Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 441: Tuyệt cảnh không có đường ra

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đồng loạt run lên, bọn họ đã bị Tuyết Nữ phát hiện rồi!

Bọn họ không nói hai lời, lập tức dùng hết toàn lực nhào về phía Tuyết Nữ.

Sau lưng An Lâm mọc ra một đôi cánh, Phong Kiếm trong sáu chiêu thức Chiến Thần cũng được hắn dùng ngay lúc đó, tốc độ tăng vọt trong nháy mắt.

Chỉ trong một cái chớp mắt, An Lâm đã vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, kiếm Thắng Tà vạch ra một vệt sáng màu trắng, chém vào Tụ Hỏa Bàn trên tay Tuyết Nữ!

Hứa Tiểu Lan cũng dùng hết toàn lực ngay từ đầu, vì muốn đánh lén nên cô đã sử dụng kỹ năng chém giết với tốc độ cực cao, đôi cánh lửa màu vàng xuất hiện sau lưng cô, kiếm Long Tước trảm ra tia sét kinh người.

Phi Lôi Trảm!

Ngọn lửa hóa thành vòi rồng, sấm sét xé rách không gian, cấp tốc xông tới trước người một vị Tuyết Nữ khác, lưỡi kiếm Long Tước màu lam sắc bén chém ra một nhát như sấm sét.

Ầm ầm!

Đôi mi thanh tú của Hứa Tiểu Lan khẽ nhăn lại. Chứng kiến cảnh cô cấp tốc giết chết một Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần với khí thế sét đánh, theo lý thì năm Tuyết Nữ này phải vô cùng lo lắng mới đúng, nhưng biểu cảm trên mặt các cô ấy hiện giờ hoàn toàn không giống như gặp phải kẻ địch mạnh, chẳng lẽ bọn họ vẫn còn lực lượng khác có thể dựa vào?

Hứa Tiểu Lan không thèm nói nhảm với Tuyết Nữ, cô dùng hết toàn lực chém về phía Tuyết Nữ cầm Tụ Hỏa Bàn, tia sét từ thanh kiếm trảm qua bầu trời, rơi trên màn băng phòng ngự.

"Chỉ dựa vào một đám tu sĩ Kỳ Hóa Thần các người à, e là không đáng để tôi bận tâm?" An Lâm lạnh lùng nói.

An Lâm nhíu mày, hắn có thể cảm giác được Tụ Hỏa Bàn này đang tản ra năng lượng Thánh Viêm, thậm chí nó còn có sự liên kết với Bạch Phượng Hoàng trong cơ thể hắn, có lẽ không phải là hàng giả.

An Lâm dùng kiếm Thắng Tà trảm lên màn băng, không ngờ lưỡi kiếm sắc bén như thế mà vẫn không cách nào chém đứt tấm màn.

Cô ta lấy ra một lá bùa màu lam, trong nụ cười hiện lên sự kiên quyết, mở miệng nói: "Như vậy... Tôi sẽ để cho các người cảm nhận cái gì gọi là tuyệt vọng..."

Đột nhiên bị tấn công, Tuyết Nữ kia hoàn toàn không kịp phản ứng, gương mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, thân thể lập tức bị chém thành hai nửa.

Khóe miệng vị Tuyết Nữ này cong lên: "Đừng tiêu phí sức lực nữa, nếu cô chưa đạt tới cảnh giới Phản Hư thì sẽ không thể nào phá vỡ màn băng này đâu."

Tuyết Nữ cầm Tụ Hỏa Bàn trong tay, khi thấy rõ mặt mũi An Lâm thì hơi sững sờ, sau đó trên mặt lại hiện lên nụ cười đầy thâm ý: "Không ngờ lại là cậu, đúng là ông trời rất quan tâm đến tộc của chúng tôi, thù của Đại Tế Ti có thể giải quyết luôn ở chỗ này rồi."

Hứa Tiểu Lan đưa mắt nhìn sang phía An Lâm, con ngươi co rụt lại.

Tuyết Nữ cầm Tụ Hỏa Bàn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thực lực của cậu không tệ, quả thật chỉ mấy người chúng tôi thì hoàn toàn không làm gì được cậu, nhưng mà... cậu nghĩ vì sao cung chủ Thánh cung sẽ yên tâm giao Tụ Hỏa Bàn cho chúng tôi, để chúng tôi mang đến Thánh thành?"

Thanh Ly vẽ một trận pháp trên mặt đất, Đại Tế Ti đã rơi vào trạng thái ngủ say, đang nằm im ở trung tâm trận pháp.

Bốn vị Tuyết Nữ còn lại gấp gáp ngừng tay, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn An Lâm, trong tay kẹp chặt một lá bùa màu lam.

Cô mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đưa tay đặt lên trái tim mình: "Thánh Thiên chiếu cố, Tế Tự trở về."

Ngọn lửa sấm sét tản đi, màn băng bao quanh Tuyết Nữ không có một vết nứt nào, mà Tuyết Nữ kia còn nở nụ cười trào phúng.

Một nơi nào đó trên thánh địa Băng Hàn.

Cô vừa dứt lời, lá bùa màu lam trước ngực bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt.

Một tên trưởng lão của Chu Tước tông bay tới với tốc độ cực kỳ đáng sợ.

Hai mắt trưởng lão như nổi lửa, dù cho Thanh Ly sử dụng thuật pháp không gian bỏ chạy, ông cũng có thể đuổi kịp.

Tất cả bộ phận trên cơ thể Mộng Chi đều bị một năng lượng kinh khủng khóa chặt, chỉ có thân thể băng cơ ngọc cốt kia và quyền trượng màu trắng chậm rãi bay lên trời, sau đó hóa thành rất nhiều chấm sáng màu trắng.

Trưởng lão bay tới gần cô, ông xòe bàn tay ra, phạm vi không gian mười dặm lập tức bị vây khóa thành một lồng sắt.

Trận pháp bùng lên ánh sáng, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng màu vàng, đánh vào thân thể Mộng Chi.

Bất chấp cả thuật pháp không gian... Đây là cảnh giới của thuật Thần Đạo!

Trưởng lão kia sợ hãi kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.

Nhưng những chấm sáng kia cũng không bị thuật pháp vây khóa không gian ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tiêu tán.

Vùng không gian rộng hơn mười dặm sau lưng Thanh Ly bùng lên ngọn lửa khủng bố, cứ như muốn thiêu đốt cả bầu trời.

"Ông có từng nghe nói về một loại thuật pháp gọi là Sinh Linh Trí Hoán chưa?" Thanh Ly mỉm cười, mở miệng nói.

Vừa nói, thân thể của cô vừa chậm rãi hóa thành những chấm sáng.

"Đừng hòng trốn!"

Thanh Ly nhìn ngọn lửa sau lưng mình, thở phào nhẹ nhõm: "Đại Tế Ti đã được đảm bảo an toàn, hiện tại là lúc mình phải xử lý chuyện của Thánh Hỏa."

Từ xa, ngọn lửa nổ tung, âm thanh ầm ầm như núi lửa phun trào.

"Yêu nữ, cô trốn không thoát đâu!"

"Trùng hợp như vậy sao?" Cô cười.

Rõ ràng Tuyết Nữ này chỉ là Kỳ Phản Hư, còn chưa chạm đến ngưỡng Hợp Đạo, dù cho cô ta có dùng pháp khí thì cũng không có khả năng phát huy đến mức này được, nhất định phải lợi dụng một loại tế thế nào đó. Nếu vậy... tế thế kia là gì?

Trong lúc trưởng lão đang kinh hoảng và nghi ngờ, những chấm sáng kia lại hội tụ, hóa thành thân thể một vị Tuyết Nữ khác.

Nhìn Tuyết Nữ Hóa Thần hậu kỳ này, bỗng nhiên ông hiểu ra tế thể là cái gì, cái gì gọi là thuật Sinh Linh Trí Hoán ...

Vẻ mặt của Tuyết Nữ đột nhiên xuất hiện kia rất kiên quyết, trong tay cô ngưng tụ ra một thanh trường kiếm bằng băng dài hơn trăm trượng, chém về phía trưởng lão!

Ngọn lửa quanh thân trưởng lão phóng vụt lên trời cao, ông vỗ một chưởng về phía Tuyết Nữ, năng lượng từ ngọn lửa hóa thành viêm chưởng với sức nóng có thể thiêu cháy mọi thứ, chỉ trong chớp mắt đã đốt thanh trường kiếm kia tan ra thành hơi nước, cũng đốt cho thân thể Tuyết Nữ kia thành tro.

Tay ông không ngừng run rẩy, cảm xúc tuyệt vọng và không cam lòng xông lên đầu ông.

Ông tiếp tục lấy lá bùa ra, nhưng trước mặt đã không còn chấm sáng nào, hiển nhiên mục tiêu đã vượt ra khỏi phạm vi truy tìm của ông.

"Thì ra là kế điệu hổ ly sơn... Tôi... Tôi thất bại rồi..."

Trước mặt An Lâm, vị Tuyết Nữ đang mỉm cười nhìn hắn đột nhiên hóa thành chấm sáng rồi biến mất.

Hai mắt Chu trưởng lão trừng lớn, vào lúc này, ông đã nhận ra chuyện gì đó.

"Ha ha... Các người có làm cách gì thì cũng chỉ là phí sức mà thôi." Tuyết Nữ nói.

Sau đó, một Tuyết Nữ lạ mặt xuất hiện trước mắt ông.

Chu trưởng lão thấy Tuyết Nữ đã hóa thành chấm sáng rồi tiêu tan, trong lòng kinh hãi, lập tức thi triển thuật pháp không gian, nhưng ông có làm thế nào cũng không thể ngăn cản Tuyết Nữ tiếp tục tan biến.

Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác, cô thoáng gật đầu, kích phát lá bùa màu lam.

Đúng lúc này, lá bùa màu lam của vị Tuyết Nữ này bỗng nhiên sáng lên.

An Lâm thấy câu này nghe sao mà quen quá, hắn cạn lời thật rồi.

Cuối cùng hắn cũng biết lời Tuyết Nữ kia nói là có ý gì, cái này mẹ nó đơn giản chính là tai vạ bất ngờ từ trên trời rơi xuống!

Đúng vào lúc này, lá bùa màu lam của bốn Tuyết Nữ còn lại cũng lần lượt phát sáng.

Ở một chỗ nào đó trong núi tuyết, Chu trưởng lão đang đại chiến với một vị Tuyết Nữ.

Hỏa Long màu đỏ che khuất bầu trời, thiêu đốt bầu trời thành màu lửa, nó nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp vọt tới chỗ Tuyết Nữ trên núi tuyết.

Trong tay Tuyết Nữ có một viên trân châu trắng bằng băng, viên châu chớp nháy, thân thể của cô bỗng nhiên di chuyển sang một nơi khác cách chỗ cũ hơn ngàn mét.

Ầm ầm!

Hỏa Long trực tiếp đâm một ngọn núi tuyết đổ sụp xuống, nhiệt độ cực cao khiến tuyết đọng trên núi biến thành hơi nước chỉ trong nháy mắt, hóa thành một màn sương trắng.

"Ha ha ha... Con ả thối tha, cô không thể trốn thoát đâu! Chỉ cần cô nói cho tôi biết chỗ của Tụ Hỏa Bàn, tôi có thể để cô được chết thật thoải mái!" Chu trưởng lão tựa như Hỏa Thần hiện thế, một bước dài ngàn mét, trực tiếp lao về phía Tuyết Nữ.

Thanh Ly cũng nhìn thấy An Lâm, gương mặt bình tĩnh có chút mất hồn, sau đó nở nụ cười: "Thì ra là cậu à, An Lâm, ông trời thật sự rất săn sóc tộc chúng tôi, thù của Đại Tế Ti có thể giải quyết luôn ở chỗ này rồi."

Một trong ba mươi sáu cung chủ của Thánh Cung, người đã mang Đại Tế Ti đi trong trận đại chiến lúc trước, Thanh Ly!

An Lâm nhìn cô gái này, cả người cứ như bị sấm sét bổ trúng, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Cô mở to đôi mắt màu lam xinh đẹp hút hồn ra, bàn tay thon dài trắng trong như sương chìa về phía Tụ Hỏa Bàn, cẩn thận ôm nó vào trong lòng, sau đó mới bắt đầu đưa mắt quan sát bốn phía.

Lúc này, chấm sáng lại hội tụ với nhau, một cô gái có mái tóc bạc dài đến eo, dáng người yểu điệu bắt đầu xuất hiện.

Tụ Hỏa Bàn lơ lửng giữa không trung, khiến trái tim hắn run lên, định dùng toàn lực đánh tan màn băng.

"Đi bà nội cô!" Ông hét lớn một tiếng, đấm một quyền về phía Tuyết Nữ.

"Ầm!"

Tuyết Nữ bị một quyền đáng sợ kia đánh cho tan chảy, mặt đất sau lưng cô cũng bị ảnh hưởng, lõm xuống một cái hố to.

Trong núi tuyết, tiếng hét giận dữ của Chu Viên Chu chấn động trời đất.

Trên băng nguyên, toàn thân Quý trưởng lão được bao bọc bởi ngọn lửa màu lam, ông bước từng bước về phía một vị Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ nằm trên mặt đất, phần bụng bị đâm thủng một lỗ lớn, máu tươi thấm xuống nền tuyết, nở rộ như những đóa hoa màu xanh lam.

"Nói ra chỗ của Tụ Hỏa Bàn, tôi sẽ tha chết cho cô!" Quý trưởng lão giơ hai tay lên cao.

Tuyết Nữ kia lại mỉm cười, kích hoạt lá bùa màu lam, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Quý trưởng lão chớp chớp đôi mắt, trước mặt ông lại bỗng nhiên xuất hiện một vị Tuyết Nữ xa lạ.

"Nói ra chỗ của Tụ Hỏa Bàn, tôi sẽ tha chết cho cô!" Quý trưởng lão tiếp tục nói.

Tuyết Nữ cười nói: "Đoán xem."

"Ầm!"

Tuyết Nữ bị ngọn lửa màu xanh lam nuốt chửng, mặt đất cũng bị ngọn lửa ăn mòn thành một cái hang sâu không thấy đáy.

"Con mẹ nó!" Quý trưởng lão nhịn không được mà văng tục.

"Con mẹ nó chứ!" An Lâm cũng không nhịn được mà nói tục.

Trước mặt hắn, ngoại trừ Thanh Ly, chỉ còn lại bốn Tuyết Nữ sống sót, bọn họ cũng liên tục biến đổi thân thể, mấy chấm sáng ngưng tụ thành bốn vị cung chủ Thánh Cung hung dữ đáng sợ.

Nói cách khác, hiện tại hắn phải đối mặt với năm tu sĩ Kỳ Phản Hư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận