Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 42: Cuộc chiến cuối cùng.

Bụi máu còn chưa tan đi, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đã di chuyển đến bên cạnh An Lâm chỉ trong nháy mắt.

Ông xua tay áo một cái, cố gắng xua tan bụi máu, sau đó dường như hắn nhìn thấy một chàng trai người đầy máu tươi đứng thẳng.

Chết tiệt, thương tích thế này, sẽ không chết đấy chứ?

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa hơi ngẩn người, sau đó ông không chút do dự lấy một viên linh đan, bỏ vào miệng An Lâm.

Đồng thời ông cũng sử dụng tiên thuật chữa trị mạnh mẽ, trị liệu thương thế bên trong cơ thể An Lâm.

Thương Thanh Địa Tiên cũng chạy lại, sốt ruột hỏi: "Hiệu trưởng, sinh viên An Lâm sao thế?''

An Lâm tự nổ tung, thật sự dọa ông không ít.

Lúc này nhìn thấy bộ dạng máu me đầy người của An Lâm, ông cũng bắt đầu lo lắng hơn.

"Máu thịt toàn thân cậu ta đã nát hết, vốn thân thể cũng sẽ bị vỡ vụn, nhưng một nguồn sức mạnh thần bí đã bảo vệ thân thể của cậu ta.''

"Nhưng mà cho dù như vậy, tình hình hiện tại của cậu ta cũng không được tốt, tôi muốn đưa cậu ta vào quan tài Tỏa Thần Băng!'' Vẻ mặt Ngọc Hoa nghiêm trọng, mở miệng nói.

Thương Thanh Địa Tiên nghe vậy cũng hoảng sợ trong lòng, quan tài Tỏa Thần Băng là tiên khí được sử dụng để phòng ngừa việc thần hồn bị tiêu tan, đây cũng là cách cứu mạng cuối cùng, không ngờ lần này An Lâm lại bị thương nặng như thế!

"Hiệu trưởng, để tôi đi cùng ông.'' Thương Thanh không thể hoàn toàn an tâm, lúc này mở miệng cầu xin.

"Ngài hiệu trưởng, tôi cũng muốn đi với ngài, gâu gâu!''

Đại Bạch cũng chạy đến, vô cùng lo lắng khi thấy An Lâm biến thành người máu, mở miệng nói với Ngọc Hoa Thiên Tiên.

Ngọc Hoa gật đầu nói: "Cũng được, hai người đi cùng tôi trước, đến lúc đó cũng tiện chăm sóc sinh viên An Lâm.''

Nói xong, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa lập tức dẫn theo An Lâm, trận pháp hóa thành ánh sáng lấp lánh lao đi, Thương Thanh Địa Tiên và Đại Bạch theo sát sau lưng ông.

Trên quảng trường Bạch Ngọc, các sinh viên bất ngờ nhìn thấy cảnh này xảy ra, nhất thời bùng nổ.

"Trời ạ, vì sao bạn học An Lâm lại đột nhiên nổ tung vậy?''

"Chẳng lẽ là di chứng của chiêu vừa rồi?''

"Nếu thực sự như thế, cảm giác chiêu kia chính là một chiêu giết 100 kẻ địch, nhưng cũng làm tổn thương chính mình vạn lần... Vết thương như thế, cậu ta có thể sống được không?''

"Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng đã đến rồi, nhất định bạn học An Lâm sẽ không sao đâu.''

Trong lúc các sinh viên ồn ào bàn luận, một cô gái bỗng nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi quảng trường.

Vết thương của cô còn chưa khỏi hắn, lúc này chạy nhanh, miệng vết thương lập tức nứt ra, nhuộm đỏ đạo bào.

Không ai quan tâm đến bóng dáng xinh đẹp này, cứ chạy khỏi trận pháp trị liệu trên quảng trường, chạy về phía xa.

"Hứa Tiểu Lan! Tôi đi cùng cô!'' Bỗng nhiên, phía sau cô truyền đến một giọng nói.

Hứa Tiểu Lan nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc đẹp không tỳ vết, thấy Hiên Viên Thành đang ngự kiếm mà đến.

"Vết thương của câu không nghiêm trọng chứ?'' Hứa Tiểu Lan hỏi.

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, bạn học cùng lớp xảy ra chuyện, lớp trưởng không thể mặc kệ.''

"Đi thôi, trung tâm điều trị cách nơi này một khoảng khá xa, tôi ngự kiếm đưa cô đi.''

Hiên Viên Thành cười ôn hòa nói.

"Làm phiền lớp trưởng rồi.'' Giờ phút này, Hứa Tiểu Lan đang rất lo lắng cho tình hình của An Lâm, cho nên gật đầu đồng ý không chút do dự.

Bội kiếm chở hai người Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan bay lên bầu trời, hóa thành một luồng sáng bay về phía trung tâm điều trị.

Trong rừng Thiên Phong, phạm vi kết giới đã thu nhỏ còn một khu vực chu vi mười dặm.

Các cường giả có mặt trên Tiên Bảng đều bắt đầu cuộc quyết chiến cuối cùng, sinh viên cảnh giới Đạo Chi Thể chống lại cường giả cảnh giới kỳ Dục Linh đều bị thua rất nhanh.

Sinh viên cảnh giới Đạo Chi Thể lần lượt bị loại, đến cuối cùng, nơi này hoàn toàn trở thành chiến trường của tu sĩ kỳ Dục Linh.

Trong trận chiến tranh đoạt cuối cùng này, nổi bật nhất đó là hai người Liễu Thiên Huyễn và Dương Trình Vũ.

Nguyên khí của Liễu Thiên Huyễn vô cùng hùng hậu, tiên pháp kỳ quái xuất hiện liên tục, không ngừng đánh bại máy cường giả kỳ Dục Linh.

Kiếm pháp của Dương Trình Vũ vô song, không ai dám nghênh đón mũi kiếm của hắn, hắn càng chiến đấu càng dũng cảm, khí thế đã lên đến đỉnh điểm.

Ngay khi hắn cho rằng sẽ tiến hành quyết chiến cuối cùng với Liễu Thiên Huyễn, một đối thủ ngoài ý muốn xuất hiện.

Cô chính là người luôn rất khiêm tốn trong đám tân sinh, Tô Thiển Vân.

Dương Trình Vũ vừa thấy cô, đã bị dung mạo của cô làm kinh diễm, thầm nghĩ không hổ danh là nữ thần đứng đầu trường học, sắp so được với vị ở Nguyệt cung rồi.

Các tu sĩ khác vừa nhìn thấy Tô Thiển Vân, có khả năng tinh thần không ổn định, nhưng Dương Trình Vũ thì không.

Hắn chỉ tập trung vào kiếm của mình, đối với những thứ khác ngoài kiếm, hắn không có nhiều hứng thú.

Tu sĩ Dục Linh hậu kỳ đối chiến với tu sĩ Dục Linh trung kỳ, trận chiến này không thể trì hoãn!

Dương Trình Vũ tràn đầy tự tin, đối chiến với Tô Thiển Vân.

Sau đó bị chặt đứt một bàn tay...

"Á!''

Dương Trình Vũ đau đớn ôm lấy cánh tay, hoảng sợ nói: "Rốt cuộc cô đã dùng vũ khí gì!''

Nửa vầng trăng màu xanh trong suốt, vui vẻ chuyển động vòng quanh Tô Thiển Vân, có vẻ vô cùng linh hoạt.

"Tiên khí, Bánh Xe Ánh Trăng.'' Tô Thiển Vân thản nhiên mở miệng nói.

Dương Trình Vũ mở to hai mắt nhìn, chết tiệt, tiên khí sao?

Ở giới Cửu Châu, tiên khí chính là bảo vật trấn phái đứng đầu tông môn, sao lại có trong tay một thiếu nữ như thế này?

Dương Trình Vũ chịu thiệt bởi Bánh Xe Ánh Trăng này, hắn không lường được quỹ đạo chuyển động của Bánh Xe Ánh Trăng lại quỷ dị đến thế, khi di chuyển giống như bước nhảy không gian, nháy mắt đã vọt đến trước người hắn, chém xuống cánh tay của hắn.

Tô Thiển Vân biết, tiên khí chỉ có trong tay Thiên Tiên Phản Hư mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.

Ở trong tay cô, chỉ có thể phát huy một phần nhỏ công hiệu mà thôi, có thể nói ra rất lãng phí.

Nhưng mà cô không còn cách nào khác, vì chị Hằng Nga yêu thương cô, nên mới đưa Bánh Xe Ánh Trăng này cho cô!

Nếu Dương Trình Vũ biết nguyên nhân cô có được thanh võ khí này, có thể hộc máu tức chết hay không...

Bởi vì Dương Trình Vũ đã sơ ý ăn đau một lần, liền nhanh chóng tỉnh táo trở lại, bắt đầu tấn công Tô Thiển Vân.

Tuy tiên khí lợi hại, nhưng trước sự chênh lệch khủng khiếp cảnh giới trước mắt, vẫn có cách ứng phó được.

Sau một hồi chiến đấu ác liệt, cuối cùng Dương Trình Vũ vẫn đạt được thắng lợi chung cuộc.

Sức mạnh phái tu sĩ cuối cùng chiến thắng là tu sĩ Khắc Kim!

Nhìn vòng bảo vệ kim quang trước mặt, Dương Trình Vũ lệ nóng vòng quanh, nắm chặt chuôi kiếm gãy, đi đến chiến trường cuối cùng.

Cứ như vậy, Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy Dương Trình Vũ chồng chất vết thương.

Không chỉ có vũ khí của hắn bị chặt đứt, mà ngay cả cánh tay cũng bị chặt đứt một bên, trên người có nhiều vết thương, hơi thở mỏng manh.

Liễu Thiên Huyễn khẽ nhếch môi anh đào, con ngươi màu tím giống như đá quý, từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng.

"Mấy thứ như thu hoạch đầu người, ta thích nhất!''

Liễu Thiên Huyễn hô lớn một tiếng, nhanh chóng dốc sức đón lấy một tia chớp cuối cùng!

"Ầm ầm!''

Pháp trượng Lục Vũ nhẹ nhàng chuyển động, một cột sáng như tia súng laser bắn nhanh ra, trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể Dương Trình Vũ.

Dương Trình Vũ bất ngờ.

Không bình thường, kim quang hộ thể đã xuất hiện trên người hắn, ngay cả cánh tay bị cụt của hắn cũng bị truyền tống đưa ra ngoài trận pháp, nghĩ đến việc cánh tay của hắn còn có thể cứu được một chút.

Sau khi Liễu Thiên Huyễn đánh bại Dương Triều Vũ, vẻ mặt cũng không thả lỏng được bao nhiêu.

Bởi vì còn một người chưa tới, đó là vị đứng đầu Tiên Bảng, Vương Huyền Chiến...

"Hừ, thật phiền, cho dù dùng đến chiêu thức bí mật kia, cảm thấy cũng chỉ có hai phần thắng.''

Liễu Thiên Huyễn mang vẻ mặt buồn rầu, nghĩ tới lúc bị đánh bại rất đau cô càng buồn hơn.

Ngay lúc cô còn đang chờ đợi, bỗng nhiên Lăng Tiêu Kiếm Tiên xuất hiện trước mặt cô.

"Chúc mừng cô, sinh viên Liễu Thiên Huyễn, cô đã trở thành sinh viên cuối cùng trong rừng Thiên Phong, cô đã đạt được phần thưởng đặc biệt của học viện, trước tiên bây giờ theo tôi ra khỏi trận pháp đã!'' Lăng Tiêu Kiếm Tiên dịu dàng cười nói.

"Hả? Tôi là người cuối cùng sao? Còn Vương Huyền Chiến đâu?'' Liễu Thiên Huyễn ngạc nhiên nói.

"À... Vương Huyền Chiến đã bị An Lâm đánh bại, nhưng An Lâm cũng bị trọng thương, đã được đưa ra bên ngoài rồi.'' Lăng Tiêu Kiếm Tiên kiên nhẫn giải thích nói.

Liễu Thiên Huyễn càng thêm kinh ngạc, con ngươi màu tím xinh đẹp trừng lớn:

"Cái gì? Vương Huyền Chiến bị An Lâm đánh bại sao?''

"Trời ạ... An Lâm đã trở nên mạnh như vậy ư, về sau tôi còn dùng vũ lực bắt cậu ta chơi với tôi đây thế nào được!''

Lăng Tiêu Kiếm Tiên nghe xong khóe miệng co giật, chẳng lẽ không phải cô nên châm chọc vì sao An Lâm lại trở nên mạnh như vậy, đã nghĩ đến chuyện chơi đùa này ư?

Qủa nhiên, người ngoài giới đồn đại không sai, đầu óc của thiếu nữ nghiện game này vô cùng ngây thơ...

Lăng Tiêu Kiếm Tiên có một quyết định trong lòng, tuyệt đối phải bảo vệ sinh viên An Lâm, không thể để hắn bị thiếu nữ nghiện game làm tổn hại được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận