Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 427: Tôi cần người làm ấm giường

An Lâm cảm giác được không gian xung quanh đang biến hóa, rất nhanh chính mình liền đi tới một cái đài hình tròn.

Ánh mặt trời sáng rỡ rơi ở trên người hắn, làn gió mát thổi tới, cuốn theo cả hương thơm nhàn nhạt, khiến cho hắn có cảm giác mình như đi từ Địa Ngục tới Thiên Đường.

Cả người hoàn toàn buông lỏng hắn, hai mắt tối sầm, cuối cùng đã hoàn toàn hôn mê.

"Chủ nhân!" Một tiếng gọi nghe có vẻ vội vàng truyền đến.

An Lâm cảm thấy đầu của mình đụng vào một lồng ngực cứng rắn lại có lông rất dài, ngay sau đó liền mất đi ý thức.

Trong một vùng tối tăm, không biết là đã qua bao lâu.

An Lâm khẽ giật ngón tay của mình, cảm giác được một bàn tay mềm mại đang nắm chặt lấy tay mình, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái, rất an tâm.

Hắn mở ra cặp mắt mông lung, đập vào mắt là một cô gái mặc áo màu xanh đang dựa vào bên giường.

"Cậu tỉnh rồi, cảm giác thế nào?" Hứa Tiểu Lan mở miệng nói trước.

Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên có phần vi diệu, An Lâm cảm giác được Hứa Tiểu Lan nắm tay của mình chặt hơn một chút.

Trong lúc hắn còn đang chìm trong sự rối rắm, Hứa Tiểu Lan đã mở hai con mắt ra, sau khi nhìn thấy An Lâm, cặp mờ mịt lập tức trở nên sáng lên, giống như ánh sao xinh đẹp tỏa sáng trong đêm tối.

Nói xong câu đó, tim của hắn liền nhảy lên "thình thịch thình thịch" điên cuồng. Còn lạnh cái nỗi gì nữa chứ, hồi hộp muốn chết rồi, nóng muốn chết rồi!

Hứa Tiểu Lan dựa đầu vào một bên, cặp lông mi cong dài khẽ chớp, hô hấp chậm chạp thư giãn như mây mù trên núi, cổ áo hơi mở, để lộ cặp xương quai xanh thanh mảnh cực kỳ tinh xảo, dưới ánh nến làn da được chiếu sáng vô cùng rực rỡ.

Thấy vẻ mặt hoảng sợ kia của An Lâm, Hứa Tiểu Lan hí mắt cười thành tiếng, đôi mắt cong cong giống như vầng trăng khuyết trông rất hút hồn, vô cùng quyến rũ.

Hình như bây giờ là ban đêm, nhàn nhạt ánh nến chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô gái, lộ ra dáng vẻ dịu dàng.

Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên mỉm cười nói: "Thì ra là thế... Tên người sói kia vẫn còn đang chờ ở căn phòng bên cạnh kìa, nếu không tôi gọi hắn sang làm ấm giường giúp cậu nhé?"

An Lâm không muốn đánh thức Hứa Tiểu Lan, nhưng mà nghĩ lại, tựa vào bên giường ngủ như thế chắc hẳn là rất không thoải mái, hắn cảm thấy chiếc giường này rất lớn, hai người nằm chung cũng có thể tạm chấp nhận được...

An Lâm lẳng lặng nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng có chút cảm động. Tỉnh lại sau một phen kiếp nạn, phát hiện có một người lặng yên trông chừng bên cạnh hắn, cảm giác này rất tuyệt.

"Ừm... Khá tốt, chỉ là cảm thấy hơi lạnh, nếu cô tới làm ấm giường giúp tôi, khả năng là sẽ khá hơn một chút..." An Lâm đỏ mặt nói.

Hứa Tiểu Lan suy nghĩ một lúc mới giải thích: "Chuyện này cũng khiến cho các vị trưởng lão cũng rất kinh ngạc, bọn họ đoán rằng có khả năng là do người sói ký kết khế ước nô bộc với cậu. Hai người có mối liên kết với nhau, lúc ấy lại có tiếp xúc tứ chi, thế nên lệnh bài không gian mới phán định cậu và người sói là cùng một tồn tại, rồi cùng nhau truyền tống đi ra ngoài."

Hai người cứ thế chớp mắt nhìn nhau.

An Lâm chợt hiểu ra, xem chừng hắn và người sói này vẫn rất là có duyên, nếu như vậy thì cứ tạm thời để hắn đi theo mình đi.

An Lâm vừa nghe lời này, trái tim lập tức nguội lạnh, gấp gáp nói: "Không cần! Tự nhiên tôi lại cảm thấy không lạnh nữa rồi!"

"À mà không phải là người sói không có lệnh bài truyền tống ư, tại sao hắn vẫn có thể đi ra ngoài theo tôi được?" An Lâm tò mò hỏi.

An Lâm nghe vậy thì cười nhạt: "Chuyện này kể ra thì rất dài, trận đại chiến cuối cùng kia có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, hết thảy những chuyện này đều bắt nguồn từ chuyện Phượng Hoàng bị nhốt ở Chu Tước ngục..."

Nếu không phải bây giờ hắn vẫn không còn một chút sức lực nào, thì hắn đã nhảy dựng lên, cho Hứa Tiểu Lan một cái ôm đầy yêu thương rồi.

Mặc dù sau đó Hứa Tiểu Lan đã trở về phòng nghỉ ngơi, khiến cho hắn có phần mất mát, nhưng mà nói tóm lại thì cảm giác vẫn rất tốt.

"Thức tỉnh rồi, chính vào cái ngày cậu trở lại, lòng tôi như cảm nhận được điều gì đó, cuối cùng cũng có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực của mình." Hứa Tiểu Lan có phần vui vẻ nói.

Theo như lời người sói nói, An Lâm là ánh sáng, An Lâm là mặt trời, An Lâm là tín ngưỡng duy nhất của nó, nó bằng lòng vĩnh viễn đi theo An Lâm, đi lên đỉnh cao của đời sói.

Bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện: "Tiểu Lan, bây giờ cô đã thức tỉnh lĩnh vực chưa?"

Một lúc sau, Mạc Hải, Lỗ Gia Trí và Thượng Quan Nghệ cũng đến thăm An Lâm, bọn họ đều mang theo không ít linh đan và linh quả dùng để chữa thương.

An Lâm nói thế thì người sói mới kiếm chế lại một chút, ngoan ngoãn như một con chó con.

Đối với những lời này của Tiểu Lang, An Lâm không đành lòng nhìn thẳng, biểu đạt thái độ nghiêm túc, lần sau còn nói mấy lời buồn nôn như thế này nữa, nếu không thì cứ dọn sạch hành lý mà rời đi đi!

"Ha ha, chúc mừng cô, tôi đã nói là chắc chắn không thành vấn đề mà!" An Lâm nghe vậy thì rất hứng khởi.

Sau khi biết được An Lâm tỉnh dậy, nhóm thú sủng liền hấp tấp chạy tới chăm sóc hắn.

Đại Bạch còn ép người sói ngoan ngoãn thuần phục nó, mở miệng gọi một tiếng anh Bạch.

Người sói là dị thú Thiên Viêm, hậu duệ Cổ Man tộc, cảnh giới Chân Lực hậu kỳ, cũng chính là tương đương với Hóa Thần hậu kỳ, nhưng giờ phút này lại giống như một tên nô bộc thật thà hầu hạ An Lâm rất cẩn thận, hắn biết điều đến mức kỳ cục, khiến cho An Lâm có chút không quen.

"Đúng rồi, rốt cuộc thì cậu đã gặp phải chuyện gì ở đang ở Chu Tước ngục vậy, thoạt nhìn Dương Viễn sư huynh vô cùng cảm kích cậu, ngay cả băng sơn mỹ nhân như Thượng Quan Nghệ cũng tỏ ra rất kính trọng cậu." Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm với ánh mắt dịu dàng, nói, "Thời điểm Mạc Hải báo cáo tình hình với tông môn, tôi vẫn luôn chăm sóc cậu, mà vẫn không thể hiểu rõ rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra, nếu không cậu kể lại sơ qua với tôi đi?"

Sáng sớm ngày hôm sau, An Lâm rời giường với trạng thái vô cùng sảng khoái.

Ánh nến chập chờn, trong trời đêm tĩnh lặng, An Lâm phấn chấn bừng bừng kể lại sự tích huy hoàng của mình, Hứa Tiểu Lan thì chống cằm, nghe đến say mê.

Đối với cái sự kiện này, hắn cũng không cần phải dặm mắm thêm muối phóng đại làm gì, bởi vì trong trận chiến này hắn thật sự rất trâu bò.

Đối với những thứ tốt này, nếu như An Lâm từ chối thì sẽ là bất kính, thế nên hắn đã nhận lấy toàn bộ.

Lúc ấy Lỗ Gia Trí đang bị vây giữ ở trong một cái bí cảnh, thế nên mới không kịp tới cứu viện Dương Viễn, sau khi nghe kể về những chuyện mà đám người An Lâm trải qua, hắn cảm thấy hối hận không thôi.

Về phần Quý Vĩnh Phương, có quỷ mới biết được hắn lúc ấy hắn làm cái gì, cũng không có ai quan tâm đến hắn.

Sau nữa, còn có một nhóm khách mà An Lâm không hề ngờ là sẽ đến thăm hắn.

Đó là một cô gái mặc đạo bào màu trắng, dung mạo đoan trang xinh đẹp.

Cô là Đào Chi, người thương của Dương Viễn, cũng coi như là sư tỷ của An Lâm.

Sau khi tới, cô liền trịnh trọng thi lễ một cái với An Lâm.

"An Lâm sư đệ, bây giờ Dương Viễn vẫn còn là trọng thương chưa lành, thế nên tôi liền thay hắn đến thăm cậu."

"Nếu như không có cậu liều chết cứu giúp, có khả năng là Dương Viễn hắn sẽ..."

Nói xong lời cuối cùng, nàng đã có chút ít nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Cảm ơn, thật cám ơn ngươi..."

An Lâm thấy sư tỷ xúc động như thế, vội vàng khoát tay nói: "Đây đều là chuyện là tôi nên làm, là đệ tử trong cùng một tông môn, giúp đỡ cho nhau là chuyện bình thường, sư tỷ không cần phải khách sáo như vậy."

Đào Chi lau đi nước mắt vương trên khóe mắt, cười nói: "Ba năm sau tôi và Dương Viễn sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó cậu phải tham gia đấy."

An Lâm nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười đáp: "Chắc chắn rồi!"

Đào Chi đặt một chiếc nhẫn không gian ở đầu giường của An Lâm, tiếp tục nói: "Tôi đây không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, trong cái nhẫn không gian này có quà cảm ơn của Dương Viễn, tôi cũng có bỏ thêm một số đồ vào. Cậu tuyệt đối không thể từ chối món quà này, nếu không sẽ là không tôn trọng sư huynh và sư tỷ của cậu, biết không?"

Thấy vẻ mặt chân thành của Đào Chi, An Lâm cũng trịnh trọng gật đầu: "Được, tôi sẽ nhận, cảm ơn sư huynh sư tỷ."

Hắn cũng không có thói quen từ chối quà tặng, có thứ gì tốt thì cứ ném hết cho tôi đi, ha ha ha...

Đào Chi hài lòng mỉm cười, nhẹ nhàng bước đi, sau đó rời khỏi phòng.

An Lâm cầm lấy này nhẫn không gian cái, bắt đầu luyện hóa.

Đây là một chiếc nhẫn không gian bình thường, không gian bên trong chỉ có một trượng. Ngược lại hắn không cảm thấy bên trong có cái gì đó thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện ra rằng hắn đã sai lầm rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận