Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 419: Tình báo về Thần Vương

Đạt Nhất Đạt Nhị hóa thành hai luồng sáng màu bạc bay tới phía An Lâm, cực kỳ khốc huyễn phóng khoáng.

Mạc Hải nhìn này hai người máy Gundam đây, không nhịn được mà lên tiếng than thở: "Không hổ là có thể sánh ngang bốn cái người máy kim loại Quý Vĩnh Phương, đánh một trận ác chiến đến tận bây giờ mà vẫn không hề giảm sút uy phong."

"Quá khen, cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi." An Lâm khiêm tốn nói.

Mạc Hải hơi kéo khóe miệng, chỉ hận không thể đánh chết cái tên thích giả vờ giả vịt này ngay tại chỗ.

Lúc này người sói đi tới, hắn vốn đã bị không ít vết thương, lại xung phong liều chết với đại quân dị thú một trận oanh liệt, bây giờ nhìn lại mới thấy thê thảm không thơi, hơi thở yếu ớt, toàn thân là máu.

"Tới đây, Bạch Đao Lang Thần, ăn viên thập toàn đại bổ hoàn này đi!"

An Lâm từ nạp giới trong lấy ra một viên Long Huyết Linh Đan nhị phẩm, ném cho người sói.

Người sói nhận lấy linh đan, cảm kích đưa mắt nhìn An Lâm một cái, không chút do dự mà ăn vào bụng.

Lúc này người sói lại cảm thấy một luồng nguy cơ chết chóc nồng đậm đang bao phủ lấy toàn thân mình, giống như thể nếu hắn không hàng phục, hắn sẽ lập tức mất mạng.

"Chủ nhân, cha của Thần Chủ hắn có huyết mạch Hắc Phượng, chính là một thành viên của thần tướng Man tộc thượng cổ, cho dù bị Thiên Tỏa Cửu Trọng Liên trói buộc, thực lực cũng hết sức đáng sợ, chắc chắn là mọi người không thể địch lại!" Người sói hết sức sợ hãi mở miệng nói.

Người sói vừa nghe thấy lời này, lông tơ cả người đề dựng lên, suýt thì đứng không vững, hoảng sợ nói: "Anh, anh muốn giết Thần Chủ của chúng tôi? Anh điên rồi sao? Thì ra là thế, thì ra là anh giống với những người kia... Nhưng, nhưng anh cũng không thể đi chịu chết được!"

Ba người bay lên trời, đi theo phía mà Thần Phù chỉ thị.

"Đi giết chết Thần Chủ của các người, hắn đã bắt sư huynh của chúng ta rồi!"

Người sói nhìn An Lâm, kích động khuyên nhủ: "Dù sao thì vẫn mạnh hơn anh nhiều, chủ nhân đừng đi nữa, đi cũng là hiến mạng mà thôi!"

"Như vậy, bây giờ chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!" An Lâm cưỡi gạch bay lên.

Hắn không nghĩ tới chính mình vất vả làm nô bộc để cứu lấy một cái mạng, bây giờ lại lại phải chạy đến trước mặt Thần Chủ để chịu chết, một chữ "thảm" hoàn toàn có thể hình dung ra được hoàn cảnh của hắn lúc này! Vừa nghĩ tới thủ đoạn của Thần Chủ kia đối với những tên phản đồ, hắn lập tức sợ run cả người.

An Lâm nhàn nhạt mở miệng nói, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

Người sói bày ra vẻ mặt mờ mịt: "Đi chỗ nào?"

Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể rơi lệ đầy mặt theo sát ở phía sau An Lâm.

Người sói bị nghẹn họng, nói không ra lời, thấy vẻ mặt An Lâm cực kỳ kiên định, biết chuyện này không thể nào thay dổi, không thể làm gì khác hơn là bày ra vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói: "Thần Chủ là thần tướng của Man tộc chúng ta, danh hiệu là Phượng, Tạo Thiên Cảnh Man Thú đỉnh cấp, thực lực thì đại khái là ngang với Phản Hư đỉnh cấp của loài người."

Vẻ mặt An Lâm run lên: "Đây là chủ nhân ra lệnh, cậu muốn phản kháng sao?"

Vừa nghe đến những lời này của người sói, hô hấp của An Lâm cũng trở nên nặng nề hơn.

An Lâm nghe vậy thì vẻ mặt khẽ động: "Nói tiếp, tên Thần Chủ kia mạnh đến mức nào, kể lại cặn kẽ một chút."

"Tôi chiến đấu với cậu cũng chwa dùng toàn lực đâu, làm sao cậu biết hắn mạnh hơn tôi?" An Lâm chớp chớp hai mắt, hiếu kỳ hỏi.

Người sói thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Qua một thời gian ngắn nữa, chính là lúc Yêu Nguyệt lại xuất hiện. Đến khi đó, thế giói này sẽ xuất hiện vô số dị tượng, tại thời điểm đó Thần Chủ sẽ để cái người kia làm tế phẩm cho Yêu Nguyệt, lấy giảm bớt áp chế của Thiên Tỏa Cửu Trọng Liên. Cái nghi thức này cần phải có Hắc Hoàng thảo, đại quân của chúng ta chính là vì đi lấy Hắc Hoàng thảo kia, cho nên mới không cẩn thận đụng phải các người."

"Trừ lần đó ra, Thần Chủ còn có một con Bạch Hoàng, lực lượng của nó cũng vô cùng mạnh mẽ, dù sao không phải là loại mà Man tộc chúng ta đây có thể chống lại." Người sói càng nói, ánh mắt lại càng ảm đạm, cảm giác như mình đang nói những lời cuối cùng trước lúc từ biệt cõi đời vậy.

An Lâm xoa trán, không xác định nói: "Đại khái là một trăm người máy Quý Vĩnh Phương?"

"Hắn tiến vào ngục giam Chu Tước vì muốn đánh cắp lực lượng của Chu Tước đang bị nhốt, không ngờ cuối cùng lại bị Chu Tước trở tay lấy Thiên Tỏa Cửu Trọng Liên trấn áp ở chỗ này, không ngừng bị cái này dị giới lấy đi viêm lực, hôm nay lực lượng đã chẳng bằng được một phần mười của năm đó. Nhưng mà ngay cả như vậy, lực lượng của hắn cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người!" Người sói hồi tưởng lại dáng vẻ của Thần Chủ khi ra tay, cái loại hiệu lệnh thiên địa có uy lực khủng khiếp kia, khiến hắn không kiềm nén được mà run rẩy.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Thượng Quan Nghệ tràn đầy vẻ nghiêm trọng: "Tính mạng không phải là trò đúa, chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất!"

Phản Hư đỉnh cấp? Kia mẹ nó bọn họ có thể đỡ nổi một ngón tay của Thần Chủ sao?

Làm sao bây giờ? Còn cứu nổi người này nữa không đây?

Đúng vậy, đúng là phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất!

Mạc Hải và An Lâm nghe vậy thì toàn thân run lên, bọn họ đều đang hồi tưởng lại sự đáng sợ khi bị hào quang vận rủi của Thượng Quan Nghệ chi phối.

Trên mặt An Lâm hiện ra vẻ mặt nghiêm trọng, hiển nhiên là cũng hiểu được Phản Hư đỉnh cấp là tồn tại đáng sợ nhường nào. Cho dù chỉ có được chưa đầy mười phần trăm lực lượng, thì chỉ sợ là bọn họ cũng khó có thể chống lại.

Mạc Hải: "..."

Thượng Quan Nghệ: "..."

An Lâm lên tiếng an ủi: "Thật ra thì người sói cũng không xác định được chính xác là Thần Chủ còn dư lại bao nhiêu lực lượng, hắn chỉ nói là chưa đầy một phần mười. Nói cách khác, Thần Chủ chỉ còn lại có một phần trăm lực lượng, cũng có nghĩa là chưa đầy một phần mười!"

An Lâm tỏ ý bảo người sói nói tiếp, kể hết những điều mà hắn biết ra.

Mạc Hải thở dài một hơi: "Một phần mười lực lượng của Phản Hư đỉnh cấp, là mạnh tới mức nào?"

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải đều trầm trọng giống như là có một lớp sương lạnh phủ lên.

An Lâm thuật lại những lời mà người sói nói cho Thượng Quan Nghệ và Mạc Hải.

Ba người cũng im lặng, kẻ địch đáng sợ hơn so với tưởng tượng quá nhiều.

Trong lòng của bọn họ như đều bị một ngọn núi khổng lồ đè ép, có phần không thở nổi.

"Tiểu Lang, còn có lực lượng nào khác mà chúng ta cần phải phòng bị không? Ví dụ như trận pháp cấm chế, các loại bẫy rập linh tinh gì đấy." An Lâm nhìn về người sói, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Người sói không hề để ý tới cái biệt danh này, hắn khổ sở cười một tiếng nói: "Thần Chủ sẽ không bố trí những thủ đoạn kia, hắn rất tin tưởng về thực lực của chính mình."

An Lâm im lặng chốc lát, sau đó mới mở miệng nói: "Vậy Thần Chủ có khuyết điểm hay sơ hở gì không?"

Người sói cảm thấy rất nhức đầu: "Ừm... Thần Chủ rất thích ra vẻ có tính là khuyết điểm không?"

An Lâm: "..."

Ầm...

Nơi xa bỗng có rất nhiều đám mây cuộn trào giống như sóng lớn.

Mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, từng cột lửa phá vỡ tầng nham thạch trên mặt đất, sau đóphóng lên cao, khiến đất trời mờ mịt được chiếu rọi cực kỳ sáng ngời.

"Trời đất bắt đầu xảy ra dị tượng, Yêu Nguyệt chuẩn bị xuất hiện!" Người sói gấp giọng lên tiếng.

Sắc mặt An Lâm biến đổi, bắt đầu tăng nhanh tốc độ.

Mạc Hải suy nghĩ một lúc, cắn răng nói: "An Lâm đạo hữu, nếu như thực lực của kẻ địch đã đến Kỳ Phản Hư, vậy thì cậu nên từ bỏ hành động lần này đi thôi, không cần thiết vì một mình Dương Viễn sư huynh, mà làm liên lụy đến tính mạng của cậu một cách uổng phí."

Hào quang đỏ rực như máu, xuyên thấu qua tầng mây, phủ xuống thế gian.

Trên bầu trời, tầng mây dày đặc bị cột lửa phụt lên đốt cháy, bắt đầu tiêu tán.

"Tôi đây cũng lượng sức mà làm." An Lâm bĩu môi nói, "Các anh đừng chỉ coi chính mình là đệ tử của Chu Tước tông, dầu gì tôi cũng là đệ tử ký danh của Chu Tước tông, chẳng lẽ các anh có thể liều mạng, mà tôi không thể?"

Mạc Hải nắm chặt Phượng Phạt Bàn trong tay, nhìn An Lâm cười nói: "Quả nhiên là không phí công tôi coi cậu là anh em."

"Tôi cũng rất sợ mất mạng, nếu thật sự đánh không lại, không cần anh nhắc nhở, bản thân tôi cũng sẽ chạy." An Lâm lại bổ sung.

Mạc Hải cười ha ha một tiếng nói: "Tôi rất thích giao thiệp với những người có tính cách thẳng thắn như cậu, sau khi rời khỏi đây hai ta phải uống một chén mới được!"

"Một lời đã định!" An Lâm gật đầu.

"Về sau cậu phải đích thân xuống bếp, làm một bữa mồi ngon để nhắm rượu đấy!" Mạc Hải tiếp tục nói.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã: "Đây mới là ý đồ thật sự của anh nhỉ?"

Mạc Hải cười ha ha dõi mắt nhìn về phía trước, cũng không hề phản bác.

Thượng Quan Nghệ liếc mắt nhìn hai người một cái, không nói gì, lại tiếp tục hướng ánh mắt về nơi xa.

Mạc Hải im lặng chốc lát, sau đó mới mở miệng nói: "Tôi lượng sức mà làm thôi."

An Lâm liếc nhìn Mạc Hải một cái: "Vậy các anh thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận