Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 429: Tặng cô một món quà lớn

An Lâm tò mò hỏi: "Vậy kế đó thì sao?"

Hứa Tiểu Lan nhớ lại chuyện lúc trước, trên mặt hiện lên vẻ khâm phục: "Thượng Quan Nghệ sư tỷ rất kiên cường, thật sự rất kiên cường... Cô ấy có thể mỉm cười đối mặt với lời trào phúng và quở trách của những đệ tử trẻ tuổi khác, dù cho lời kia vô cùng khó nghe, cô ấy cũng không phản bác. Cô ấy có thể tự mình cố gắng tu luyện dù cho không có sư phụ ở bên hướng dẫn. Cô ấy có thể cố gắng sinh tồn trong hoàn cảnh bị vứt bỏ, bị ngăn cách..."

"Trời sinh cô ấy và Chu Tước tông không duyên không phận, là thể chất mà viêm năng bài xích, ngay cả thuật khống chế lửa đơn giản nhất cũng không thể dùng, việc này đã bị đệ tử khác cười nhạo rất lâu. Nhưng cô ấy không hề từ bỏ, vẫn luôn không ngừng kiên trì tu luyện, tìm xem tất cả điển tịch công pháp, cuối cùng lợi dụng thể chất đặc biệt lĩnh ngộ băng đạo cực mạnh."

"Có người khuyên cô ấy rời khỏi Chu Tước tông, đi cung Băng Đế ở giới Cửu Châu để được phát huy tốt hơn, nhưng cô ấy lại từ chối. Cô ấy nói Chu Tước tông là nơi sinh ra mình lần thứ hai, cô ấy sẵn lòng dùng cả đời mình để bảo vệ tông môn này."

"Về sau, có một lần, các đệ tử của tông môn đi ra ngoài rèn luyện, cô ấy và những đệ tử khác gặp phải một nguyên thú Kỳ Hóa Thần. Các đệ tử vừa chạy trốn, vừa trách móc Thượng Quan Nghệ xui xẻo đã dẫn nguyên thú tới, muốn hại chết bọn họ. Đối mặt với những lời chửi rủa và trách cứ đó, Thượng Quan Nghệ sư tỷ không nói một lời, mà chỉ dựa vào tu vi Dục Linh hậu kỳ của bản thân mình để một mình ngăn cản ở phía sau... Lúc đó, nếu không phải trưởng lão chạy đến kịp thời, chỉ sợ cô ấy đã chết..."

"Sau khi trải qua sự kiện kia, phần lớn người trong tông môn đã có cái nhìn khác về Thượng Quan Nghệ, mặc dù cô ấy vẫn rất kỳ quái, vẫn bị vận rủi quấn thân như cũ, đôi khi không cẩn thận còn kéo luôn những người khác xuống nước, nhưng đã không còn bất kỳ ao oán trách cô ấy nữa, bởi vì mọi người đều biết cô ấy yêu quý tông môn này đến mức nào, cô ấy đã nổ lực cố gắng hòa hợp với những đệ tử khác nhiều bao nhiêu."

"Thượng Quan Nghệ sư tỷ chưa bao giờ phàn nàn chuyện gì, vì không muốn để người khác bị sự xui xẻo của mình liên lụy, cô ấy luôn cố giữ một khoảng cách nhất định với họ, lúc những người khác gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ không do dự mà ra tay giúp đỡ. Hiện tại, cô ấy đã được phần lớn đệ tử trong tông môn tôn kính. Cô ấy có thể đạt được những thứ như bây giờ, quả thật không hề dễ dàng..."

An Lâm nghe Hứa Tiểu Lan kể chuyện, im lặng không nói.

An Lâm nhớ lại lúc kề vai chiến đấu với Thượng Quan Nghệ, càng nghĩ càng cảm thấy cô gái này rất thú vị.

Hứa Tiểu Lan lập tức đề cao cảnh giác: "Cậu muốn làm gì? Tôi đây không có công lao gì, sao có thể nhận quà."

Bây giờ nhớ lại dường như cũng có chút thú vị, một lát sau, cô không nhịn được mà cười ra tiếng.

"Tiểu Lan, tôi muốn tặng cho cô một món quà!" An Lâm lén la lén lút như tên trộm, mở miệng nói.

"Haizz, trước đó, cả đám tu sĩ động một chút lại muốn nghịch thiên, cứ như ông trời đã thiếu bọn họ cái gì. Nhưng nếu như nói Thượng Quan Nghệ sư tỷ muốn nghịch thiên, tôi lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, bởi vì ông trời đã đối xử quá bất công, quá khắc nghiệt với cô ấy rồi..." An Lâm nhỏ giọng cảm thán.

Đây là chân huyết Thánh Thú do An Lâm giết Hắc Phượng mới có, rất có khả năng chính là huyết dịch Thánh Thú Chu Tước bị giam cầm trong Chu Tước ngục.

Cho đến thời điểm này, hắn mới thật sự hiểu rõ về Thượng Quan Nghệ, cuộc đời của cô ấy xui xẻo từ đầu đến đuôi, thật quá chua xót.

"Cô cho tôi một cơ hội ngưng tụ Thánh Viêm, chẳng lẽ không phải là công lao à. Yên tâm đi, món quà đó chỉ là một sợi dây chuyền tôi nhặt được trong Chu Tước ngục mà thôi." An Lâm lấy ra một vật màu đỏ hình giọt nước từ trong nhẫn không gian.

"Đúng vậy, có một lần tôi và cô ấy đi khai thác linh dược, rõ ràng trên bầu trời chỉ có một hai đám mây đen, nhưng đột nhiên lại có một tia sét bổ về phía chúng tôi, cậu nói chuyện này là sao chứ..." Hứa Tiểu Lan bất đắc dĩ lắc đầu.

Thượng Quan Nghệ phải kiên cường đến mức nào, mới có thể phấn đấu đi lên trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, nghe kể thì dễ dàng, nhưng hành động mới là khó khăn.

Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện.

An Lâm bày ra vẻ mặt không quan tâm nói: "Mặc dù thứ này ẩn chứa năng lượng và chân ý hệ Hỏa cực kì thuần túy, thậm chí có cả truyền thừa, nhưng tôi lại không có huyết mạch viêm hệ, đối với tôi, nó không khác gì cọng gân gà cả. Mà cô thì có huyết mạch Thần Hoàng, có thể lợi dụng giọt máu này tối đa, cho nên đưa nó cho cô chính là lựa chọn đúng đắn nhất."

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan mím đôi môi hồng, im lặng không nói.

Nó bị An Lâm dùng sợi xích màu trắng xuyên qua, luồng sóng viêm năng tinh thuần cực kỳ mạnh mẽ không ngừng dao động.

Hứa Tiểu Lan nhìn sợi dây chuyền kia, khóe miệng có chút co lại: "Dây chuyền cậu nhặt được? Vừa nhìn đã biết thứ này chính là bảo vật thượng cổ, cực kỳ quý giá. Cậu cứ đưa cho tôi như vậy, tôi thật sự không có mặt mũi nào mà nhận!"

An Lâm thành thật gật đầu: "Rất đẹp!"

An Lâm cười hỏi: "Cô có thích không?"

An Lâm chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại bên cạnh, hắn có thể cảm giác được bàn tay trắng nõn thon dài của Hứa Tiểu Lan đang run, nhưng lại không ngăn cản động tác của hắn.

Đôi mắt Hứa Tiểu Lan trong veo như nước hồ mùa thu, trên mặt ẩn hiện hai vầng mây chiều đỏ ửng, cô hơi cúi đầu, cũng không ngăn cản động tác của An Lâm.

An Lâm sững sờ, chớp chớp mắt, không cam lòng nói: "Vậy nếu gặp phải tình huống khác khiến tôi sợ hãi, cô có thể cho tôi nắm tay không?"

"Nào, để tôi đeo vào giúp cô." An Lâm vui cười hớn hở cầm dây chuyền, đưa đến gần cổ Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Tôi còn sợ tối nữa, nếu phải đi đường ban đêm, tôi sẽ cực kỳ cực kỳ sợ hãi. A, tôi cũng sợ sáng luôn, vừa nhìn thấy mặt trời đã sợ, rất là sợ..." An Lâm nghiêm túc nói.

Hứa Tiểu Lan cười khúc khích: "Cậu còn sợ cái gì nữa?"

Dây chuyền màu trắng dán chặt vào cần cổ trắng ngọc như cổ thiên nga của cô, tỏa ra ánh sáng lóng lánh. Một giọt lệ chân huyết kề sát vào da thịt trắng nõn, huyết lệ phối hợp với làn da trắng tuyết, nhìn vô cùng nổi bật.

An Lâm còn có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ bàn tay kia, cảm giác này thật khiến người ta rung động!

Thời khắc này, làn gió mát và ánh mặt trời đều hết sức dịu dàng tươi đẹp.

"Hừ, cậu đừng tưởng chỉ một sợi dây chuyền là có thể mua chuộc tôi... Chỉ là tôi tội nghiệp cậu ngồi ở chỗ này sẽ bị phát bệnh sợ độ cao nên mới để cậu nắm tay." Hứa Tiểu Lan dùng chất giọng vô cùng êm ái lên tiếng.

Hứa Tiểu Lan không trả lời, mà ngẩng đầu nhìn An Lâm: "Trông tôi có đẹp không?"

Có một chút lâng lâng, có một chút rung động.

Một loại không khí kì lạ bao trùm hai người, hòa trong tiếng chim hót véo von.

Hứa Tiểu Lan quay đầu sang một bên, giọng nói trong trẻo như dòng suối chảy vào ruột gan An Lâm: "Vậy thì tôi thích."

"Đúng rồi, cậu đã tặng đồ cho tôi, vậy tôi cũng sẽ trả lễ cho cậu, cậu nhất định không được từ chối đấy." Hứa Tiểu Lan tinh nghịch nháy mắt với An Lâm.

An Lâm gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì có chút thấp thỏm.

Hứa Tiểu Lan lấy ra Cửu Huyền Thần Hỏa Châu có hỏa văn lưu chuyển từ trong nhẫn không gian, đặt vào tay An Lâm, cười nói: "Mặc dù cậu không có huyết mạch viêm hệ, nhưng cậu vẫn có thể sử dụng lực lượng tứ đại thần hỏa, phối hợp thêm tiên khí chiến đấu này, cậu sẽ có thể phát huy tối đa... Nói xong rồi, cậu nhất định phải nhận món quà này đấy!"

An Lâm ngơ ngác nhìn hạt châu màu vàng xen đỏ trong tay mình, không biết nên nói cái gì mới phải.

Cửu Huyền Thần Hỏa Châu này là pháp bảo mạnh nhất mà Đông Phương Minh sở hữu khi còn sống, là tiên khí cao cấp, bảo vật vô giá. Không ngờ Hứa Tiểu Lan nói đưa liền đưa, hiện tại An Lâm cảm thấy có chút hối hận khi đồng ý nhận món quà này.

"Tiểu Lan, cô đối xử với tôi tốt quá." An Lâm cầm chặt Cửu Huyền Thần Hỏa Châu, từ tốn nói.

"Cậu đối xử với tôi cũng không tệ mà..."

Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên bên tai, làm cho lòng người vô cùng thoải mái, cứ như mấy đám mây trắng đang lững lờ trôi phía chân trời vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận