Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 415: Quầng sáng xui xẻo đáng sợ

Ba người giải phóng thần phù bay về phía vị trí đã định, thần phù lấp lánh không biến mất, điều này chứng tỏ Dương Viễn còn chưa chết, chỉ đang rơi vào hiểm cách không thể thoát ra.

Trên bầu trời, hỏa vân quay cuồng, đột nhiên có một ngọn lửa nóng bỏng xuất hiện lao về phía đám người An Lâm, ba người sợ tới mức vội vàng giảm tốc độ bay.

Không bao lâu sau, có vài con Hỏa Diễm bay đến đánh đám người An Lâm.

Lúc đầu ba người còn không để ý, nhưng đến khi bọn chúng tụ tập đến cả trăm con thì bọn họ cũng không thể bỏ qua được nữa.

"Không thể để chúng tu tập, nếu không để càng lâu sẽ càng nhiều!" Thượng Quan Nghệ xoay người lại, cầm trường kiếm trong tay, chủ động lao về phía đám chim lửa

An Lâm và Mạc Hải cũng xoay người theo, gia nhập trận chiến.

Ba tu sĩ kỳ Hóa Thần hợp sức ra tay, đàn thú tạo thành từ một số dị thú Linh Viêm và dị thú Phàm Viêm nhanh chóng bị giết sạch,

"Hừ! Đúng là một đám gà rừng không biết lượng sức, thực lực này mà cũng dám truy đuổi với anh sao?'' Mạc Hải vác đao lớn màu đỏ, vẻ mặt khinh thường mở miệng nói.

Sau đó không bao lâu, đàn chim lửa thứ ba cũng đến...

"Mẹ kiếp, sao Chu Tước ngục lại bất ngờ xuất hiện nhiều chim lửa như vậy hả?" An Lâm không nhịn được oán hận.

Sau đó không bao lâu, hỏa vân lại bắt đầu khuấy động không gian, lại có vài con chim lửa xuất hiện trước mặt bọn họ, lao về họ.

Sau đó, lại đến đợt thứ tư, thứ năm, thứ sáu...

Còn Thượng Quan Nghệ lại ngạc nhiên nhìn hai người này, bọn họ đang làm gì vậy?

Nói thế.

"Có lẽ vì chúng rất nhỏ bé, mắt bị mù nên mới dám đi khiêu chiến Thái Sơn..." An Lâm ngẩng đầu lên trời, vẻ mặt đầy sự cô độc trống trải.

Thượng Quan Nghệ chớp mắt: "Không phải luôn có rất nhiều chim lửa sao? Tôi đi đến đâu cũng đều nhìn thấy chúng, giống như muỗi vậy, thường xuyên bay ra đuổi theo tôi, rất đáng ghét!"

Ba người bị đàn chim lửa làm chậm chân, tiếp tục bay về phía mục tiêu.

Hai mắt Mạc Hải sáng ngời, âm thầm ghi nhớ câu nói đó.

Đám người An Lâm tiếp tục ra tay giết chúng!

Vì sao hắn và Mạc Hải đi lâu như vậy, chỉ mới gặp phải chim lửa một lần, còn cô mỗi giờ mỗi phút đều gặp phải?

Trước khi đám chim lửa tụ tập lên trăm con, bọn họ lại ra tay giết sạch.

Một suy nghĩ xuất hiện trong lòng An Lâm, cuối cùng không thể xóa đi.

An Lâm: "..."

Bọn họ đang nói đến cùng một Chu Tước ngục sao?

Đám người An Lâm bay dọc theo vách núi, đột nhiên, mây lửa trên bầu trời nứt ra một cái lỗ khổng lồ.

Dường như ba người phải chém giết liên tục mãi cho đến nơi phân chia nam bắc Chu Tước ngục.

An Lâm phản ứng nhanh nhất, lúc này biến to gạch, che ở phía trên.

An Lâm không thể nói gì, cuối cùng hắn đã hiểu rõ vì sao Thượng Quan Nghệ lại bị hơn ngàn con chim lửa đuổi theo rồi.

Công kích khủng khiếp ép xuống khiến gạch đen không ngừng trụy xuống, lửa nóng chảy xuống từ các cạnh của gạch đen, không khí vô cùng nóng bỏng khiến ba người không ngừng khó chịu. Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải đều thi triển các cách phòng ngự, ngăn cản cái nóng khủng khiếp này.

"Sao nào, có phải rất kỳ lạ hay không?" Tiếng Mạc Hải truyền âm đến bên tai.

"Đó là chuyện tất nhiên, tuy nó xấu nhưng lại rất có ích!'' An Lâm đắc ý nói.

"Đạo hữu An Lâm, không ngờ gạch này của cậu còn rất thực dụng." Thượng Quan Nghệ còn sợ hãi đánh giá gạch đen, mở miệng khen.

Trận lửa nóng đổ xuống liên tục trong vài phút mới dừng lại, nhờ vào gạch đen chịu sức nóng, ba người mới bình yên vô sự.

Lần này chim lửa đến với tần suất cao hơn, nếu không nhắc đến việc chém giết lúc trước, hoặc là vận khí kém một chút, không đến hai tiếng đã có đủ 1000 con...

"Mau tới đây, gạch này có thể ngăn được!"

Theo tiếng hét của hắn, Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ vội vàng bay tới.

Rầm...

Dãy núi này không biết kéo dài bao nhiêu dặm, cao tới 3000 trượng, giống như thành trời ngăn cách đại lục ra vậy, khiến người ta không thấy rõ đến cùng nhà ngục Chu Tước phía nam ra sao.

Lửa nóng rơi xuống vô cùng nhanh, bọn họ không có cách nào tránh được.

Ba người bất ngờ trợn mắt, còn có loại công kích này sao?

Vô số lửa nóng giống như thác nước từ trời đổ xuống, bao trùm không trung vạn dặm!

Mạc Hải nhìn bầu trời một cái, cái lỗ đáng sợ trên tầng mây đã biến mất.

Tầng mây màu đỏ sậm cũng biến thành bụi màu đen, dường như viêm lực đã bị vét sạch.

Hắn mở miệng nói: "Thời gian gấp gáp, chúng ta tiếp tục hành động đi."

An Lâm và Thượng Quan Nghệ gật đầu, ba người tiếp tục bay dọc theo ngọn núi lên không trung.

Lúc này lại không gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa, ba ngưởi thành công vượt qua dãy núi cao lớn này.

An Lâm nhìn về phía xa, nơi đó bầu trời đã không còn màu đỏ sậm, mà là một mảnh mênh mông, không thấy rõ là cao bao nhiêu, cũng không biết phía trên rốt cuộc ra sao/

Sơn mạch màu trắng nhấp nhô lên xuống không nhìn được điểm tận cùng, đó là một nơi hoang vắng bạc màu vô cùng cằn cỗi, không nhìn thấy cây cối, từng dòng sông lửa nóng bỏng liên tục đổ xuống sơn mạch, giống với thế giới Mạch Lạc, hình thành nên màu sắc tương phản rõ ràng.

Sau khi đám người An Lâm nhìn thoáng qua, tiếp tục đi.

Kết quả không bao lâu sau, trước mặt mọi người đã xuất hiện hơn một ngàn con dơi to lớn màu đỏ, mở cái miệng đỏ ngòm đầy răng, bổ nhào đến bọn họ, phía trên còn có vài con dị thú Địa Viêm và hơn mười con dị thú Linh Viêm lẫn vào.

"Chúng đông lắm, chúng ta trốn đi!" Mạc Hải biết hiện tại không phải là lúc lãng phí thời gian dây dưa với dị thú, nhìn thấy tốc độ bay của con dơi không nhanh như bọn họ, lúc này mới mở miệng nói.

An Lâm và Thượng Quan Nghệ không có ý kiến, dốc toàn bộ sức lực đẩy nhanh tốc độ.

Kết quả không đi được bao nhiêu cây số, lại bị gió lạ trong bí cảnh tấn công.

Thứ đó không biết chỗ nào ra, không ngừng làm suy yếu lực lượng của ba người, nếu đợi ở đây, chưa đến một phút, sẽ bị thứ gió lạ này chơi cho đến chết.

Có cần đúng lúc như vậy không!

An Lâm nuốt nước miếng một cái, chết tiệt...

Loại khói độc này che thị giác, không thể chạy trốn, cho dù An Lâm có công phái Thanh Mộc Trường Sinh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng để độc tố không thấm sâu mà thôi. Về phần Mạc Hải lại xui xẻo, giải phóng màn chắn hộ thể, nhưng độc tố vẫn chui vào được, khiến làn da tái xanh, cả người run rẩy...

May mắn Thượng Quan Nghệ đã thông qua sự chuyển động của khói độc, mà tìm ra chính xác nguồn gốc của nó, trực tiếp giết chết mười con nhện độc Địa Viêm, ba người mới có thể thoát ra.

Cuối cùng bọn họ còn đoạt được hơn mười quả tiên Kim Sinh từ tổ của nhện độc Địa Viêm, là cấp bát phẩm, cuối cùng Thượng Quan Nghệ lấy bốn, còn An Lâm và Mạc Hải lấy ba.

An Lâm và Mạc Hải đều rất khâm khục năng lực đối phó với tình cảnh nguy hiểm của Thượng Quan Nghệ, còn Thượng Quan Nghệ thì tỏ vẻ bản thân đã quen rồi. Khiến hai người An Lâm và Mạc Hải đỏ hốc mắc, thật kiên cường!

Ba người vất vả lắm mới rời khỏi khu vực khói độc, còn chưa kịp thả lỏng, đã phát hiện đúng lúc có hơn một ngàn con dị thú đáng sợ đang di chuyển giữa núi rừng, đều đang chạy điên cuồng về phía họ.

Khoảng cách hai bên chỉ có hơn một ngàn thước, sau đó tất nhiên sẽ "thỉnh thoảng" gặp được.

Ba con dị thú Thiên Viêm khí thế vô cùng lớn mạnh bay trong không trung, phía sau là hơn mười con dị thú Địa Viêm, hơn trăm con dị thú Linh Viêm và hơn một ngàn dị thú Phàm Viêm.

Toàn bộ bọn chúng đều dừng lại, sau đó có chút hoang mang và ngạc nhiên vui mừng nhìn đám người An Lâm.

Mạc Hải vỗ trán, bất đắc dĩ nhìn An Lâm một cái.

Bay thêm một phút nữa, sau đó lại không biết dùng cách gì lại gặp phải nơi kịch độc...

May mắn Thượng Quan Nghệ phát hiện ra nơi mắt gió tọa lạc, phá hủy mắt gió, ba người mới có thể thoát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận