thánh Viêm tại khí hải, tranh thủ một lần để An Kỳ Lân được ăn no, cho nên cũng muốn thử lấy được ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm.

An Lâm thì ngược lại rất hứng thú nhìn về đợt sóng nóng ngày càng gần trên mặt đất.

Dị thú Phàm Viêm là dị thú bình thường nhất, bên trong không có ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ. Dị thú Linh Viêm chắc chắn có xác suất ẩn chứa ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ hạ phẩm. Bên trong dị thú Địa Viêm có xác suất ẩn chứa ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm. Bên trong dị thú Thiên Viêm nhất định có xác suất ẩn chứa ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm.

Mỗi một ngọn núi nơi đây đều có độ cao ngàn mét, có ngọn còn thậm chí chui vào tầng mây lửa, không biết cao bao nhiêu.

Những dị thú này đều là dị thú thuộc tính nóng, dị thú Phàm Viêm, dị thú Linh Viêm, dị thú Địa Viêm, dị thú Thiên Viêm.

Chỉ thấy một ngọn núi ở phía xa bỗng nhiên phun ra một lượng dung nham màu đỏ vô cùng lớn, từng đợt nham thạch bao trùm lấy dung nham hóa thành những quả cầu lửa rơi xuống mặt đất, giống như pháo hoa màu đỏ nở rộ, khiến cho vùng đất xung quanh phạm vi vài dặm biến thành một vùng đất đầy nguy hiểm.

Đất trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ kịch liệt.

"Ầm ầm!"

Mục tiêu của Mạc Hải chính là dị thú Thiên Viêm. Thực lực của hắn tuy chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, thế nhưng hắn đã mang theo bảo bối bí mật của tông môn, nên đối với dị thú Thiên Viêm là quyết tâm phải lấy được.

Mấy trăm con chuột màu tím còn to lớn hơn cả trâu, toàn thân bốc lên lửa nóng, khí thế mãnh liệt lao nhanh tới, giống như một tấm thảm lửa đang di chuyển trên mặt đất, rất thú vị.

An Lâm và Mạc Hải bay càng lúc càng cao, gặp được các hiểm cảnh như Ám Viêm Phong, Thiên Vẫn Hỏa, còn gặp phải sự tấn công của đàn chim lửa, nhưng chúng đều lần lượt bị tiêu diệt bởi thực lực mạnh mẽ của họ.

Một lúc lâu sau, họ đi tới một dãy núi sừng sững cao chót vót.

"Ầm ầm ầm..."

Mạc Hải thoáng nhìn với vẻ thờ ơ rồi tiếp tục đưa mắt nhìn về hướng khác.

"Đây là chuột Bạo Viêm, lấy lửa làm thức ăn, là dị thú Phàm Viêm, chúng ta không cần quan tâm đến chúng nó."

An Lâm nhìn về nơi xa, một biển lửa nóng màu vàng cuốn tới, uy thế vô cùng mạnh mẽ.

"Vùng đất núi lửa hoạt động mãnh liệt, thường sẽ tồn tại dị thú mạnh mẽ. Đi thôi, chúng ta đi xem thử một chút!" Mạc Hải nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt bắt đầu sáng lên, ngự đao dẫn trước bay về phía núi lửa đang bộc phát.

An Lâm đi theo sau Mạc Hải, thưởng thức cảnh đẹp như ngày tận thế.

Hai người cách trung tâm của ngọn núi lửa đang phát nổ càng lúc càng gần, cuối cùng chưa đến ngàn trượng.

"Khoan đã! Tôi nhìn thấy mãng xà khổng lồ Hắc Tinh Viêm rồi!"

Mạc Hải bỗng nhiên dừng lại, ra hiệu An Lâm từ từ hạ xuống.

Núi lửa vẫn đang tiếp tục phun trào, tiếng nổ vang vọng đất trời, hai người đáp xuống không một tiếng động.

"Nhìn thấy chưa, bên ngoài ba dặm của sườn núi, có một con mãng xà khổng lồ rất giống nham thạch!" Mạc Hải chỉ về một hướng nào đó phía đông bắc, kích động nói.

An Lâm vốn đang hoang mang, thế nhưng khi nhìn về hướng Mạc Hải chỉ, quả nhiên nhìn thấy một con mãng xà màu đen dài trên trăm trượng uốn lượn ở trong núi, đang nhìn về phía núi lửa hoạt động, khí tức toàn thân thu lại.

Mạc Hải may mắn là có được khả năng vô cùng nhạy cảm với dao động của khí tức viêm lực, bằng không thì cũng không thể phát hiện nó, bởi vì màu sắc của nó không có bất kỳ khác biệt gì so với màu của nham thạch, ngay đến đồng tử cũng là màu đen.

Hai người cứ thế thu lại hơi thở của mình, chầm chậm tiến đến gần.

"Con mãng xà khổng lồ Hắc Tinh Viêm này là dị thú Địa Viêm, thực lực sánh ngang với tu sĩ Kỳ Hóa Thần, chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, cần từ từ suy tính, tìm đúng thời cơ rồi sẽ ra tay sấm chớp." Mạc Hải thấp giọng nói.

An Lâm nghiêm nghị gật đầu: "Được rồi!"

Mạc Hải vui mừng cười, đang muốn nói một chút về kế hoạch tác chiến.

"Oành!"

Khóe miệng Mạc Hải hơi co lại, sau đó kính nể gật đầu: "An Lâm đạo hữu, màn khoe mẽ này của cậu... tạo ra sấm chớp mạnh mẽ, tôi đây rất bái phục!"

Một bóng dáng có đôi cánh gió màu trắng, tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, xuyên phá không gian, trong tay cầm thanh trường kiếm màu đen quấn quanh bởi luồng gió màu trắng, bạo phát ra nhát chém kinh người.

Cự ly mấy trăm trượng, một mạch đi tới!

Mãng xà khổng lồ Hắc Tinh Viêm mở to hai mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn qua một hướng khác. Toàn thân nó vừa mới phát ra ngọn lửa giống như tinh thể màu đen. Luồng ánh sáng màu trắng xông thẳng tới, liền hóa thành đường sáng trắng chói lóa, chợt lóe lên rồi biến mất.

"Ầm ầm!"

Đầu của con mãng xà này bị đứt ra, huyết dịch hóa thành mưa lửa dâng lên phun trào ra, khí thế hoàn toàn bị cắt đứt.

Mạc Hải nhìn thấy bóng dáng có đôi cánh gió đang đứng lơ lửng trên không kia, miệng há to, không thốt được nên lời.

Không phải đã nói là từ từ mưu tính sao? Không phải đã nói là tùy thời cơ ra tay sao?

Cậu làm như vậy khiến tôi rất lúng túng!

An Lâm xoay người, cười hỏi: "Thế nào, đòn ra tay sấm chớp này của tôi cũng được chứ?"

Tiếng nổ mãnh liệt bỗng nhiên vang lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận