Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 446: Bất kể là chân trời hay góc biển, tôi cũng sẽ tìm được cô

Trong giấc mộng, An Lâm mơ thấy mình đang một thân một mình đi về phía trước, quang cảnh xung quanh là một vùng trời đất phủ đầy băng tuyết trắng xóa, toàn thân hắn chỉ mặc mỗi quần lót, gió sương buốt lạnh thay nhau ập vào người hắn, khiến hắn bị đông lạnh.

Lạnh quá đi...

Cả cơ thể bị khí lạnh ăn mòn xương cốt xâm nhập, làm An Lâm đau đớn khó chịu.

Bởi vì thật sự đã quá lạnh, hắn càng chạy càng chậm, cuối cùng bị đông cứng tại chỗ, biến thành tượng băng.

Khí lạnh chậm rãi trườn vào khí hải của hắn, làm khí hải đông lại. Cuối cùng, ngay cả ý thức của hắn cũng bị ngưng tụ luôn.

Tất cả đều hỗn loạn, cứ như muốn chìm vào bóng tối một lần nữa.

Đúng lúc này, hắn thấy được một chấm sáng nhỏ, nó sáng ngời nhưng không chói mắt, lại hết sức hấp dẫn người nhìn.

Có một cô gái toàn thân phát ra ánh sáng đang đi về phía hắn.

Hắn cũng bị đông thành tượng băng, cũng không thể nói chuyện.

Bởi vì lần này, cách thức Hứa Tiểu Lan giúp tượng băng An Lâm tan chảy rất đơn giản và thô bạo.

Ơ? Cảnh tượng này rất quen thuộc...

Tình huống hiện tại cũng tương tự như thế, nhưng lại có chỗ khác biệt.

An Lâm rất muốn trả lời là hắn lạnh, nhưng lại nói không ra lời.

"Ô... Tiểu Lan tiên nữ, có cô bên cạnh thật tốt, ấm quá đi..."

Cô gái vô cùng xinh đẹp, ngay cả nụ cười cũng tỏa ra một nguồn năng lượng khiến lòng người ấm áp.

Không chỉ như vậy, Hứa Tiểu Lan còn dịu dàng ôm hắn vào trong ngực, sưởi ấm thân thể của hắn.

Đúng vậy, hắn đã bị đông thành tượng băng rồi, làm sao có thể nói được tiếng nào.

"An Lâm, cậu lạnh không?" Giọng nói ân cần quan tâm như truyền xuống từ trên trời.

Khi đó, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng Hứa Tiểu Lan lại có thể kiên trì cùng đợi với hắn mấy đêm liền, đồng thời không ngừng dùng viêm lực truyền vào khối băng, giúp hắn giữ được thân nhiệt.

Đó là một loại ấm áp không nói nên lời, thậm chí hắn không còn cảm giác được khí lạnh đáng sợ kia nữa...

Lúc ở trái đất, vì không muốn dâng nụ hôn đầu tiên cho thi thần, hắn đã bị hệ thống đông lạnh thành tượng băng, hình như cũng là tình huống thế này phải không?

Trong một sơn động trên núi tuyết, một chàng trai đang ngủ say không ngừng nỉ non, trong miệng thì thầm mấy câu đại loại như: "Tiểu Lan tiên nữ!", "Ấm quá!"...

Niềm hạnh phúc này ập tới quá bất ngờ, khiến An Lâm cảm giác như mình đang nằm mơ!

Nhiệt độ ấm áp chảy khắp toàn thân hắn, giúp thân thể hắn cực kỳ thoải mái.

Không có ai trả lời.

"Ừm... Tiểu Lan?"

Hắn lập tức ngồi dậy, sờ nắn vị trí bị thương của mình, nơi đó đã kết vảy.

An Lâm mở hai mắt ra, chỉ nhìn thấy vách đá gập ghềnh bao lấy mình.

Không phải hắn đã đưa Tụ Hỏa Bàn cho Hứa Tiểu Lan giữ rồi ư, vì sao nó lại ở trên người của hắn?

Sau bốn tiếng đồng hồ, hắn mới chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Tay An Lâm run lên, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

[Cậu mang Tụ Hỏa Bàn về Chu Tước tông đi, tiếp tục tu tiên cho tốt, phải có ý chí tiến thủ, không cần nhớ đến tôi.]

Hắn cầm Tụ Hỏa Bàn và tờ giấy trắng kia lên, trên tờ giấy còn có một dòng chữ xinh đẹp:

Nơi này rất yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng âm thanh tuyết rơi gió thổi ngoài cửa hang.

Một thứ gì đó rơi ra từ ngực hắn, ngoài ra còn có một tờ giấy trắng.

An Lâm nhìn thấy đồ vật kia thì giật mình ngạc nhiên.

Tụ Hỏa Bàn?

Hắn không thấy bóng dáng Hứa Tiểu Lan đâu, bèn gọi to tên cô.

"Không đúng! Mình vẫn nhớ là mình đã bị lực lượng còn sót lại của Thanh Ly đánh cho rọng thương, tại sao bây giờ, tỉnh lại sau giấc ngủ thì lại cảm thấy khí huyết tràn đầy, sung mãn, cứ như đã hoàn toàn bình phục?"

Nhưng bỗng nhiên, hắn nhận ra có gì đó không thích hợp.

"Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra, nên cô ấy đi ra ngoài xem rồi?" An Lâm có chút hoang mang.

Có ý gì, rốt cuộc thì câu nói này có ý gì?

Tại sao lại bắt hắn mang Tụ Hỏa Bàn về Chu Tước tông, vậy cô ấy đi đâu?

Cô ấy không quay về sao?

Vì sao lại bảo hắn không cần nhớ đến cô ấy?

Hắn nhìn thấy trên tờ giấy còn sót lại dấu vết của giọt nước đã, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng hắn.

Hắn cũng bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, chân viêm chính thống cực kì dư thừa, viêm lực liên tục dung hợp vào mạch máu rồi chảy khắp toàn thân hắn... Quá kì lạ, tại sao hắn lại có loại lực lượng này...

"Tiểu Lan, cô muốn làm gì? Cô muốn đi đâu?"

Hắn ngỡ ngàng luống cuống, trái tim cứ như bị một bàn tay to nắm chặt, hắn cảm giác như mình sắp phải đối mặt với chuyện gì đó hết sức đáng sợ, làm cho trái tim hắn vừa đau đớn vừa nặng nề như bị vật gì đè ép.

An Lâm lấy ra bùa truyền âm, hắn định liên hệ với Hứa Tiểu Lan, nhưng lại phát hiện khí cơ liên kết với cô đã bị cắt đứt.

"Thật vất vả tôi mới tìm được một người yêu thương, cô không nói tiếng nào đã bỏ mặt tôi, chẳng phải tôi sẽ bị mất mặt sao?"

"Tôi sẽ đuổi kịp cô, mặc kệ cô có trốn đến nơi nào, tôi cũng sẽ đuổi kịp cô!"

"Tiểu Lan, không phải cô muốn chạy trốn sao?"

An Lâm cắn răng, nắm chặt hai tay, trong mắt hiện lên sự kiên quyết chưa từng có.

"Cô thật là ngốc... Tại sao lại có cô gái ngốc như cô chứ?"

"Tôi dựa vào cái gì mà lại khiến cô phải trả giá như thế, tôi đâu đáng giá để cô làm như thế, tôi dựa vào cái gì..."

Loại thuật pháp này hết sức nghịch thiên, cho nên người sử dụng nó cũng phải hao phí rất nhiều tinh thần, không thể sử dụng liên tục.

Một tháng nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần, nếu không sẽ tổn hại thân thể, thậm chí lấy đi tuổi thọ của họ.

An Lâm không thèm do dự, lập tức vận dụng thuật Thần Diễn!

Vô số ngôi sao hiện lên trong đôi mắt hắn, phản chiếu toàn bộ sự vật trong trời đất.

Trong chớp mắt ấy, dao động vô hình khuếch tán hơn trăm dặm.

Lớn như trời đất với từng địa hình khác biệt, nhỏ cỡ một bông tuyết đang bay, như những dòng khí phân bố rải rác, thậm chí thông tin của mỗi một sinh vật, tất cả chi tiết hắn đều nắm rõ, sau đó lợi dụng những chi tiết này bắt đầu tái diễn.

An Lâm phát hiện ra vết máu bị che lấp dưới lớp đất bùn trong sơn động, vết máu kia cũng không thuộc về hắn. Hắn cũng phát hiện vết nước trên tờ giấy trắng có thành phần của nước mắt. Hắn còn phát hiện tổ chức tế bào mới trên cổ tay mình. Ngoài ra còn biết thật ra lực lượng trong cơ thể hắn là loại lực lượng nào, đó là lực lượng huyết mạnh của Thần Hoàng...

Hàn độc của Thanh Ly, lực lượng huyết mạnh của Thần Hoàng, đạo căn sụp đổ...

Trong đầu An Lâm, từng sự kiện, từng hình ảnh đều chậm rãi trở nên rõ ràng, quá trình tái diễn kia giúp hắn hiểu rõ ngọn nguồn, trái tim như bị người khác nhẫn tâm xé rách, cả cơ thể bắt đầu run rẩy.

Nhiệm vụ trong hệ thống là chỉ cần đánh bại hai kẻ địch Kỳ Phản Hư, là hắn sẽ có thể lấy được thuật pháp. Thuật pháp đó có thể dung hợp năng lượng trong trời đất, dựa vào những vết tích còn sót lại của hoàn cảnh xung quanh mà tái diễn tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Hắn có cách rồi, thuật Thần Diễn!

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đã có thần trở lại.

Bàn tay năm ngón của An Lâm bóp nát nham thạch trên mặt đất, đầu hắn rối loạn với vô số suy nghĩ.

"Chắc chắn vẫn còn biện pháp, chắc chắn vẫn còn những biện pháp khác..."

Nói đơn giản chính là nó đã bị đen lại.

An Lâm hít sâu một hơi, cẩn thận bỏ Tụ Hỏa Bàn và mảnh giấy trắng vào trong ngực, đi ra cửa hang.

Đập vào mắt hắn là tuyết trắng mịt mùng, còn có gió lạnh thấu xương liên tục thổi tới, toàn bộ không gian chỉ có duy nhất một màu trắng đơn điệu hoang vu.

Thuật Thần Diễn có thể tái diễn tất cả mọi chuyện đã xảy ra, trong những chuyện này, đương nhiên bao gồm cả hành tung của Hứa Tiểu Lan...

An Lâm nhìn trời một cái, trông về phía Phong Nguyên châu, vùng đất tiếp giáp giữa giới Cửu Châu và Thánh Địa Băng Hàn, Hứa Tiểu Lan đã bay về phía đó.

Chân An Lâm đạp trên cục gạch đen bay lên không, hòa vào trong mảnh không gian trắng xoá kia.

"Hứa Tiểu Lan, cô không bỏ tôi lại được đâu, bất kể là chân trời hay góc biển, tôi cũng sẽ tìm được cô!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận