Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 432: Muốn khiêm tốn cũng không được

Quý Vĩnh Phương khóc một lúc lâu, mới thở ra một hơi, rưng rưng nước mắt chỉ vào An Lâm ở trên pháp đàn giận dữ hét lên: "An Lâm! Chắc chắn là cậu làm, rốt cuộc thì cậu đã làm cái gì với tôi?"

"Đủ rồi!"

Một tiếng quát cắt đứt lời của Quý Vĩnh Phương.

"Đã khóc lại lắm lời, còn ra thể thống gì nữa!" Một người đàn ông trung niên tức giận lớn tiếng nói.

Quý Vĩnh Phương ngơ ngác nhìn người đàn ông đã lên tiếng, ngậm miệng lại, một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống, cực kỳ đáng thương: "Cha, tại sao..."

Quý trưởng lão thực sự không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ này của Quý Vĩnh Phương, nếu không phải là vẫn còn phải chờ tiếp nhận lực lượng Thánh Hỏa ban cho, thì ông đã sớm đưa đứa con trai khiến ông mất sạch mặt mũi này đi khỏi đây rồi.

"Chuyện này không hề liên quan gì đến An Lâm, có lẽ... là con thật sự quá đau lòng..." Quý trưởng lão bất đắc dĩ nói.

Mặt Quý Vĩnh Phương ngẩn ra, nỗi buồn lại trào dâng, không khỏi lại "hu hu hu" mà khóc ầm lên.

"An Lâm, nếu cậu vẫn không được Thánh Hỏa công nhận thì mau xuống đây đi."

"Ầm!"

Vừa cười cô vừa mắng to Quý Vĩnh Phương có âm mưu muốn mưu sát, muốn khiến cô chết vì cười.

An Lâm gật đầu, đang muốn thu lại Chu Tước Hỏa Vũ, thì Chu Tước Thánh Hỏa phía trên bầu trời bỗng nhiên tỏa ra hào quang vô cùng rực rỡ chói lóa.

Mạc Hải vẫn còn đang cười ha ha, nhìn Quý Vĩnh Phương với vẻ mặt kính nể: "Quý sư huynh, bàn về việc khóc, tôi chỉ phục anh, là người đứng thứ nhất của tông môn!"

"Thánh Hỏa chủ động hóa hình? Vì lý do gì chứ?" Đại trưởng lão Trần Tín Nhiên mang vẻ mặt khiếp sợ đột ngột lên tiếng.

Quý trưởng lão ngước mắt nhìn lên bầu trời, quả thực là không còn chút mặt mũi nào nữa.

Thánh Hỏa màu trắng bỗng nhiên nổ tung, sau đó hóa thành hình dạng một con Chu Tước màu trắng, nhảy nhót ở dưới bầu trời đầy sao.

Một người khác cũng đang cười không ngừng chính là Lam Yên, ban đầu cô chỉ cười rất khẽ, bây giờ lại thấy cái dáng vẻ khóc đến chết đi sống lại của Quý Vĩnh Phương, cô càng cười đến mức suýt phát ngất.

Các đệ tử trên quảng trường cũng cười đến mệt mỏi, lao nhao vuốt mặt rồi lại ôm bụng của mình.

Lúc mọi người đã không còn cười nhiều nữa, Chu trưởng lão nhẹ nhàng lên tiếng.

Aro ảnh Chu Tước Hỏa Vũ kim sắc dần dần hóa thành thật thể, sau đó biến thành lông vũ màu trắng, bay đầy trong hư không.

Hứa Tiểu Lan thì tỏ vẻ bất đắc dĩ giúp Lam Yên vỗ lưng, tránh không để Lam Yên thật sự chết vì cười.

Mấy chục nghìn tên đệ tử đều nhìn đến ngẩn người, ngay chính cả An Lâm cũng không hiểu ra sao.

Một đám trưởng lão của Chu Tước tông thấy thế thì đều biến đổi sắc mặt, còn các đệ tử thì đều ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.

An Lâm đứng ở trên pháp đàn, còn chưa kịo có bất kỳ động tác nào, thì khí hải đã cuồn cuộn mãnh liệt, con Phượng Hoàng màu trắng vui mừng kêu lên, ngay sau đó, một luồng lực lượng chảy ra từ trên người của nó, thông qua khí hải truyền tới ấn đường An Lâm, sau đó thoát ra khỏi ấn đường, bay về phía ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ kim sắc kia.

"Đây là... Chẳng lẽ đây là Chu Tước Chân Vũ?"

Vất vả lắm Lam Yên mới ngừng cười được, nhưng sau khi nghe thấy An Lâm nói vậy thì Lam Yên lại bị chọt vào điểm cười, suýt thì cười đến ngã ngửa, khó khăn chống lấy cái eo thon mảnh khảnh, không để mình ngã xuống.

"Không ngờ rằng chúng ta thế nhưng ở chỗ này thấy Chu Tước Chân Vũ, chuyện trở nên thú vị rồi đây..."

"Tôi tìm được lông vũ giả, thế nên Thánh Hỏa mới không thừa nhận?" An Lâm bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Hứa Tiểu Lan dịu dàng mỉm cười ngắm nhìn chàng trai được vô số người chú ý kia, khẽ nói: "Tôi biết ngay mà, cậu đã tới đây rồi thì sao có thể mờ nhạt mà trở về, đây không phải là phong cách của cậu."

"Sao lại biến thành màu trắng rồi, chẳng lẽ lông vũ này bị tẩy màu?"

Hết thảy đều gió êm sóng lặng, giống như từ nãy đến giờ không hề có chuyện gì xảy ra.

Một tiếng hót trong trẻo nghe có vẻ cực kỳ sảng khoái vang lên từ phía Chu Tước Thánh Hỏa, ngay sau đó nó lại hóa trở thành một luồng Thánh Hỏa.

Đúng lúc này, Chu Tước màu trắng phía trên bầu trời bắt đầu há mỏ ra, Chu Tước Chân Vũ màu trắng kia bắt đầu bay về phía Chu Tước Thánh Hỏa, sau đó bị nó nuốt trọn!

Mọi người nghe vậy thì đều trợn trắng mắt.

Các trưởng lão nói chuyện không hề che dấu, vì vậy phần lớn đệ tử đều đã hiểu rõ phần nào về hiện tượng kỳ quái này.

Chu Tước Chân Vũ là cái gì cũng không quan trọng, tóm lại chỉ biết là rất lợi hại!

Mấy chục nghìn tên đệ tử lại tập trung ánh mắt về phía chàng trai áo trắng ở trên pháp đàn, trong ánh mắt càng ánh lên sự sùng kính và cuồng nhiệt.

Có vị trưởng lão biết chút kiến thức rộng rãi cũng kinh ngạc thảng thốt mà nhìn lông vũ màu trắng kia.

"Có một luồng lực lượng phóng ra từ trong cơ thể hắn, đó chính là lý do khiến cho ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm biến thành thật."

"Tại sao lông vũ thật của Chu Tước lại có thể xuất hiện ở chỗ này, rõ ràng lúc trước An Lâm thả ra ảo ảnh mà!"

"Luồng dao động viêm lực này sẽ không sai, còn có lông vũ hóa thành thật kia, thật sự là Chu Tước Chân Vũ!"

An Lâm nhìn Thánh Hỏa, các đệ tử và các trưởng lão cũng nhìn Thánh Hỏa, hình như đang mong đợi một cái gì đó.

Hai phút trôi qua, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra...

"Cái gì vậy nè, định ăn cơm chùa hả?!"

An Lâm cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng quát mắng Thánh Hỏa.

"Phụt..." Có không ít đệ tử bị An Lâm kia không rời đầu lời của trêu chọc cười, trong lòng dâng lên rồi không ít thiện cảm.

Lam Yên lại cười đến mức run rẩy hết cả người, nói thẳng ra thì An Lâm rất thú vị, nếu không phải là Hứa Tiểu Lan đã nhanh chân đến trước, thì cô nhất định sẽ theo đuổi hắn. Lời này khiến cho Hứa Tiểu Lan hung hăng liếc mắt lườm Lam Yên một cái, khẽ hừ ra tiếng chứ không nói gì.

Không có cách nào khác, nếu như nói cô và An Lâm không có gì, cô bạn thân này sẽ lập tức trở thành một mối nguy hiểm. Nhưng mà nếu cô cảnh cáo cô bạn thân của mình, thế không phải là cô đang gián tiếp thừa nhận mình và An Lâm có quan hê ư?

Hứa Tiểu Lan vô thức cười đến mức đỏ hồng cả khuôn mặt, giống như một đóa hoa đào nở rộ đón gió xuân, cuối cùng chỉ có thể tức giận mà bĩu môi nhìn về phía khác.

Cuối cùng Quý Vĩnh Phương cũng không khóc nữa, hướng cặp mắt sưng đỏ về phía An Lâm, thấy An Lâm vẫn bị Chu Tước Thánh Hỏa từ chối như cũ, trong lòng liền hơi cảm thấy thoải mái một chút, thế là hắn lại định nói lên mấy câu.

Khí hải sôi trào, những ngọn lửa trắng lan tràn vô tận, ánh sét lóe nổ đùng đùng.

Rầm rầm rầm...

Khó khăn lắm hia bên mới có được phút giây hòa bình ngắn ngủi, bây giờ biến thành quan hệ cạnh tranh, lại bắt đầu đánh nhau.

Ánh mắt của An Kỳ Lân cũng sáng lên, mở rộng miệng lao về phía lực lượng Thánh Viêm.

Phượng Hoàng ở trong khí hải vui mừng kêu lên một tiếng, đánh về phía những lực lượng Thánh Viêm kia.

Cùng ngay giây phút đó, có Thánh Viêm màu trắng xuất hiện ở trong khí hải.

"Kia... Đó là lực lượng mà Thánh Hỏa ban cho sao?" Một người đệ tử dụi dụi hai mắt, lúng ta lúng túng mở miệng hỏi.

"Chắc hẳn là thế rồi, tôi ở Chu Tước tông mấy trăm năm, chưa từng thấy cảnh tượng ban phát lực lượng nào hoành tráng đến mức này. Chuyện này quá con mẹ nó không hợp lý, lặng thinh nhìn yêu nghiệt, rơi lệ ngắm thiên tài mà!" Một tên đệ tử trụ cột sợ hãi than thở.

"Thật là quá dọa người mà, An Lâm chịu đựng được sao?" Một số đệ tử khác thì tỏ ra lo lắng.

Nếu như nói đạt được lực lượng của ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm ban cho là dính hơi dính nước, đạt được lực lượng của ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm là ướt người, thì lực lượng mà An Lâm nhận được chính là bị xôi nước ào ào...

Quý Vĩnh Phương không biết làm sao, thì thào tự nhủ: "Tại sao lại có thể như thế được, tại sao lại có thể như thế..."

An Lâm cũng không biết làm sao, nhìn Chu Tước Thánh Hỏa nói với giọng thương lượng: "Làm ơn chậm lại một chút đi, nhanh thế này thì cơ thể của tôi không chịu nổi đâu..."

Quý Vĩnh Phương nghe thế thì suýt hộc máu, ngay cả đông đảo các đệ tử của tông môn cũng vô cùng buồn bực.

Mấy vị trưởng lão Chu Tước tông thì đều đảo cặp mắt trắng dã, chẳng qua cũng không ra tay cắt đứt chuyện này.

An Lâm có thể cảm nhận nhận được Thánh Viêm không ngừng tuôn ra vào trong cơ thể mình, Tứ Đại Thần Hỏa dung hợp với Thánh Viêm, trở nên càng thêm thuần khiết và chân thật, thoáng trổ mã, tăng lên đến một cấp bậc cao hơn.

An Lâm bị cột sáng đánh vào nhưng không hề bị chút tổn thương nào, ánh sáng rực rỡ màu trắng kia như Mãnh Thú Hồng Thủy, liên tục tràn vào thân thể của hắn không ngừng, hóa thành viêm lực tinh túy nhất.

Mọi người trưng vẻ mặt khiếp sợ nhìn An Lâm đứng ở trung tâm pháp đàn, nghẹn họng nói không thành lời.

Những đệ tử đứng ở đằng xa cũng bị ảnh hưởng đến, may mắn là mấy vị trường lão tốt bụng kịp thời ra tay, mới không tạo thành thương tổn gì.

Quý Vĩnh Phương vốn đã khóc đến mức có phần suy yếu, cú trùng kích khủng khiếp xảy ra một cách đột ngột này đã khiến hắn ngã lắn trên mặt đất.

"Ầm!"

Nhưng rồi Thánh Hỏa phía trên bầu trời lại bỗng thả xuống một cột sáng màu trắng, đánh thắng về phía An Lâm!

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận