Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 443: Hiến tế sinh mệnh

"Không nghĩ tới hai người tu sĩ này lại khó đối phó như vậy."

Thanh Ly nhìn hai người với hơi thở mỏng manh yếu ớt nằm dưới cái hố trên mặt đất, biểu cảm trên mặt có chút biến hóa.

An Lâm ôm Hứa Tiểu Lan, toàn thân xuất hiện những vết da rạn nứt giống như vết máu, còn có sương tuyết bao trùm ở phía trên, khiến cho hắn chẳng thề cử động được, dù chỉ là nhích người một cái.

"An Lâm, An Lâm... Cậu thế nào rồi?"

Hứa Tiểu Lan không ngừng gọi tên An Lâm, trong lời nói xen lẫn tiếng khóc.

Thanh Ly đạp chân sải bước trên hư không, đi tới ngay phía trên hai người, dõi mắt nhìn xuống từ trên cao, chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ ta kết thúc toàn bộ, Thanh Thần Sương Diệt!"

Ảo ảnh Thần Tước thanh sắc lớn đến hơn ngàn trượng lại xuất hiện ở phía trên bầu trời, Thần Tước cử động hai cánh, luồng không khí màu xanh vô tận phả xuống từ trên trời, nơi nó đi qua đều bị đông kết. Tuyết bay trên không trung bị luồng không khí màu xanh đụng vào cũng lập tức đọng lại, sau đó bị một loại lực lượng nào đó khiến cho vỡ vụn thành kích thước mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Hứa Tiểu Lan luồng không khí màu xanh che kín cả bầu trời đang dần phủ xuống, cô ôm An Lâm thật chặt, nhắm hai mắt lại.

"Làm sao có thể..." Giọng của cô có chút run rẩy.

"Có thấy giật mình không?" An Lâm nhẹ giọng hỏi.

Luồng không khí màu xanh đông lại toàn bộ vùng đất trong phạm vi mấy dặm, sau đó nát vụn, một cái hố khổng lồ xuất hiện ở trên băng nguyên, nhìn thấy mà giật mình.

Bên trong cái hố khổng lồ sâu đến mấy chục thước, có một chàng trai đang ôm một cô gái vào lòng, trong tay hắn tản ra hào quang màu xanh lá, lực lượng chữa trị cực mạnh mạnh mẽ tràn vào người cô gái kia, nhanh chóng chữa trị vết thương bên trong cơ thể của cô.

"Tôi đồng ý..."

"Đây không phải là nói nhảm à? Dùng bao nhiêu lần, thì sẽ có bấy nhiêu vết ấn ký, không phải là cô bị đánh cho ngớ ngẩn rồi đó chứ? Cái Trì Dũ Thuật này của tôi, cũng không thể chưa được bệnh ngốc ngếch đâu!" An Lâm bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nói.

"Leng keng!"

Hứa Tiểu Lan mím môi, khẽ cử động cái đầu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, cô hít mũi một cái, nói: "Không, cũng không phải là chưa từng thấy..."

Ầm!

[Kiểm tra đo lường thấy kí chủ gặp phải uy hiếp khổng lồ, có đồng ý dâng ra một phần năm tính mạng hay không, bạn sắp có được lực lượng không cách nào tưởng tượng ra. Trước mắt tính mạng đã giảm bớt một phần năm.]

Bốn vị Tuyết Nữ còn lại thấy sắc mặt của Thanh Ly thay đổi, thì cũng vượt qua không gian, đi tới bên cạnh cái hố, nhìn xuống phía dưới, thế rồi sắc mặt hoàn toàn biến đổi.

"Rốt cuộc thì có thể tạo thành tất cả bao nhiêu vết ấn ký này chứ?"

Thanh Ly vốn đang định phẩy tay áo bỏ đi, nhưng mà cô lại chợt dừng bước, quay đầu nhìn vào giữa cái hố này, trên mặt hiện ra vẻ mặt khó tin.

"Ai biết được, có thể là mười vết, cũng có thể là một trăm vết..."

Cô vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc, khẽ vuốt ve cái trán của An Lâm: "Lúc trước khi sử dụng lực lượng này, rõ ràng trên đầu cậu chỉ có một vết ấn ký màu đen, sao bây giờ lại biến thành hai vết rồi?"

Hứa Tiểu Lan "phụt" cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tựa như vầng trăng phản chiếu dưới mặt hồ, sáng tỏ động lòng người.

"Sương Sao Băng!" Dưới chân vị Tuyết Nữ cầm viên ngọc màu trắng xuất hiện một lớp băng màu lam, lớp băng có vô số vì sao nhỏ bé, những vì sao trời thoát ra khỏi lớp băng, mang theo lực lượng hủy diệt rơi xuống chỗ An Lâm.

Năm vị Tuyết Nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều có quyết định rồi.

Vị Tuyết Nữ bị thương rất nặng cũng tượng trưng vỗ ra một chưởng với An Lâm, hóa thành tuyết chưởng lớn trên trăm trượng rồi rơi xuống.

"Có vấn đề gì đâu, cô không chê là được rồi, vừa lúc còn có thể hù dọa kẻ địch."

"Vậy thì chờ tôi một phút." An Lâm cười nói.

"Ui, lại thêm vài vết nữa là kín hết cả khuôn mặt rồi..."

"Nhất thức, Phong Kiếm."

Màn sáng màu trắng bao phủ ở trên người Hứa Tiểu Lan, An Lâm đạp không bay lên, nắm chặt kiếm Thắng Tà trong tay.

Hứa Tiểu Lan gật đầu: "Ừ!"

Trong khi hai người nói chuyện với nhau, cuối cùng năm vị cung chủ Kỳ Phản Hư của Thánh cung cũng thoát khỏi trạng thái khiếp sợ mà trở lại bình thường.

Tước màu xanh phía sau Thanh Ly Thần vươn ra hai cánh, mang theo thần uy mênh mông trực tiếp đánh về phía An Lâm!

"Không đau chứ?" An Lâm dịu dàng hỏi.

"Không đau." Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng lắc đầu.

"Đồng loạt ra tay!" Thanh Ly lạnh giọng mở miệng nói.

Nhưng chính một kiếm đơn giản này, lại đạt đến cảnh giới Kiếm Chi Nhất Đạo Quy Chân, ẩn chứa lực lượng tối cao, như một luồng Bạch Lôi xuyên thấu không gian rơi xuống, một kiếm mở ra thiên địa!

"Cực Quang Kiếm." Một vị Tuyết Nữ kiếm tu khác thì tung ra một chiêu trông không có gì đặc sắc, chỉ là đưa thanh kiếm bản mệnh màu trắng ra ngoài.

"Trấn Ngục Sương Long!" Một vị Tuyết Nữ hai tay là màu xanh đậm, tung ra song chưởng, dẫn dắt lực lượng có trong cơ thể, ngưng kết hóa ra một con cự long sương tuyết cao đến hơn mười dặm, bay lượn trong hư không như muốn xé rách cả bầu trời vậy, mang theo lực lượng cuồn cuộn vô cùng mênh mông, mãnh liệt phóng thẳng về phía An Lâm.

Hắn công kích về phía năm luồng lực lượng hủy thiên diệt địa kia, nhẹ nhàng vung thanh trường kiếm màu đen lên.

Kiếm rơi, gió nổi lên!

Không màu không tiếng gió, không khí như chỉ thoáng gợn sóng một chút, đeo theo một luồng lực lượng có thể tiêu diệt thế gian, khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.

Nó như thổi tan mây mù gió cuốn, lọc sạch mọi tạp chất có trong không khí.

Nó giống như một trận gió xuân ấm áp, đuổi sạch sự rét lạnh buốt giá trong không gian.

Những vì sao nhỏ bé rơi xuống đầy trời giống như hạt mưa bị thổi đi, Trấn Ngục Sương Long cao tới hơn mười dặm còn chưa tới kịp, thì đã bị thổi thành hơi nước; Cực Quang Kiếm sắc nhọn vô cùng tựa như pha lê vỡ vụn, hóa thành từng mảnh nhỏ, sau đó từ mảnh nhỏ biến thành bụi mù, theo gió đi xa. Tuyết chưởng với uy thế mạnh mẽ biến thành thể khí, Thần Tước thanh sắc che khuất mặt trời bị làm cho sợ đến mức vội vàng bỏ chạy, kết quả là bị gió thổi cho rụng sạch lông vũ, sau đó hóa thành một luồng khí xanh rồi bị thổi tan.

Bầu trời trong phạm vi một trăm dặm trở nên vô cùng u ám, tầng mây dày đặc kia cũng tiêu tan theo trận gió này, hầu như không còn thấy gì nữa.

Mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, mang đến cảm giác ấm áp đã lâu không thấy.

"Phù... Khí trời thật tốt." An Lâm nhìn ánh mặt trời sáng rỡ, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Tại sao cô lại chọc tới hai người kia chứ, tại sao lại muốn ép An Lâm đến đường cùng...

Nếu như lúc ấy cô không trêu chọc hai người này, trực tiếp bay về phía Thánh thành, nói không chừng hết thảy mọi chuyện đều sẽ không phát sinh.

Thanh Ly rất rõ ràng, chắc chắn An Lâm phải trả ra một cái giá gì đó để sử dụng được lực lượng này, nếu không ban đầu An Lâm cũng sẽ không lựa chọn liều mạng chạy trốn.

Nỗi sợ hãi khi cái chết cận kề bao phủ lấy Thanh Ly, cô nắm chặt Tụ Hỏa Bàn, không ngừng sử dụng lực lượng không gian để xê dịch nhằm bỏ trốn, trong lòng tràn đầy cảm xúc không cam lòng và hối hận.

Sau đó, cự quyền kim sắc đánh vỡ lớp lá chắn bằng băng một cách dễ dàng tựa như đẽo gỗ mục, viên châu ngọc nát vụn, bao phủ lấy Tuyết Nữ...

Ầm! Hai bên va chạm vào nhau, không gian bị chấn động đến mức rạn nứt, lộ ra từng vết nứt màu đen tựa như pha lê.

Hắn đến đây từ lúc nào, tại sao không gian không hề có chút dao động nào? Bốn vị Tuyết Nữ còn lại ngơ ngác mà nhìn vị Tuyết Nữ bị chém thành hai nửa, trên mặt hiện vẻ sợ hãi.

"Tách ra trốn đi!" Thanh Ly hô to một tiếng.

Tiếng nói vừa dứt, bốn vị Tuyết Nữ chia ra bốn hướng khác nhau liều mạng chạy trốn.

An Lâm cảm nhận toàn bộ vùng không gian này, cảm thấy cứ như là vạn vật trong vùng trời này đều bị hắn nắm trong tay, mỗi một bông tuyết, mỗi một hạt bụi, hắn cũng có thể cảm thụ rõ ràng, cũng có thể câu thông với bọn chúng.

Thuật Dẫn Lôi!

Ầm! Trên bầu trời quang, một luồng ánh sét màu trắng mang theo lực lượng ăn mòn mạnh mẽ, bổ vào người vị Tuyết Nữ kiếm tu kia, trong nháy mắt đã khiến cô ta hóa thành tro bụi.

Hám Sơn Quyền!

Một quyền lóe lên ánh sáng kim sắc với lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, như đóng kín không gian, trực tiếp đánh thẳng về phía vị Tuyết Nữ cầm viên châu ngọc màu trắng kia.

Vị Tuyết Nữ này hét lên một tiếng, để viên ngọc trắng bay lơ lửng ở trước người, sau đó thả ra một lớp lá chắn bằng băng.

Chẳng biết từ lúc nào, An Lâm đã đi tới phía sau vị Tuyết Nữ này, một kiếm cắt đứt hơi thở!

"Thanh Ly cung chủ, chúng ta vẫn nên rút lui thôi..." Vị Tuyết Nữ với hai tay là màu xanh đậm còn chưa nói hết lời, đã trợn trừng hai mắt, một vệt máu màu lam chạy thẳng từ đầu đến bụng của cô.

"Lực lượng này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của tôi rồi... Chẳng trách hắn lại có thể ngăn cản phong ấn của hộp Thần Đạo, khiến cho Đại Tế Ti bị thương nặng, chúng ta đều quá khinh thường kẻ địch rồi, lúc chúng ta đối mặt với kẻ địch, tuyệt đối đều ở trên Kỳ Phản Hư!" Một vị Tuyết Nữ bị cắn trả vì kiếm bản mệnh bể tan tành, khóe miệng rỉ ra máu tươi, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Sau đó, bởi vì Thanh Thần Tước bị hủy diệt mà cô phun ra một ngụm máu tươi.

"Không thể nào... Rốt cuộc đây là loại lực lượng gì..." Thanh Ly vô cùng kinh hoảng mà lên tiếng.

Năm vị Tuyết Nữ Kỳ Phản Hư trừng lớn hai mắt, cảm thấy mình đang nằm mơ!

Giờ phút này trong lòng Thanh Ly tràn ngập sự hối hận, nhưng cô không thể cứ thế mà buông xuôi được, cô nhất định phải làm chút gì đó...

Thế rồi sau đó, cô phun một viên ngọc lưu ly thanh sắc xuống mặt đất, hơi thở của cô nhanh chóng trở nên suy yếu, nhưng mà cô vẫn cứ cắn răng kiên trì, liều mạng bỏ chạy, tranh thủ kiếm tìm một con đường sống.

Ngay lúc này, cô đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên.

Một mũi nhọn màu đỏ xuyên qua thân thể của cô, đó là một mũi tên lửa màu đỏ!

Một mũi tên bắn xuyên trời đất, đánh gục vị Tuyết Nữ cách xa đến hơn tám trăm dặm chỉ trong nháy mắt!

Nhiệt độ khủng khiếp khiến thân thể của cô bị đốt thành một lỗ hổng khổng lồ, cắt đứt đường sống của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận