Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 431: Tôi thật sự rất đau lòng

Ở vị trí trung tâm của quảng trường, có một pháp đàn màu trắng.

Người tiếp nhận lực lượng Thánh Viêm cần đứng ở trung tâm pháp đàn, tự mình cúng tế tạo ra ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, cho đến khi Chu Tước Thánh Hỏa công nhận thì lực lượng mới có thể phủ xuống.

Nói cách khác, cho dù có ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, nếu như thuộc tính của Chu Tước Thánh Hỏa và người nọ không phù hợp, thì sẽ không thể có được lực lượng. Thống kê chi tiết từ trước tới nay, xác suất những đệ tử đứng đầu của các đại tông môn đạt được lực lượng Thánh Viêm ở pháp đàn, đại khái chỉ có chừng bảy mươi phần trăm, cho dù là đệ tử thiên tài cũng sẽ có nguy cơ sẩy tay.

"Người thứ nhất, Dương Viễn, mời lên pháp đàn!" Đại trưởng lão Trần Tín Nhiên hắng giọng mở miệng nói.

Dương Viễn nhìn An Lâm một cái, sau đó đưa mắt nhìn lên Thánh Hỏa phía trên bầu trời, đi về phía pháp đàn màu trắng với vẻ mặt lạnh nhạt.

"Sau khi đạt được lực lượng Thánh Viêm, Dương Viễn sư huynh có thể đột phá Kỳ Phản Hư rồi, thật là hâm mộ mà..." Mạc Hải nhìn bóng dáng đứng ở trung tâm pháp đàn, lên tiếng cảm thán.

An Lâm cũng chỉ lơ đễnh, mở lời an ủi: "Đừng nản chí, anh cố gắng thêm khoảng trăm năm nữa, là cũng có hi vọng đạt tới Kỳ Phản Hư, suy cho cùng anh cũng là một trong số những đệ tử ưu tú nhất trong thế hệ này của Chu Tước tông."

"Ừm, tôi đây liền mượn lời hay của cậu. An Lâm cậu có tài năng tuyệt vời, qua trăm năm nữa, nhất định cũng có thể đạt đến Kỳ Phản Hư kỳ!" Mạc Hải cười nói.

Lông vũ ảo ảnh thiêu đốt lên ngọn lửa kim sắc, đây là dị tượng mà chỉ ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm mới có.

Đông đảo đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này đều lao nhao hoan hô lên.

"Hôm nay có thể tán gẫu cho thoải mái được không đây?" Trong lòng Mạc Hải có phần buồn bực.

Thánh hỏa run rẩy một trận, ngay sau đó giáng xuống một luồng hào quang bạch sắc. Tia sáng kia ẩn chứa Viêm lực thuần túy nhất, tưới lên trên người Dương Viễn.

"Nhiều nhất là mười năm, là tôi sẽ có thể đạt đến Kỳ Phản Hư rồi!" An Lâm nghiêm nghị nói.

Từ lúc Chu Tước Thánh Hỏa phủ xuống luồng hào quang bạch sắc này, khiến cho thân thể Dương Viễn như được phủ lên một lớp voan mỏng màu trắng, lực lượng Thánh Viêm cực kỳ đậm đặc quấn quanh như dòng nước suối, thời gian kéo dài tới tận ba phút, sau đó mới chậm rãi tiêu tán.

An Lâm lạnh lùng cười nói: "Ha ha, anh như thế là đang xem thường An Lâm tôi sao?"

Hiện tượng này chứng tỏ Dương Viễn đã được Chu Tước Thánh Hỏa công nhận, chính thức được ban cho lực lượng.

Mạc Hải: "..."

Mạc Hải: "??"

Chu Tước Thánh Hỏa trong bầu trời đêm như có cảm ứng, một luồng dao động huyền diệu khuếch tán, dẫn dắt Hỏa Vũ kim sắc kia đi, bay về phía trong Thánh Hỏa, tan ra tạo thành một thể với Thánh Hỏa.

Sau khi Dương Viễn đi xuống, đến phiên Lỗ Gia Trí đi về phía pháp đàn.

Đang lúc này, Dương Viễn đã phóng ra ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ trong cơ thể của mình, bay lơ lửng trong hư không.

Lỗ Gia Trí thả ra một cái ảo ảnh Hỏa Vũ màu đỏ, đây là Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm.

Bọn họ hoan hô reo hò vì một vị cường giả đứng đầu mới của tông môn đã ra đời, sau khi ngưng tụ Chu Tước Thánh Viêm, Dương Viễn đã đột phá đến cảnh giới Phản Hư chỉ trong thời gian rất ngắn!

Giờ phút này, trên gương mặt lạnh nhạt kia của Dương Viễn cũng đã hiện lên một chút cảm xúc vui mừng, hắn khom lưng cúi đầu thật thấp về phía đông đảo các đệ tử và trưởng lão đang hoan hô một cái, sau đó mới đi xuống pháp đàn.

Lúc này hàng chục ngàn người tại quảng trường Thánh Hỏa đều xao động lên, mỗi người đều hướng ánh mắt về phía pháp đàn, nhìn cái chàng trai vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.

Có thể ngưng tụ Thánh Viêm tại khí hải đã là chuyện tốt rồi, hắn sẽ không oán trách được mất.

Hắn thả ra Chu Tước Hỏa Vũ trong cơ thể, là Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm.

Lần này, Thánh Hỏa vẫn giáng xuống hào quang bạch sắc như cũ, chỉ có điều là lực lượng này chỉ là có một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ lên thân thể, hơn nữa thời gian kéo dài chỉ khoảng một phút đồng hồ, là đã bắt đầu tiêu tán.

Sắc mặt của mấy chục ngàn tên đệ tử bắt đầu thay đổi, có người than thở, có người để lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, có người lại khẽ lắc đầu, có người thì lại bày ra vẻ mặt không phục, muốn bất bình thay An Lâm.

Hắn tìm kiếm Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm ở bí cảnh Hiểm Địa, kết quả lại bị vây nhốt mấy ngày, thế nên cuối cùng chỉ đành phải thay thế bằng Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm, thật sự là có một chút tiếc nuối.

Hứa Tiểu Lan mím môi, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, ngắm nhìn chàng trai ở trên pháp đàn.

An Lâm không được Chu Tước Thánh Hỏa công nhận.

Bọn họ đều biết, rằng An Lâm đã thất bại.

Lỗ Gia Trí thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn đạt được sự công nhận của Chu Tước Thánh Hỏa, không đến mức xui xẻo trở về nhà.

Quý Vĩnh Phương thấy Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm này, trên mặt xuất hiện cảm xúc không cam lòng. Hắn cố gắng như vậy mà cũng chỉ nhận được Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm, mà An Lâm, một tên người ngoài nửa đường đột nhiên tiến vào Chu Tước tông lại có thể đạt được Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm...

Chu Tước Hỏa Vũ bay lơ lửng trong hư không, ở trong mắt vạn chúng, đang đợi Chu Tước Thánh Hỏa thu hút.

Song một phút đồng hồ trôi qua, Chu Tước Thánh Hỏa không hề có một chút phản ứng nào, cả quảng trường bỗng trở nên rất tĩnh lặng.

"Người thứ ba, An Lâm, mời lên pháp đàn!" Đại trưởng lão Trần Tín đột nhiên tiếp tục hắng giọng mở miệng nói.

Chẳng biết tại sao, An Lâm vẫn luôn cảm thấy thánh hỏa rất gần gũi hắn.

Thánh Hỏa là thuần sắc trắng, ở dưới sự phụ trợ của ánh sao trở nên hết sức mỹ lệ tinh khiết. Hào quang hỏa diễm bạch sắc vĩnh hằng bất diệt, có thể kéo dài sự ấm áp cho đệ tử Chu Tước tông, dường như có nó tồn tại là có thể làm cho lòng người yên tĩnh, cứ thế mãi mãi bảo vệ Chu Tước tông mà không bao giờ thay đổi.

An Lâm đã sớm quen thuộc với những trường hợp như thế này, vì vậy trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc hồi hộp khẩn trương, hắn chỉ từ tốn chậm rãi đi về phía pháp đàn, có chút ngạc nhiên đánh giá Thánh Hỏa phía trên bầu trời.

Vẻ mặt An Lâm cũng hơi sững sờ, mặc dù hắn biết xác suất không nhỏ là hắn sẽ bị Chu Tước Thánh Hỏa từ chối, nhưng mà khi chuyện này thật sự phát sinh ở trên người mình, hắn vẫn có không ít kinh ngạc và tiếc nuối.

Quý Vĩnh Phương thấy cảnh tượng này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện ra sắc mặt vui mừng.

An Lâm có thể bắt được Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm thì thế nào chứ, nếu như không được Thánh Hỏa công nhận thì cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi!

Quý Vĩnh Phương hồi tưởng lại những lời mình đã nói với An Lâm trước đó, trong lòng tràn ngập sự sung sướng và sảng khoái, một loại cảm giác thành công hòa với cảm giác ưu việt tự nhiên sinh ra.

Hắn bỗng đổi thành vẻ mặt đau thương, than thở mở miệng nói: "Haiz... An Lâm sư đệ, cậu đừng có đứng đần ra ở trên đấy nữa, việc sư đệ không thể được Chu Tước Thánh Hỏa công nhận, sư huynh đây cũng vô cùng đau lòng! Nhưng đã là thứ không thuộc về cậu, thì dù cậu có làm gì đi nữa, đến cuối cùng cũng sẽ không thể chiếm được, mau mau xuống đây đi!"

Giọng của Quý Vĩnh Phương rất lớn, hơn nữa hắn còn vận dụng nguyên khí, để cho tất cả những đệ tử có mặt ở đây đều nghe thấy được.

Lời này khiến cho mọi người đều sửng sốt, mặc dù những lời mà Quý Vĩnh Phương nói ra không moi ra tật xấu gì, nhưng lại khiến cho An Lâm thật sự rơi vào hoàn cảnh lúng túng.

Sao Mạc Hải, Lỗ Gia Trí, Thượng Quan Nghệ và Dương Viễn lại không biết Quý Vĩnh Phương có ý xấu cho được, bọn hắn đều lạnh lùng nhìn về phía Quý Vĩnh Phương, lửa giận trong mắt gần như muốn bùng lên.

"Quý sư huynh, trận đấu luyện hỏa lần sau, kính xin chỉ giáo rồi." Mạc Hải trầm mặt mở miệng nói.

Những lời này của hắn truyền vào trong tai từng người đệ tử, làm cho tất cả đệ tử ở quảng trường đều phải nghẹn cười, cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng. Hơn mười ngàn tên đệ tử cùng nhau cười là cảnh tượng thế nào? Đó quả thực là rung chuyển đất trời!

An Lâm chắp tay ở phía sau lưng, đánh một cái thở dài rồi nói: "Quý sư huynh, thật ra thì anh không cần đau lòng như thế đâu, tôi còn chưa có khóc đâu, anh khóc cái gì chứ?"

Hắn cũng không biết tại sao Quý Vĩnh Phương lại bị như thế này, hoàn toàn không cảm ứng được có lực lượng nào khác can thiệp, chẳng lẽ con của ông lại thật sự có tình cảm sâu đậm với An Lâm đến mức đấy?

Gào khóc ở trước mặt hàng chục ngàn tên đệ tử, chuyện này có thể khiến cho đệ tử của các trưởng lão khác cười đến cả trăm năm...

Một bên thái dương của Quý trưởng lão có hơi trắng bệch, ông ta chỉ im lặng, không nói một lời, thật sự là ném hết mặt mũi đi rồi.

"Ha ha ha, Quý trưởng lão, con của ông biết điều thật đấy." Chu trưởng lão cười ha ha nói.

Nỗi bi thương vô tận đồng thời xông lên đầu, Quý Vĩnh Phương bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc ầm lên.

Quý Vĩnh Phương vốn đang được hàng chục ngàn đệ tử chú ý tới, lúc này lại lớn tiếng khóc ầm lên, nước mắt chảy ra ròng ròng, khiến cho các đệ tử đều phải nhìn với vẻ mặt kinh ngạc.

"Mẹ ơi... Hu hu hu... Con rất khổ sở... Hu hu hu..."

Trên quảng trường bỗng dưng im lặng như tờ, mọi người đều ngơ ngác nhìn Quý Vĩnh Phương.

Mạc Hải, Lỗ Gia Trí, Dương Viễn và Thượng Quan Nghệ cũng có chút mơ màng.

Quý Vĩnh Phương khóc thảm như thế, tội nghiệp như thế...

Chả lẽ An Lâm không thể được Chu Tước Thánh Hỏa công nhận, khiến cho Quý Vĩnh Phương rất đau lòng? Thật sự là thế hả?

Bọn họ hiểu lầm Quý Vĩnh Phương rồi sao...

Cứ như vậy, Quý Vĩnh Phương khóc đến chết đi sống lại ở trước mặt mấy chục ngàn người, hoàn toàn không thể kiềm chế được.

Quý Vĩnh Phương còn muốn tiếp tục lên tiếng, đột nhiên hắn nghĩ tới chuyện lúc hắn còn nhỏ cha mẹ mỗi người đi một ngả, nghĩ tới chuyện hắn cảm mến Hứa Tiểu Lan nhưng lại không hề được đáp lại, nghĩ tới nỗi đả kích mình nhận phải khi An Lâm và Hứa Tiểu Lan dắt tay nhau quay về Chu Tước tông, nghĩ tới lá thu rơi nhuốm màu bi thương cả đất trời...

An Lâm chỉ nhìn Quý Vĩnh Phương chằm chằm, không nghĩ tới hắn ta sẽ nhảy ra vào lúc này, quả thật khiến hắn cảm thấy vô cùng ghê tơm.

Lời của hắn truyền đi khắp cả quảng trường, đưa tới không ít thái độ ghét bỏ của các đệ tử, nhưng mà lại khó có thể phản kích ở ngay trước mặt.

Quý Vĩnh Phương bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Các vị nói những lời này là có ý gì, tôi cũng chỉ là có lòng tốt muốn khuyên bảo An Lâm sư đệ đi xuống, hắn không thể nhận được sự công nhận của Chu Tước Thánh Hỏa, tôi cũng rất đau lòng đó!"

"Rác rưởi!" Thượng Quan Nghệ càng thêm trực tiếp.

"Anh đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi." Dương Viễn nhìn Quý Vĩnh Phương chằm chằm.

Quý Vĩnh Phương nghe thấy tiếng cười vang rung trời kia, bỗng thoái ra khỏi cảm xúc bi thương, có thể nói là anh danh cả đời của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy vào giờ phút này, khiến hắn không khỏi càng khóc thảm thiết hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận