Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 416: Học tập cổ ngữ hoang dại

"Ba con dị thú Thiên Viêm, vừa khéo mỗi người một con."

Trường kiếm của Thượng Quan Nghệ ra khỏi vỏ, động tác linh hoạt đứng đầu ba người, mặt không cảm xúc.

An Lâm gật đầu: "Tôi và Mạc Hải còn chưa có ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm đấy, lần này ngược lại có lông chim chủ động dâng mình lên tận cửa, vận khí không tệ... "

Cái này mà gọi là vận khí không tệ sao? Mạc Hải căng thẳng, trong lòng không khỏi bội phục cái miệng của An Lâm.

Ba con dị thú Thiên Viêm trước mặt đám người An Lâm không tính là lớn, mỗi con chỉ cao tầm một trượng, nhưng hơi thở cường đại lại khiến người khác hít thở khó khăn.

Theo thứ tự người hổ cầm một cây gậy đen, sau lưng có hai cánh lửa, chim lửa sáu cánh cả người bao phủ ngọn lửa màu xanh, và người sói toàn thân phủ vảy màu trắng.

Đám dị thú Thiên Viêm nhìn thấy đám An Lâm, cũng không vội ra tay, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khinh miệt giống con người, ở bên kia nói chuyện với nhau.

Người hổ lạnh lùng nói: "Chiêm chiếp, hú, quạ quạ!''

"Tinh tinh!"

[Kiểm tra cho thấy Kí Chủ tiếp xúc với cổ ngữ hoang dại, bây giờ học theo tiếng heo kêu hai tiếng, âm lượng không thấp hơn 70db thì có thể thành công nhận được truyền thừa cổ ngữ hoang dại. ]

Mạc Hải cắn răng nói: "Cái này cần hiểu sao, nhìn biểu cảm của chúng là biết, nhất định là đang chế giễu chúng ta!''

An Lâm giật mình, nhanh chóng mở hệ thống trong đầu, phát hiên phía trên màn hình xuất hiện một hàng chữ.

"Mẹ kiếp các người có thể nhịn được sao?" Mạc Hải trợn mắt nhìn.

An Lâm bắt mình phải ổn định tâm trạng, nhìn về phía ba dị thú Thiên Viêm đang tranh luận, trong lòng bối rối.

Chim lửa lắc đầu: "Ríu rít, ừng ực, ríu rít... "

"Em gái ngươi!'' An Lâm không nhịn được chửi ầm lên.

Thượng Quan Nghệ và An Lâm tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Mạc Hải: "Cậu nghe xong hiểu chúng đang nói gì ư?"

Người sói sát ý nghiêm túc: "Ngao!''

Hệ thống bất ngờ vang lên.

Hay không gọi?

Thượng Quan Nghệ và An Lâm: "... "

Mặt mũi quan trọng, hay kiến thức quan trọng?

Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải nghe tiếng An Lâm tức giận, không kiềm được cùng nhìn về phía An Lâm.

Gọi.

Ngay cả ba con dị thú Thiên Viêm cũng yên lặng, quay đầu nhìn về phía An Lâm.

Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ đều nhìn An Lâm với vẻ kinh ngạc.

Hắn lại kêu to, đáng tiếc hệ thống không có phản ứng.

"Ác ác...!''

"Đạo hữu An Lâm, cậu không sao chứ?" Biểu cảm của Mạc Hải rất phấn khích, không biết nên vui hay nên buồn.

Loại người đầy nhiệt huyết học tập tha thiết như hắn hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác!

Mạc Hải: "... "

An Lâm suýt sụp đổ, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn hai người bên cạnh, mở miệng nói: "Hai người ai biết tiếng heo kêu, dạy tôi đi!"

"Chẳng lẽ vì trúng khói độc của nhện độc lúc trước khiến thần trí hỗn loạn?" Thượng Quan Nghệ cau mày, có chút không xác định nói.

An Lâm học theo tiếng heo kêu trong trí nhớ, kêu lớn.

"Ngao ngao... "

"Cục cục!"

"Vù vù!''

Mạc Hải cũng ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, hình như hắn nghe nhầm.

"Ác ác!"

Phát âm không chuẩn sao?

An Lâm xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hắn còn phát hiện ra hệ thống không hề nói nhiệm vụ hoàn thành...

Thượng Quan Nghệ: "... "

Mạc Hải nhìn An Lâm đồng cảm: "Đạo hữu An Lâm, cậu phải biết rằng... Tôi là người, không phải heo, đừng hiểu nhầm chứ!"

Thượng Quan Nghệ lấy một đan dược màu xanh từ trong nhẫn không gian ra, vẻ mặt căng thẳng đưa cho An Lâm: "Đạo hữu An Lâm, đây là đan dược giải độc, cậu mau ăn đi.'

"Tôi không trúng độc!" An Lâm bực bội trong lòng, giải thích: "Tôi đang học một môn cổ ngữ hoang dại, chính là ngôn ngữ đám dị thú Thiên Viêm kia nói, cần phải kêu chính xác tiếng heo kêu, heo kêu thế nào, hai người may dạy tôi!''

Mạc Hải run rẩy khóe miệng: "Đạo hữu An Lâm, ngay cả cậu không ngốc, cũng không thể xem người khác là kẻ ngốc chứ."

"Éc éc... " Bỗng một âm thanh thoát tục trong sáng vang lên.

An Lâm và Mạc Hải cùng quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Nghệ.

Trên khuôn mặt của Thượng Quan Nghệ có chút đỏ, nhỏ giọng mở miệng nói: "Đó... Cậu muốn học tiếng heo kêu... "

Cô vốn cẩn thận từ chối yêu cầu của An Lâm, nhưng lại cảm thấy An Lâm không đùa, cho nên mới không nhịn được chọn cách thỏa hiệp.

Thượng Quan Nghệ nghe xong hai mắt phát sáng, trong ánh mắt nhìn An Lâm ẩn chứa sự kính nể.

An Lâm bắt đầu truyền âm với Mạc Hải và Thượng Quan Nghệ: "Tôi biết chúng đang nói chuyện gì rồi! Thông qua cuộc đối thoại của chúng, chắc là một con dị thú gọi là Thần Chủ đã bắt Dương Viễn. Chúng nó và dị thú khiến Dương Viễn gặp nạn thật ra là cùng một bọn. Chúng ta giữ con sói sống đi, còn lại giết sạch. Độ trung thành của người sói với Thần Chủ khá thấp, có thể tra khảo tin tức!"

Trời ạ, bọn chúng mới là kẻ ngốc!

Hóa ra ba con dị thú Thiên Viêm nói chuyện hồi lâu, là đang nói chuyện này sao? Hơn nữa còn là bỏ phiếu tuần hoàn vô hạn?

An Lâm: "... "

Người sói, người hổ, chim lửa cùng lúc thở dài: "Haizz... Lại trở về điểm xuất phát rồi... "

Thượng Quan Nghệ chớp đôi mắt lấp lánh: "Cậu đang mắng dị thú đối diện sao?"

An Lâm nghe thế mới lấy lại tinh thần, hắn đã có thể hiểu được lời nói của người hổ đối diện!

Chẳng qua vừa rồi dùng tiếng Thái Sơ để mắng, không phải dùng cổ ngữ hoang dại, cho nên ba con thú không phát hiện ra.

Toàn thân người sói phát ra khí lạnh, mở miệng nói: "Hình như người nọ đang mắng chúng ta, vẫn nên giết bọn chúng đi!''

Chim lửa lắc đầu: "Không thể, Thần Chủ vất vả mới bắt được một đám cường giả ngoại giới, chuẩn bị tế cho Yêu Nguyệt. Nếu ngài ấy tế Yêu Nguyệt thất bại. chúng ta còn có dự phòng ở đây, vẫn nên bắt sống đi!''

Người hổ bất đắc dĩ nói: "Chúng ta vẫn nên bỏ phiếu đi!"

Người sói nói ngay: "Ta muốn giết sạch, sau đó ăn thịt! Dù sao viêm lực của chúng ta rất khó tiến hóa, ăn thịt bọn chúng có lẽ sẽ khiến chúng ta đột phá Bình Cảnh, lo Thần Chủ cái gì!"

Chim lửa lạnh lụng liếc mắt nhìn người sói: "Quản cái miệng ngươi cho tốt! Toàn bộ đều vì Thần Chủ, ta muốn bắt sống dâng Thần Chủ!''

Người hổ chần chừ: "Ta bỏ phiếu trắng."

An Lâm nghe thấy lập tức giận tím mặt: "Mày mới là đồ đần, cả nhà mày đều đần!"

Người hổ kinh hãi nói: "Tên này bị đần độn ư?"

Không chỉ có Mạc Hải biến sắc, mà ngay cả ba con dị thú Thiên Viêm cũng kinh ngạc.

An Lâm hét to một tiếng, như tiếng heo rừng rít gào, hùng hồn khí thế.

"Éc éc ác!"

"Cảm ơn!" An Lâm vô cùng cảm kích nhìn Thượng Quan Nghệ.

Mạc Hải còn đang ngây người, vẻ mặt mơ hồ nhìn An Lâm.

Học theo tiếng heo kêu thật sự là cách học cổ ngữ hoang dại sao? Có phải thế giới này không có chỗ nào đúng hết không?

"Đạt Nhị Đạt Nhất của tôi phụ trách đánh tiểu binh, tôi phụ trách bắt sống người sói, hai người, một người phụ trách một dị thú Thiên Viêm, như vậy không thành vấn đề chứ?" An Lâm tiếp tục truyền âm.

Trên mặt Thượng Quan Nghệ có chút lo lắng, nhìn về phía An Lâm: "Cậu phụ trách việc bắt sống, thật sự không có vấn đề gì chứ?"

Bắt sống còn khó hơn việc đánh chết dị thú, cần phải áp chế hoàn toàn sức mạnh của dị thú mới được.

Mạc Hải nghe xong lại bình thản nói: "Sư tỷ, chị đừng nhìn An Lâm mới Hóa Thần sơ kỳ, thực lực của cậu ta còn mạnh hơn tôi!''

An Lâm hất cằm, gió lay động áo bào màu trắng, tự tin cười nói:

"Tin tưởng tôi, bắt chó con thôi mà, dễ như trở bàn tay!''
Bạn cần đăng nhập để bình luận