Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 434: Tại sao tôi luôn là người bị thiệt

An Lâm nhìn ánh sáng Thánh Viêm từ từ co rút lại, hắn chậm rãi đứng thẳng người, duỗi cái lưng mệt mỏi.

Quảng trường có phần im lặng, hình như mọi người quên mất phải hoan hô và vỗ tay, mà chỉ ngơ ngác nhìn An Lâm, như đang lo lắng An Lâm còn có gì đó chưa bày ra muốn hù dọa bọn họ.

An Lâm mỉm cười, nghiêm túc hành lễ với mấy chục ngàn tên đệ tử và một đám trưởng lão ở trong quảng trường, sau đó mới đi xuống khỏi pháp đàn.

Kết thúc?

Lúc này các đệ tử mới phản ứng tới, bầu không khí trong quảng trường Thánh Hỏa nổ tung chỉ trong nháy mắt, mấy chục ngàn tên đệ tử vỗ tay tỏ vẻ ăn mừng, thậm chí có người còn lớn tiếng hô hoán gọi tên An Lâm.

Dù sao thì An Lâm cũng là đệ tử của Chu Tước tông, cũng là người mình. Thế nên mặc dù bọn họ có chút hâm mộ và ghen tỵ với hắn, nhưng mà lúc này hắn vẫn không hề keo kiệt mà biểu đạt sự chúc mừng.

An Lâm đến bên cạnh đám người Mạc Hải, thỏa mãn mà lên tiếng cảm thán: "Thu hoạch lần này cũng không tệ lắm."

Mặt Lỗ Gia Trí hơi giật giật, bất mãn nói: "Làm ơn đi... Lần thu hoạch này của cậu phải gọi là nghịch thiên đấy! Thế này mà cậu dám bảo là không tệ lắm, vậy thì chẳng phải ông đây thu hoạch vô cùng nghèo nào à?"

Quý Vĩnh Phương cắn răng phóng ra ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ ở trên người, đây là Hỏa Vũ màu đỏ, chứng tỏ cấp bậc của nó là trung phẩm, giống như Lỗ Gia Trí.

Tất cả mọi người nhìn về Chu Tước Thánh Hỏa, mong đợi Thánh Hỏa xuất hiện.

Hắn nhìn An Lâm một cái, trong lòng dâng lên cảm xúc không cam lòng cực kỳ mãnh liệt, rốt cuộc cũng không cách nào dâng lên ý niệm muốn đối kháng trong đầu.

Tiếng nghị luận bên trong quảng trường Thánh Hỏa dần dần vơi đi, không gian trở nên yên tĩnh lại, đây là sự tôn trọng đối với đệ tử thiên tài của tông môn.

Đang lúc này, giọng của đại trưởng lão Trần Tín đột nhiên vang lên lần nữa: "Người thứ tư, Quý Vĩnh Phương, mời lên pháp đàn!"

Một luồng sóng gợn huyền diệu bỗng nhiên tiến tới, hấp dẫn Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm lên trời cao, hợp thành một thể với Thánh Hỏa.

Mạc Hải nhìn An Lâm với vẻ mặt sùng bái, mở miệng nói: "Mới đầu cậu nói muốn tới cảnh giới Phản Hư trong vòng mười năm, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ đang ra vẻ mà thôi, nhưng mà bây giờ thì tôi đã tin là thật rồi, cậu là anh em tốt của tôi, quá trâu bò luôn rồi! Sau này có giàu sang phú quý thì cũng đừng quên anh em nhé!"

Quý Vĩnh Phương cũng nhìn Chu Tước Thánh Hỏa với vẻ mặt cực kỳ khẩn trương, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thánh Hỏa nhất định phải công nhận chính mình, nếu không thì hắn sẽ thất bại một cách vô cùng thảm hại...

Sau khi Quý Vĩnh Phương nghe thấy, trong lòng liền chấn động, thoát khỏi cảm xúc thất bại lúc trước và lấy lại tinh thần.

An Lâm vui vẻ cười một tiếng: "Yên tâm đi, sau này tôi bảo kê anh!"

Các đệ tử vây xem cũng không hề bất ngờ, suy cho cùng Quý Vĩnh Phương cũng chỉ là Hóa Thần kỳ đầu, cho dù hết hợp với bí bảo đặc biệt, cũng khó có thể chiến thắng đượcdị thú cấp bậc Thiên Viêm, thế nên Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm hoàn toàn phù hợp với thực lực của hắn.

Thành công, cuối cùng cũng thành công rồi!

Hắn đi về phía pháp đàn, vốn nên là thời khắc muôn người chú ý, nhưng các đệ tử ở xung quanh vẫn còn đang nhiệt tình bàn tán về chuyện của An Lâm, không ngừng hướng ánh mắt về phía An Lâm ở ngoài pháp đàn.

Quý trưởng lão ngồi ở khu vực của các trưởng lão cũng thoáng thở phào nhẹ nhỏm, vẫn may là con trai của ông vẫn chưa ném sạch thể diện của ông đi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, tất cả mọi người đều cảm thấy Thánh Hỏa thuần trắng phía trên bầu trời có phần uể oải, giống như là đã mất hết sức lực.

Quý Vĩnh Phương nắm chặt quả đấm, thân thể hơi run rẩy, trong lòng mừng rỡ như điên.

"Tôi không nhìn lầm đấy chứ, chẳng phải là hắn dùng Chu Tước Hỏa Vũ trung phẩm ư? Tại sao ánh sáng Thánh Viêm rực rỡ lại chỉ kéo dài có mười giây mà đã hết rồi, không phải là sẽ kéo dài một phút sao?!"

Toàn bộ không gian trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

" Quý sư huynh đáng thương..."

Luồng ánh sáng rực rỡ này giống như một luồng khói trắng, từ từ bám vào ngoài thân Quý Vĩnh Phương, sau mười giây liền bắt đầu tiêu tan.

Lời của Trần Tín Nhiên giống như dòng suối chảy khắp cả quảng trường, thay vì nói là giải thích với Quý trưởng lão, chi bằng nói là giải thích với hàng chục ngàn tên đệ tử.

Sau khi Chu Tước Hỏa Vũ và Thánh Hỏa dung hợp, một luồng ánh sáng màu trắng rực rỡ bắt đầu bay về phía Quý Vĩnh Phương.

Quý Vĩnh Phương cũng nghe thấy được lời giải thích của Trần Tín Nhiên, cả cái đầu đều vang lên oong oong.

Chẳng qua nghe cũng rất có lý!

Các đệ tử bày ra vẻ mặt khiếp sợ, còn có thể giải thích như vậy ư?

Quý Vĩnh Phương ngây người như phỗng.

Tại vị trí của trưởng lão, Quý trưởng lão mãnh liệt vỗ bàn: "Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra thế này?"

Mấy vị trưởng lão kia quay qua nhìn nhau, cũng đều mang vẻ mặt khó hiểu.

Cuối cùng đại trưởng lão Trần Tín Nhiên ho nhẹ một tiếng, dùng giọng tương đối là cao để giải thích: "Mấy người không nhìn Thánh Hỏa sao, độ sáng kia khá là ảm đạm, có thể là thời điểm trợ giúp An Lâm ngưng tụ Thánh Viêm, tiêu hao quá nhiều lực lượng Thánh Viêm, quá mệt mỏi, cho nên mới xuất hiện loại tình huống này."

Các đệ tử có mặt ở đây đều trừng lớn hai mắt, tràn đầy kinh ngạc nhìn Quý Vĩnh Phương ở trung tâm pháp đàn.

" Chu Tước Hỏa Vũ hạ phẩm? Ôi, đã bao lâu rồi tông môn không xuất hiện Chu Tước Hỏa Vũ hạ phẩm nữa rồi..."

"Ngẫm lại, hình như chỉ có Chu Tước Hỏa Vũ hạ phẩm, mới có được loại hiện tượng này thì phải?"

"Không chỉ có thời gian bị rút ngắn, hơn nữa thời gian ánh sáng Thánh Viêm sáng lên cũng rất là ít."

Hai mắt hắn mơ màng, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy chứ... Tại sao tôi luôn là người bị thiệt.."

Không biết có phải là khóc quen luôn rồi không, hai hàng nước mắt trong suốt lại chảy ra từ trong khóe mắt, căn bản là không dừng được.

Hắn nhìn An Lâm với vẻ mặt phẫn hận, hét lớn: "Đều tại cậu! Tại sao cậu lại gây họa, mà lại bắt tôi phải chùi đ*t thay cậu, tôi hoàn toàn vô tội mà!"

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã, lười phải nói chuyện với Quý Vĩnh Phương.

Mạc Hải thì lại tỏ vẻ bi thương, thở dài nói: "Haiz... Quý sư huynh, anh cũng đừng có đứng đần ra ở trên đó mãi nữa. Đạt được ít lực lượng của Chu Tước Thánh Viêm, chỉ có thể chứng tỏ là vận may của anh kém, bản thân là một người sư đệ, tôi đây cũng rất là đau lòng! Nhưng đã là thứ không thuộc về anh thì dù có thế nào anh cũng không thể có được, mau xuống đây đi!"

Ban đầu phần lớn các đệ tử đều cảm thấy hơi đồng tình với Quý Vĩnh Phương, bây giờ vừa nghe được lời nói của Mạc Hải, thì đều không kìm nén được mà bật cười, bởi vì đây chính là lời mà Quý Vĩnh Phương đã nói với An Lâm trước đó.

Quý Vĩnh Phương nghe thấy những lời nói của Mạc Hải và tiếng cười của một số đệ tử, thì giận dữ đến mức hai mắt tối sầm, suýt bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Hắn cắn chặt răng, hơi lung la lung lay đi xuống pháp đàn, nhìn Mạc Hải chằm chằm, nói với giọng đầy căm hận: "Cậu cũng đừng có vui mừng quá sớm, Chu Tước Thánh Hỏa uể oải mất sức, cậu cho rằng cậu có thể tránh được một kiếp ư, người tiếp theo chính là cậu đấy, tôi đây ngồi chờ xem kịch vui!"

Vẻ mặt Mạc Hải hơi khựng lại, cũng không vui vẻ nổi nữa.

Cuối cùng, thời gian hào quang bạch sắc phủ xuống kéo dài tới ba phút, sau đó mới chậm rãi tiêu tán.

Về phần Quý Vĩnh Phương, mặt hắn lại dại ra, há hốc miệng.

An Lâm khẽ mỉm cười, chính mình không làm liên lụy đến Mạc Hải là tốt rồi.

Những đệ tử còn lại cũng phát hiện ra vấn đề này, ánh sáng Thánh Viêm mà Mạc Hải nhận được giống như của Dương Viễn, cũng không có bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào.

Mạc Hải chớp chớp hai mắt, thoáng ngẩn ra, hình như ánh sáng này chiếu xuống hơi nhiều.

Luồng sáng này như khiến cho thân thể của Mạc Hải được đặt lên một lớp vải voan trắng sáng, lực lượng Thánh Viêm cực kỳ đậm đặc, không ngừng tràn vào thân thể của hắn.

Nhưng mà cũng có một nhóm người vẫn giữ vững im lặng, bởi vì lời Quý Vĩnh Phương nói cũng rất có lý. Mặc dù Thánh Hỏa phân phát lực lượng Thánh Viêm ra sao An Lâm không thể khống chế được, nhưng mà từ kết quả mà nói, quả thật là ảnh hưởng tới việc hấp thu Thánh Viêm của các đệ tử thiên tài phía sau của tông môn.

Giọng của đại trưởng lão Trần Tín Nhiên lại vang lên lần nữa: "Người tiếp theo, Mạc Hải, mời lên pháp đàn!"

Mạc Hải khẽ mỉm cười, vỗ bả vai An Lâm nói: "Ông anh là tôi đây là người tốt bụng, sẽ không trách cậu, suy cho cùng cậu đã khiến cho Quý Vĩnh Phương phải khóc hai lần, tôi vô cùng vui vẻ, ha ha ha..."

An Lâm: "..."

Trong lòng Quý Vĩnh Phương tràn ngập cảm giác buồn bực, nghẹn một cục tức ở trong lòng.

Mạc Hải đi về phía pháp đàn, thả ra Chu Tước Hỏa Vũ thượng phẩm.

Thánh Hỏa lại phóng ra Hỏa Vũ, sau đó cắn nuốt.

Mạc Hải nhìn thấy cảnh tượng này thì thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì hắn cũng không quá đen đủi, có thể nhận được ánh sáng Thánh Viêm Hỏa Vũ trung phẩm hoặc là Hỏa Vũ hạ phẩm là đã không tồi rồi.

Chu Tước Thánh Hỏa tỏa ra hào quang vô cùng rực rỡ, phủ lên người Mạc Hải luồng hào quang thuần sắc trắng vô cùng rực rỡ.

Rất nhiều đệ tử đều biết Quý Vĩnh Phương cố ý nhằm vào An Lâm, lao nhao kháng nghị tỏ vẻ bất mãn.

Hắn lại bắt đầu cố ý dùng tiên thuật để truyền âm thanh ra, để cho lời nói của hắn truyền đi khắp cả quảng trường.

Quý Vĩnh Phương lạnh lùng cười nói: "Ha hả, đúng là An Lâm sư đệ hại người rất nặng đấy, vì lợi ích của bản thân, chỉ lo chính mình hấp thu năng lượng ánh sáng Thánh Hỏa, nhưng lại làm ảnh hưởng xấu đến những thiên tài chưa đến lượt của Chu Tước tông chúng ta!"

Khóe miệng An Lâm hơi co rút, ngẩng đầu đếm sao, làm bộ như không nghe thấy gì cả.

Hắn trưng vẻ mặt đau khổ nhìn về phía An Lâm: "Người anh em ơi, tôi bị cậu hại thảm rồi!"

Cái con mẹ nó chứ! Quý Vĩnh Phương nói rất hay rất có lý, mình phải làm sao bây giờ?

Ừm, không khác gì với ánh sáng Thánh Viêm mà Dương Viễn nhận được, rất bình thường!

Hiện trường lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh, rõ ràng là rất bình thường, nhưng mà vẻ mặt của mọi người cũng rất phấn khích.

Quý trưởng lão xoa trán, mở miệng nói: "Tại sao lại bình thường? Hay là có người muốn nhằm vào con trai của tôi?"

Trần Tín Nhiên hít sâu một hơi: "Thánh Hỏa trải qua một thời gian ngắn nghỉ ngơi, hẳn là đã khôi phục đủ, thế nên bây giờ ánh sáng Thánh Viêm mới trở lại như bình thường."

Lời của ông truyền đi khắp cả quảng trường.

Mấy chục ngàn tên đệ tử vừa nghe, không có gì sai luôn, cực kỳ có lý!

Quý Vĩnh Phương nghe được lời Trần Tín Nhiên giải thích thì lại đứng đần ra tại chỗ, đầu óc trống rống.

Hai mắt hắn mơ màng, nhìn Mạc Hải, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Thánh Hỏa, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy được chứ... Tại sao có thể như vậy... Tại sao tôi luôn là người bị thiệt..."

Vô vàn cảm xúc tủi thân xông lên đầu hắn, hắn lại bật khóc, hai mắt đỏ bừng, khóc tức tưởi giống như một đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận