Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 439: Thánh Hỏa bị cướp đi

Lúc này đã có năm vị trưởng lão vọt tới bên cạnh An Lâm, cùng liên hiệp sử dụng trận hình cực mạnh để phòng hộ.

An Lâm đã loại bỏ phần mấu chốt của phong ấn Thần Đạo, bởi vì các trưởng lão bảo vệ không chu đáo mà đã thất bại một lần, làm hại An Lâm suýt nữa bỏ mình, lần này không thể lại để Đại Tế Ti được như ý!

Hiển nhiên là Mộng Chi đã thật sự nổi giận, đôi con ngươi màu vàng ròng thả ra hào quang thần thánh ngập trời, nhuộm đem trời cao được một mảnh vàng kim, mang theo sức mạnh thiên địa to lớn nào đó.

Lĩnh vực băng tuyết vô cùng lạnh lẽo kéo dài hơn mười dặm chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đệ tử của Chu Tước tông bị lĩnh vực xâm nhập đều hóa thành tượng đá.

Một bước của cô ta dài đến mấy dặm, cô ta không ngừng đến gần An Lâm.

"Cậu cho rằng có người che chở cậu, thì tôi không thể giết cậu sao?!"

Cô giơ quyền trượng lên cao, đang muốn ra tay.

"Loảng xoảng..."

Cô biết nếu như bây giờ sử dụng lực lượng để đối phó với An Lâm, như thế thì ảo ảnh Băng Tổ sẽ không thể duy trì được nữa, cô đã không có đủ lực lượng để gọi Băng Tổ về thêm lần nữa...

Mộng Chi xoay người, không đi về phía An Lâm nữa, mà bay về phía Thánh Hỏa, p tia sáng của hộp Thần Đạo lại tỏa sáng không ít.

Các đệ tử của Chu Tước tông nhìn thấy cảnh tượng này bắt đầu cao giọng hoan hô.

Một tiếng thở dài như có như không vang lên.

Rất nhiều người đều trông thấy, ảo ảnh Băng Tổ hơn ngàn trượng kia xuất hiện vết nứt.

Trần Tín Nhiên vốn đang che An Lâm ở phía sau, bây giờ nhìn thấy của dáng vẻ Mộng Chi, toàn thân bùng lên ngọn lửa, lao về phía Mộng Chi như một luồng sao băng.

Có âm thanh vỡ vụn khuếch tán.

Con chim sét kia như bị thu hút, bắt đầu bay trở về hộp Thần Đạo.

Thánh Hỏa cũng biến thành hình dáng ngọn lửa một lần nữa, bốc cháy hừng hực.

Mộng Chi bị một luồng lực lượng nào đó cắn trả, dòng máu tươi màu lam rỉ ra từ khóe miệng.

"Haizzz..."

Gần mười vị Tuyết Nữ cảnh Phản Hư đi tới phía trước Mộng Chi, thả ra từng luồng thuật pháp hàn băng kinh khủng, ngăn cản lấy Trần Tín Nhiên và kia Dư trưởng lão tiến công.

Khuôn mặt Mộng Chi lộ vẻ khổ sở, cô ta nhìn về phía Băng Tổ, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Mộng Chi đi tới chỗ mà chim sét đã đứng trước đó, một cột sáng màu vàng nhạt phóng lên cao.

"Cô ta muốn từ bỏ sao?" Quý trưởng lão có phần mong đợi mà mở miệng nói.

"Kế tiếp giao cho các người." Mộng Chi nhàn nhạt mở miệng nói.

Bởi vì mạnh mẽ dùng lực lượng của mình để thay thế lực lượng củ Lôi Linh, thế nên luồng lực lượng cắn trả khủng khiếp không ngừng ăn mòn thân thể Mộng Chi, trên làn da trắng mịn như tuyết kia bắt đầu xuất hiện vết nứt, rỉ ra những giọt máu màu lam.

Nữ Đế nhìn về phía cột ánh sáng kim sắc bên cạnh Thánh Hỏa, phát ra một tiếng than nhẹ, tựa như là bất đắc dĩ, lại giống như là thoáng tiếc nuối.

Vô số đệ tử và trưởng lão của Chu Tước tông đều đánh về phía Thánh Hỏa, nhưng đều bị Tuyết Nữ mạnh mẽ ngăn cản.

Cô ta nhìn ảo ảnh Băng Tổ, trên mặt mang vẻ kiên quyết, nhẹ nhàng mở miệng nói.

Hắn lấy ra một viên tiên đan thất phẩm từ trong nhẫn không gian, trực tiếp nuốt vào trong bụng.

"Bằng thân thể của ta, Đại Lôi Chi Đạo."

công pháp Thanh Mộc Trường Sinh nhanh chóng thúc dục dược lực, dược hiệu của tiên đan bị kích phát tới mức triệt để, không ngừng chữa trị vết thương trên người An Lâm.

Bây giờ, hắn phải điều trỉnh trạng thái của mình tới mức tốt nhất, hắn vẫn không thể từ bỏ được!

Đây là Thiên Ky đan mà Dương Viễn cho hắn, dùng khi bị trọng thương sẽ mang đến năng lực chữa khỏi rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng tăng cường sức sống. Lúc trước may mắn là có lớp phòng ngự tuyệt đối của cục gạch Hợp Kim Hỗn Độn, hắn mới tránh được một kiếp từ trong tay Mộng Chi. Nhưng mà ngay cả như vậy, hắn vẫn bị một chút lực lượng còn sót lại đánh trúng, bị thương rất nặng.

Ở cực xa bên ngoài không gian, hào quang thần thánh tỏa ra từ băng tuyết vượt ngàn dặm tiến đến, chiếu sáng cả toàn bộ không gian nơi đây.

An Lâm cắn răng nhìn Mộng Chi, hắn không thể nào ngờ rằng Mộng Chi sẽ dùng thân thể của mình để thay thế Lôi Linh.

Kể từ đó, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể ngăn cản Mộng Chi, suy cho cùng thì sự chênh lệch lực lượng giữa hai người thật sự là quá lớn...

An Lâm mới gia nhập Chu Tước tông không được bao nhiêu ngày, nhưng mà khi hắn thấy Thánh Hỏa vẫn luôn bảo vệ tông môn bị cướp đi, trong lòng cũng đã dâng lên một luồng cảm giác tức giận và không cam lòng khó nói thành lời.

Vết nứt trên người ảo ảnh Băng Tổ bắt đầu từ từ khép lại, khẽ gật đầu với Mộng Chi.

Băng Tổ lại duỗi tay hướng về phía Thánh Hỏa, nén Thánh Hỏa thành một quả cầu ánh sáng màu trắng, sau đó dẫn dắt quả cầu ánh sáng tiến vào Tụ Hỏa Bàn.

Hơi thở của Mộng Chi càng ngày càng yếu, nhưng mà lực lượng trấn áp Thánh Hỏa kia càng ngày càng kinh khủng.

"Đại Tế Ti! " Vô số Tuyết Nữ đều nhìn Mộng Chi với vẻ mặt bi thương, ưu tư trong lòng hóa thành lực lượng, khiến cho nhiệt độ trong không gian trở nên càng thêm rét lạnh.

Chu Tước Thánh Hỏa ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng bạch sắc, bị Băng Tổ đưa vào rồi Tụ Hỏa Bàn.

Nhiệt độ bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Trong lòng tất cả đệ tử của tông môn như bị mất đi thứ gì.

Có đệ tử hơi yếu ớt ngẩn ngơ nhìn Tụ Hỏa Bàn trên bầu trời, bỗng nhiên bật khóc.

Hứa Tiểu Lan siết chặt bàn tay, thân thể mềm mại không kiềm nén được mà run rẩy. Nếu không phải là An Lâm kéo cô lại, sợ rằng cô đã liều lĩnh mà xông về phía Mộng Chi.

Băng Tổ bắt đầu tan biến, sáu Tiên Linh đồng loạt trở lại trong hộp Thần Đạo.

Đồng thời, Tụ Hỏa Bàn bắt đầu bay về phía Mộng Chi.

Mộng Chi nhận lấy Tụ Hỏa Bàn, gương mặt vô cùng tái nhợt, nhưng mà hai tròng mắt lại hết sức sáng ngời.

"Niềm hi vọng của bộ tộc chúng ta chính ở chỗ này, cuối cùng thì mình cũng đã thành công..."

Thanh Ly đỡ lấy Mộng Chi, sắc mặt hơi đổi.

"Đại Tế Ti!"

Nói xong, cô ta liền mắt nhắm lại, đã hoàn toàn hôn mê.

Mộng Chi thấy cái lĩnh vực phân chia chiến trường kia, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa Tụ Hỏa Bàn cho một vị cung chủ Thánh cung ở bên cạnh, nhắc nhở nói: "Thanh Ly, đưa thứ này trở về Thánh Thành!"

Trừ khi là cảnh giới Phản Hư, nếu không sẽ không được phép đặt chân vào!

Mấy chục ngàn đệ tử của Chu Tước tông đều tái mặt mà nhìn các Tuyết Nữ rút lui, có đệ tử trụ cột không kiềm chế được muốn xông về khu vực tử vong kia, nhưng lại bị những người vẫn còn giữ vững lý trí ở bên cạnh kéo về.

Thậm chí còn có một bông tuyết trong suốt bay tới không gian bên này từ bên trong cánh cửa không gian.

"Nhiệm vụ hoàn thành, rút lui!"

Lời của Mộng Chi mang theo vương uy truyền đi khắp cả không gian, hơn hai trăm vị Tuyết Nữ còn sống dâng cao tinh thần, bắt đầu rút lui về phía cửa không gian.

"Trẫm sẽ cản ở phía sau!"

Một giọng nói uy nghiêm tối cao truyền đến, ngay sau đó, toàn bộ phạm vi một ngàn thước xung quanh cửa không gian đều bị hàn khí xanh thẫm bao phủ, hóa thành một khu vực cấm kỵ.

Một vị trưởng lão của tông môn truy kích Tuyết Nữ, vọt tới phạm vi hàn khí xanh thẫm bao phủ, còn chưa kịp phản ứng, thì ông liền bị hàn khí đáng sợ kia xâm nhập, ngay lập tức hóa thành tượng đá.

"Tùng Dương trưởng lão!" Chu Viễn Chu đau lòng hét lên.

Tùng Dương lão là cường giả Hóa Thần hậu kỳ, không nghĩ tới vừa tiếp xúc đạo với hàn khí kia liền hóa đá ngay lập tức.

Phần lớn các Tuyết Nữ đều rút lui vào trong cái khu vực bị hàn khí xanh thẫm kia bao phủ, bắt đầu xông về Thánh Địa Giới Môn.

Tất cả mọi người có thể nhìn thấy trời băng đất tuyết trắng xóa từ trong cánh cửa không gian hình tròn kia.

Một luồng lực lượng tối cao bùng phát, đánh thẳng vào nơi nào đó trong hư không, cuối cùng xé rách hư không tạo thành một cánh cửa không gian hình tròn với đường kính trộng đến trăm trượng.

"Thánh Địa Giới Môn, mở!"

"Vẫn chưa kết thúc, còn chuyện phải làm." Đôi mắt màu vàng của Mộng Chi hơi ảm đạm đi, nhưng quyền trượng lại bắt đầu bộc phát ra ánh sáng thần thánh vô tận, dường như muốn hút sạch một tia lực lượng cuối cùng của cô ta.

"Đại Tế Ti!" có Tuyết Nữ bay về phía Mộng Chi, đỡ lấy thân thể của cô ta.

Cô ta buồn bả cười một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như ngọn nến trước gió, chập chờn sắp tắt.

Rất nhiều Tuyết Nữ bắt đầu xuyên qua Thánh Địa Giới Môn, Thanh Ly dùng thuật pháp bao vây Mộng Chi, đang định tiến vào Thánh Địa Giới Môn.

Đột nhiên vào đúng lúc này, một luồng sức mạnh thuần dương tinh khiết mạnh mẽ giáng xuống từ trên trời, xuyên thấu lĩnh vực hàn khí xanh thẫm với phạm vi ngàn thước kia, giống như một thanh lợi kiếm xé mở lĩnh vực, vọt tới cánh cửa không gian kia.

"Ầm!"

Lực lượng khủng khiếp xé mở lĩnh vực hàn khí thành một lối đi, khiến mười mấy vị Tuyết Nữ có thực lực mạnh mẽ đang chuẩn bị tiến vào cánh cửa không gian hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa tạo thành một lối đi kim sắc, tức tốc đi vào cánh cửa không gian hình tròn khổng lồ kia.

"Chúng ta vẫn chưa thất bại, đuổi theo!"

Giọng của thái thượng trưởng lão Tư Đồ Phượng truyền đến từ đàng xa, khiến vô số đệ tử của tông môn vô cùng phấn chấn.

"Đuổi theo!"

Mấy chục ngàn của đệ tử tông môn cùng hét lên theo, điên cuồng thúc dục trận pháp, viêm lực vô tận khiến băng tuyết ở xung quanh đều bị hòa tan.

Trên trăm đệ tử có thực lực mạnh mẽ của tông môn với ý chí chiến đấu mãnh liệt, phóng về phía cánh cửa không gian kia.

Khuôn mặt Thanh Ly lập tức biến sắc, dẫn theo Mộng Chi và trên trăm vị Tuyết Nữ xông vào cánh cửa không gian.

Trừ mười vị cung chủ Thánh cung cản ở phía sau, gần như tất cả Tuyết Nữ còn sống đều đã xuyên qua cánh cửa không gian.

Mười lăm vị trưởng lão và hơn năm mươi người đệ tử trụ cột có thực lực cực kỳ mạnh mẽ của tông môn, đột phá phòng ngự của cung chủ Thánh cung, truy kích theo, bắt đầu tiến vào Thánh Địa Giới Môn.

Đại trưởng lão Trần Tín Nhiên và hai vị trưởng lão cảnh giới Phản Hư lợi dụng lực lượng mạnh mẽ từ trận pháp của tông môn, bắt đầu liều chết kiềm chế mười vị cung chủ Thánh cung.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi theo đại quân truy kích của tông môn, xông vào Thánh Địa Giới Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận