Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 417: Ép cậu đầu hàng

Trong lúc ba tên dị thú Thiên Viêm đang tranh luận không ngớt, bọn người An Lâm đã bắt đầu hành động.

Chân Thượng Quan Nghệ đạp lên hoa tuyết, tụ tập băng tuyết khắp trời truy sát chim Lam Diễm sáu cánh.

Mạc Hải vác thanh đại đao màu đỏ rượt theo người hổ, thân thể hóa thành một vệt máu đỏ, không người nào có thể địch nổi.

Đạt Nhất Đạt Nhị hóa thành luồng sáng màu trắng, đánh về phía đại quân phía sau dị thú Thiên Viêm.

An Lâm cũng cầm kiếm Thắng Tà trong tay bay đến chỗ người sói, nhưng hắn lại thu lại hơi thở, dường như đang chuẩn bị tung ra một chiêu gì đó.

Ba tên dị thú Thiên Viêm thấy đám người kia không lựa chọn cách chạy trốn, mà còn chủ động tiến lên tấn công bọn hắn thì không khỏi cười phá lên.

Người hổ quơ quơ cây gậy màu đen, oai phong ngút trời: "Đúng là đám người không biết trời cao đất rộng, để Hắc Liên Thần Hổ tôi cho các người biết cái gì gọi là sức mạnh chân chính!"

"Mặc kệ các cậu làm thế nào, tôi chỉ muốn ăn sạch đám người này!" Người sói há to cái mồm đầy máu, nở nụ cười nham nhở. Vuốt sói bỗng nhiên duỗi dài ra ba thước, tỏa ra ánh sáng lạnh như lưỡi đao, cuốn lấy ngọn lửa màu trắng.

An Lâm nhìn ngọn lửa đã gần mình trong gang tấc, trong lòng âm thầm đánh giá uy lực công kích của ngọn lửa. Có lẽ nó đã đạt đến độ mạnh của một đòn được đánh ra bởi tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.

Một luồng kiếm khí màu đen cực kì thuần khiết xẹt ngang bầu trời, trực tiếp chém vào mấy ngọn lửa màu trắng.

Hắn giơ móng vuốt cào về phía An Lâm vẫn còn ở đằng xa, mấy ngọn lửa màu trắng xé gió lao ra từ giữa móng vuốt.

An Lâm cầm chặt kiếm Thắng Tà, thẳng tay chém vù một phát về phía người sói ở ngoài xa.

Trận chiến giữa đại đao trong tay Mạc Hải và cây gậy đen trong tay người hổ còn khiến cho núi lở đất mòn, dư chấn của trận chiến trực tiếp khiến cho tất cả mọi thứ trong chu vi trên trăm trượng sụp đổ, khí thế cuồn cuộn.

"Gào...!"

Chim Lam Diễm sáu cánh im lặng không nói, vỗ cánh tấn công về phía Thượng Quan Nghệ.

Người sói vốn đang chờ xem dáng vẻ An Lâm bị ngọn lửa nướng chín, nhưng không ngờ lại phải chứng kiến một cảnh tượng hết sức khủng khiếp.

Người sói nhìn tên An Lâm đang vọt tới chỗ mình, hắn liếm láp chiếc răng nanh bén nhọn: "Xem hơi thở của anh, thì chắc hẳn anh là người yếu nhất trong số ba người. Đã rất lâu rồi tôi không được ăn mặn, hay là anh cậu làm món ăn khai vị của tôi đi!"

Ầm ầm! Năng lượng rét buốt va chạm mạnh mẽ với ngọn lửa màu xanh lam, khiến phạm vi không gian mấy trăm trượng biến thành hai tầng trời màu lam pha với lửa băng.

Lúc hắn mới đạt được Dục Linh hậu kỳ, có lẽ không thể chống đỡ trực diện, nhưng hiện tại hắn cũng đã bước vào Kỳ Hóa Thần!

Nhưng đúng vào lúc này, một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh tới mức người sói hoàn toàn không kịp phản ứng!

Ngọn lửa bén nhọn không ngừng gia tăng kích thước theo khoảng cách, lúc An Lâm bay đến trước mặt hắn, mấy ngọn lửa kia đã cao hơn trăm trượng, xé rách mặt đất ra thành mấy khe sâu không thấy đáy.

"Ầm ầm!" Tia sét màu vàng mang theo uy thế cuồn cuộn bổ xuống trúng đầu người sói, năng lượng khủng bố nổ tung khiến cả người hắn bị cháy đến khét lẹt, bốc lên khói đen dày đặc.

Nhát kiếm màu đen oai phong ngút trời dứt khoát cắt ngọn lửa thành hai nửa, sau đó lấy khí thế không thể đỡ chém vào lớp vảy trắng của người sói.

Người sói phóng ra năng lượng toàn thân, mặt đất lõm xuống một cái hố to, thân thể hắn vọt lên không trung với tốc độ cực nhanh, tránh thoát nhát kiếm khó tin kia.

Người sói nổi giận gầm lên một tiếng, lớp vảy màu trắng rung lên, khí tức tuôn trào, toàn thân hắn được bao phủ bởi một chiếc áo giáp bằng ngọn lửa màu trắng, bộ móng vuốt dài ba thước sắc bén kia tản ra ánh sáng cực kì chói lóa.

"Quả thật là tôi biết tiếng Cổ Man, tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có chịu đầu hàng hay không?" An Lâm nhẹ nhàng trả lời.

Trong tiếng thét dài, móng vuốt sắc bén đã xé thân thể An Lâm rách thành mấy khúc!

"Cậu có đầu hàng hay không?" An Lâm bỗng nhiên hô lên.

Người sói nổi hết cả da gà, cảm giác chết chóc mãnh liệt tràn ngập cả người hắn.

Sau khi chịu qua lôi kiếp Kim Hư, lúc An Lâm phóng ra thuật Khiên Lôi và thuật Tăng Lôi, đã có thể xen thêm uy thế của Kim Hư Lôi vào tia sét.

Lưỡi kiếm đen nhánh chém cho áo giáp bằng lửa của người sói tan tành, chém đến lớp vảy trắng cứng còng của hắn, nuốt trọn cả ngàn mét mặt đất!

Một kiếm vừa ra, trời đất tối sầm!

Hắn đang muốn xoay người chạy trốn, không ngờ nhát kiếm màu đen đã chém tới sau lưng hắn!

Người sói vốn đã bị một đòn của An Lâm đánh cho sao bay đầy đầu, lúc nghe được câu này, toàn thân hắn run lên, mặt mũi tràn ngập sự hãi hùng: "Cậu... Sao anh lại biết nói tiếng Cổ Man?"

Ầm ầm! Mặt đất bị ảnh hưởng, nó nứt toác ra thành năm khe sâu chạy dài hơn trăm mét.

Người sói đang định ăn mừng, lại bất ngờ phát hiện thân thể vốn bị xé rách kia đã biến thành sương trắng rồi tiêu tán.

Hóa Vụ Tiên Hành!

"Grừ! Muốn Bạch Đao Lang Thần tôi đầu hàng ư, anh cứ nằm mơ đi!"

"Ya..."

Người sói đạp mạnh hai chân vào hư không, không khí bị chấn động tạo thành làn sóng càn quét hơn ngàn mét, tốc độ của hắn còn nhanh hơn vận tốc âm thanh năm lần, chỉ trong chớp mắt đã bắn tới trước mặt An Lâm, móng vuốt sắc bén màu trắng bỗng nhiên cào xuống, xé rách mặt đất!

"Đùng!"

"Gào!" Người sói hét một tiếng thảm thiết, gấp rút lui lại, cả khuôn mặt chỉ có mỗi biểu cảm sợ hãi ngạc nhiên.

Máu tươi văng ra tung tóe, một cánh tay to khỏe rơi xuống rồi lăn vài vòng trên mặt đất.

"Cậu đã chịu đầu hàng chưa?" Giọng nói lạnh lùng của An Lâm thổi tới như làn gió rét, khiến lông tóc người sói dựng đứng.

Đây là lần thứ nhất trên mặt người sói lộ ra biểu cảm hoảng hốt, cái tên tu sĩ loài người này thật quá đáng sợ!

Trước khi đánh nhau, hắn còn tưởng khí tức của tên tu sĩ loài người này không mạnh, sẽ là người có thực lực yếu nhất trong ba người...

Bây giờ nhìn đi, thực lực yếu nhất cái quỷ gì chứ! Ngay cả cơ hội chạm đến tên tu sĩ đó còn chưa có mà hắn đã bị người ta đánh cho tàn phế rồi... Chiếu theo tình huống này, dù cho cả ba dị thú Thiên Viêm liên thủ thì cũng không chắc chắn đánh thắng được hắn ta!

"Không chịu trả lời có phải không, vậy thì chúng ta tiếp tục." An Lâm cũng không nói nhảm, hai mắt lóe sáng.

"À hú...!" Người sói hú to tự giúp mình tăng thêm dũng cảm, ngưng tụ thần thức toàn thân, ngọn lửa màu trắng phóng lên tận trời, nhiệt độ kinh khủng thiêu cháy toàn bộ mặt đất trong phạm vi trăm mét.

"Quỷ Lang Phác!" Người sói đạp mạnh chân, thân thể như hóa thành một viên thiên thạch màu trắng, trực tiếp bắn về phía An Lâm, những nơi hắn đi qua, những thứ va chạm với hắn đều bị đốt cháy thành tro bụi!

An Lâm nhìn người sói, trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên ánh sáng, khí thế vương giả ào ào tuôn ra.

Hắn có cảm giác, nếu hắn cứ cố chấp không chịu đầu hàng, có lẽ khả năng hắn bỏ mạng là rất cao.

"Tôi... Tôi..." Người sói sợ hãi nhìn An Lâm.

Từ đầu đến giờ, những chiêu thức mà người này sử dụng đều chưa từng lặp lại, mẹ nó có đủ các kiểu hành hạ chó!

Người sói sợ thật rồi, năng lực của người này quá là đáng sợ, hắn hoàn toàn không có khả năng đối phó.

Giọng nói này vang vọng như luồng gió lạnh đến từ thời viễn cổ, khiến thân thể người sói không kiềm được mà run rẩy.

Trong bóng tối, thân thể được bao bọc bởi lớp vảy trắng của người sói bỗng nhiên bị xé thành mảnh vụn, trông vô cùng đau đớn.

"Gào...!" Người sói vảy trắng rú lên thê thảm.

Trời đất khôi phục lại ánh sáng lúc trước, móng vuốt đã xé rách tầng mây mù u ám, lộ ra năm vết rách chạy dài hơn ngàn mét, nhưng lại không thấy bóng dáng An Lâm.

Người sói khó khăn quay đầu, phát hiện An Lâm đã đứng phía sau hắn từ lúc nào.

"Phốc phốc!"

Thân thể bị ngọn lửa bao phủ của người sói bỗng nhiên xuất hiện hàng trăm vết kiếm, máu tươi bắn lên không trung!

Cả người hắn bất lực rơi xuống mặt đất, đè mặt đất thành một cái hố to.

Vạt áo trắng của An Lâm bay bay, hắn nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt người sói như chim nhạn, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn xuống người sói từ trên cao.

"Cậu đầu hàng hay không đầu hàng?" Hắn hỏi câu đó lần nữa.

An Lâm nhìn người sói, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trời đất bỗng nhiên tối sầm lại.

"Chết đi!" Hắn hét lớn một tiếng, vung ra móng vuốt của mình, không gian biến dạng, mũi nhọn sáng chói đến mức trời đất cũng phai màu.

Hắn luồn lách theo An Lâm bay về phía bầu trời, khoảng cách càng ngày càng gần, móng vuốt sắc bén màu trắng phóng ra ngọn lửa vô tận, hắn muốn lấy luôn mạng An Lâm chỉ trong một đòn.

Không ngờ trên mặt người sói nở ra nụ cười tàn nhẫn, đây là một chiêu toàn lực làm khí huyết của hắn bị thiêu đốt, tốc độ còn nhanh hơn cả đôi cánh của An Lâm gấp mấy lần.

Đột nhiên, một đôi cánh mọc ra từ sau lưng hắn, sau đó dùng tốc độ cực cao bay lên trời trốn thoát.

An Lâm híp hai mắt lại, chiêu này đã có thể so với một kích của Hóa Thần đỉnh cấp rồi, nếu hắn cứng rắn phản kháng thì có lẽ là sẽ bị thương.

Người sói cũng nhìn lại An Lâm, hắn nghĩ mình đang nhìn thấy một người đỉnh thiên lập địa, nuốt trọn tất cả, vô cùng mạnh mẽ và vĩ đại.

Điều duy nhất hắn có thể làm chính là khuất phục!

Thuật Thần Uy!

Uy thế kia chèn ép người sói đến ngộp, phá hủy cọng rơm cứu mạng, ý chí muốn sống cuối cùng của hắn!

"Xin anh đừng giết tôi... Tôi đồng ý đầu hàng!" Người sói run rẩy cúi đầu, trên mặt không còn một chút sát ý nào, chỉ còn lòng kính sợ không cách nào khống chế.

An Lâm cười thỏa mãn, từ việc người sói âm mưu ăn thịt người để gia tăng thực lực, đồng thời còn bất kính với Thần Chủ, có thể thấy hắn không chỉ ích kỷ mà còn rất sợ chết. Loại sinh vật này, vì sống sót, chắc chắn là sẽ khuật phục với người mạnh hơn mình, cho nên đơn giản nhất là cứ bắt sống rồi thu phục hắn.

An Lâm tiếp tục nói: "Vậy à, vậy mau ký kết khế ước nô bộc với tôi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận