Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 413: Hai tai không nghe chuyện bên ngoài, tập trung xào thịt hổ

Thương Quan Nghệ nhìn thấy An Lâm đang dùng chảo xào thức ăn, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đao hữu An Lâm, sao cậu không đến giúp?"

An Lâm liếc mắt nhìn Thượng Quan Nghệ: "Cô không thấy tôi đang bận sao?"

Thượng Quan Nghệ: "... "

Thượng Quan Nghệ còn muốn nói thêm, nhưng khi còn cách An Lâm trăm trượng, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương nồng nàn mê người, mùi hương này đặc sắc thôi chưa đủ, mà còn trực tiếp khơi dậy lòng hứng thú của người ta.

Cô ngạc nhiên nhìn thịt xào trong chảo, lập tức ngậm miệng lại.

Thượng Quan Nghệ mặc quần áo màu trắng, nhanh nhẹn như chim nhạn đến bên cạnh An Lâm, mở miệng nói: "Vậy làm phiền đạo hữu Mạc Hải, xin hãy tranh thủ chút thời gian giúp tôi!"

Mạc Hải nghe vậy buộc lòng phải miễn cưỡng chen ngang giữa An Lâm và Thượng Quan Nghệ, nắm chặt đĩa tròn màu vàng trong tay.

Đĩa tròn này là bí bảo tông môn, Đĩa Phượng Phạt, có thể nhờ vào linh lực của Thiên Phuợng Chân mà giải phóng sát trận và hộ trận lớn mạnh với kẻ địch, cho dù là đối mặt với dị thú Thiên Viêm cũng không phải e ngại.

Lúc này, Chim Hỏa Diễm màu vàng sáu cách đã dẫn đầu hơn một ngàn Chim lửa đến trước mặt, mang theo uy thế khủng khiếp khiến người ta vô cùng sợ hãi, lập tức va chạm.

Năng lượng dùng cho hộ trận còn tiêu tốn năng lượng nhiều hơn với sát trận, dù sao Chim lửa cũng là thú săn của Thượng Quan Nghệ, hắn cũng không muốn sử dụng sát trận.

"Tôi cũng không hạ nhục cậu ta, tôi là đang nói sự thật." An Lâm bình thản trả lời.

Hai con mắt màu đỏ của Mạc Hải lóe sáng, khởi động đĩa Phượng Phạt.

Thượng Quan Nghệ đang niệm pháp quyết, nghe được câu đó suýt nữa quên lời.

Hơn một ngàn con chim Hỏa Diễm bay đến giống như liệt hỏa trời giáng.

Bí bảo này tuy lớn mạnh, nhưng năng lượng bên trong cũng chỉ dùng được một lần, cho nên Mạc Hải vô cùng đau lòng.

Tiếng phượng hoàng kêu vang tận trời xanh, ngay sau đó có một quầng sáng vĩ đại màu vàng phóng từ mặt đất lên thẳng trời cao, lấy Mạc Hải làm trung tâm, bao vây mặt đất phạm vị trăm trượng lại.

Mạc Hải vừa buồn bực trong lòng, vừa chịu thua nói: "Anh hai, cậu và Qúy Vĩnh Phương có thù óan gì, cậu ta không có ở đây, sao cậu có thể hạ nhục cậu ấy... "

An Lâm lấy Đạt Nhất Đạt Nhị từ trong nhẫn không gian ra, mở miệng nói: "Đạo hữu Mạc Hải, tôi phái hai trợ thủ đắc lực giúp anh, ít nhất có thể chống được tận bốn tên Qúy Vĩnh Phương!"

"Đĩa Phượng Phạt, Chân Linh hộ trận!"

Sức nóng lan ra ngàn dặn, cái nóng cực hạn hòa tan mặt đất, hóa vạn vật thành tro tàn.

Mạc Hải: "... "

Trên hộ trận màu vàng có vô số cổ thể thực văn lơ lửng, năng lượng Cổ Lão Mãng Hoang quanh quẩn trong không gian hoàn toàn chống lại sự công kích đáng sợ này.

"Ầm ầm!"

Đánh vào quầng sáng màu vàng, nổ vang chấn động trời đất.

"Ầm ầm!"

"Băng Thiên Tru Sát Kiếm Trận, giết!"

Hơn một ngàn thành kiếm tỏa ra khí lạnh vô tận, lơ lửng trên bầu trời cùng với đồ án bông tuyết trên mặt đất hỗ trợ lẫn nhau, mang theo sát ý bất tận từ trời cao giáng xuống, đàn chim lửa liều mạng xông tới!

An Lâm đang xào rau suýt chút nữa bật khóc, ông đây vất vả chuẩn bị nấu chín thịt hổ, nhà ngươi lại đóng băng ta, đây là ý gì hả?

Chim Hỏa Diễm màu vàng sáu cách mạnh nhất, mỗi lần vỗ cánh, đều có thể ngưng tụ ra trên trăm con Hỏa Vũ ẩn chứa viêm lực lớn mạnh, liều mạng lao về phía kiếm bay, sau đó đánh nát kiếm bay.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Nghệ rút trường kiếm ra đặt ngang trước mặt, một đống pháp quyết như làn khói thoát ra từ đôi môi đào, độ ấm không gian xung quanh chợt giảm xuống, gió tuyết bắt đầu nổi lên.

Xác chim lửa rơi xuống đất như mưa, mới một lát đã bị giết hơn một nửa.

Sau khi được sức mạnh của đồ họa bông tuyết rót vào, kiếm băng như là vô hạn!

Phi kiếm hàn băng bắt đầu yếu dần, nhưng lúc này, đồ họa bông tuyết trên mặt đất đã phát sáng rực rỡ, kiếm băng tiếp tục được ngưng tụ trên bầu trời, bất ngờ đã vượt qua hơn một ngàn thanh...

Thượng Quan Nghệ khóe léo điểm mũi chân lên mặt đất, đồ họa bông tuyết màu xanh tản ra ngưng tụ trên mặt đất, lan rộng vài dặm, hình thành một đồ họa vô cùng to lớn, bao phủ toàn bộ Hỏa Diễm!

Băng và lửa đối đầu, hoàn toàn bùng nổ.

Chim lửa như ngọn lửa mãnh liệt va chạm với kiếm băng, phát ra tiếng nổ vang dội.

Có máu thịt chim lửa bị kiếm băng ngưng tụ chặt cổ, có kiếm băng bị ngọn lửa của Hỏa Diễm đánh gãy hòa tan.

Giọng nói của Thượng Quan Nghệ lạnh lùng mang theo sát khí, trường kiếm chuyển từ xanh sang đỏ phóng lên cao.

Phi kiếm kêu một tiếng, bắt đầu phân chia, một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn...

Chim Hỏa Diễm màu vàng sáu cách nhìn kiếm bay trên bầu trời, trong mắt toát ra vẻ cảnh giác.

Một luồng sức mạnh như muốn đóng băng vạn vật, phát ra từ đồ họa bông tuyết, khiến toàn bộ Hỏa Diễm đều dừng lại.

Chim Hỏa Diễm màu vàng sáu cách nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức vỗ cánh, hóa thành một quả cầu lửa bắt đầu bỏ chạy!

Thượng Quan Nghệ nhắm hai mắt lại, khẽ quát một tiếng, đồ họa bông tuyết trên mặt đất bỗng nhiên co rút lại, lực lượng băng tuyết dồi dào ngưng tụ thành một thanh kiếm bay hàn băng cao hơn trăm trượng.

Hàn Băng Phi Kiếm này mới thật sự là sát chiêu!

Nó lao về phía Chim Hỏa Diễm sáu cánh, tốc độ nhanh như sét đánh, thân kiếm dưới hào quang của lửa, óng ánh trong suốt, phát ra ánh sáng chói mắt, khí thế khủng khiếp khiến Chim Hỏa Diễm sáu cánh màu vàng dựng lông tóc.

Chim Hỏa Diễm sáu cánh màu vàng lập tức phóng ra một bức tường lửa ngút trời, lẩn trốn phía sau.

Nhưng một phút sau, bức tường lửa đã bị ánh sáng màu xanh phá vỡ.

Ngay sau đó, phi kiếm hàn băng phát sáng lấp lánh xé không mà đến, sương kết từ trời đất, đâm vào thân thể chim bay!

"Xoạt xoạt... "

Cơ thể của chim Hỏa Diễm màu vàng sáu cách bị chém thành hai mảnh, mang theo lửa máu hóa thành mưa máu bắn túng tóe, sau đó ngay lập tức gặp hàn lực khủng khiếp đóng băng thành băng châu hình tròn, rơi xuống đất.

"Thịt Bạch Hổ Phá Viêm, nhưng mùi hương không phải do thịt, mà là tay nghề tôi tốt!" Trong lòng An Lâm có ý cười, dụ dỗ từng chút một: "Đạo hữu Thượng Quan Nghệ muốn ăn sao?"

Thượng Quan Nghệ nhìn miếng thịt rực rỡ màu vàng trong nồi, trên khuôn mặt trắng mịn đầy vẻ tò mò.

"Đây là thịt gì vậy, mùi rất đặc biệt."

Không còn cách nào khác, mùi thịt thật sự quá mê người.

Thượng Quan Nghệ nhìn thấy An Lâm vẫy tay, vốn đang muốn từ chối, nhưng bước chân di chuyển theo bản năng.

An Lâm ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của Thượng Quan Nghệ đang nhìn nồi thịt của mình chằm chằm, không khỏi vẫy tay: "Đạo hữu Thượng Quan Nghệ, cô muốn ăn chút thịt bổ sung thể lực không, mau tới đây!"

Một thanh trường kiếm từ không trung bay trở tới, trên thân kiếm còn mang theo một chiếc lông chim Hỏa Diễm màu vàng.

Cơ thể Thượng Quan Nghệ có chút choáng váng, dường như mọi sức lực đã bị rút cạn, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng khi cô nhìn thấy ảo ảnh lông chim kia, trên mặt cũng hiện ra chút ý cười hiếm có.

Ảo ảnh lông chim Hỏa Diễm màu vàng đại diện cho ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm!

Mạc Hải có chút hâm một nhìn Hỏa Vũ trong tay Thượng Quan Nghệ, đây là thứ hắn đau khổ truy tìm bấy lâu.

Hỏa Vũ có hơi thở của Chu Tước, không thể đặt vào nhẫn không gian, cho nên Thượng Quan Nghệ liền để vào lòng, sau đó khom mình hành lễ nói lời cảm tạ: "Đa tạ Mạc Hải và An Lâm đã ra tay giúp đỡ, trên trời có hơn một trăm ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, nhất định các cậu phải nhận lấy."

Lúc này An Lâm và Mạc Hải mới phát hiện, trên bầu trời đang có hơn trăm ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ hạ phẩm lơ lửng, do đàn chim lửa chết để lại, viêm lực cũng khá lớn.

"Đạo hữu Mạc Hải, anh xuất lực nhiều nhất, phần của tôi cũng đưa cho anh." An Lâm cũng không quay đầu mở miệng nói.

Mạc Hải trừng mắt: "Còn muốn tôi cảm ơn cậu sao? Đại anh hùng chống lại chim lửa!"

"Không cần cảm ơn, còn không mau đi thu chúng lại, ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ sẽ bay mất đó." An Lâm cười nói, sau đó tắt lửa thần, món thịt hổ xào chính thức hoàn thành!

Mạc Hải mở to hai mắt, hắn thực sự không ngờ An Lâm còn có thể trách móc hắn, nhất thời buồn bực: "Tôi chưa bao giờ gặp kẻ vô liêm sỉ như cậu!"

An Lâm liếc Mạc Hải một cái, mở miệng nói: "Ai bảo từ đầu anh lại dùng đại chiêu, hoàn toàn không cho Đạt Nhất Đạt Nhị của tôi có cơ hội biểu hiện!"

Khóe miệng Mạc Hải co rút, không nhịn được nói: "Này hai tên thô lỗ kia... Chính là thứ cậu nói có thể đấu lại bốn tên Qúy Vĩnh Phương sao?"

Hắn thu hồi đĩa Phượng Phạt, nhìn về phía An Lâm, phát hiện hai gundam màu bạc kỳ lạ kia đang nhìn trái nhìn phải hoang mang.

Mạc Hải nhìn thấy một kiếm kinh thiên động địa kia, mở miệng cảm thán: "Đúng là một kiếm mạnh, chỉ lực công kích mà nói, Thượng Quan Nghệ đã thuộc hàng mạnh nhất trong đồng lứa chúng ta!"

Cùng lúc đó, toàn bộ hơn một ngàn chim lửa trên bầu trời đều bị kiếm trận giết sạch không còn một con!

Thượng Quan Nghệ nghe vậy vốn định từ chối, không biết vì sao gật gật trả lời: "Phải!"

An Lâm mỉm cười an ủi: "Trong nồi của tôi có khoảng 300 miếng thịt, dựa vào giá cả thị trường một nồi mười vạn linh thạch, một miếng khoảng 300 linh thạch, đạo hữu Thượng Quan Nghệ muốn ăn mấy miếng?"

Thượng Quan Nghệ trừng đôi mắt đẹp: "???"

Mạc Hải vừa mới thu Hỏa Vũ trở về nghe vậy, muốn cắm đầu xuống đất, hoảng sợ nói: "Mẹ kiếp! Đạo hữu An Lâm, một miếng thịt 300 linh thạch, cậu là ăn cướp sao?"

"100 miếng thịt anh còn cần không, cần thì im miệng!" An Lâm liếc Mạc Hải một cái.

Mạc Hải câm miệng, ngoan ngoãn giống như Đại Bạch.

Lúc này, Thượng Quan Nghệ mỉm cười nói: "Được thôi, tôi mua hai trăm miếng thịt!"

An Lâm: "..."

Mạc Hải: "... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận