Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 449: Em là người bạn đời duy nhất của anh

Thành Tây Hà, hoàng hôn dần buông xuống.

Ánh sáng đỏ và tím hòa vào nhau, như thật như ảo, giống như vẽ mà không phải là vẽ.

Ánh hoàng hôn dần dần không còn rực rỡ bao phủ lên hai con người đang nhìn nhau trên đường phố, như một bức tranh cổ xưa mà ý nghĩa.

An Lâm nhìn cô gái mặc trang phục màu xanh trước mặt, dáng người uyển chuyển hoạt bát, dung nhan xinh đẹp thoát tục, đôi mắt sáng ngời trong veo, đôi môi mềm mại như hoa đào, tất cả đều tuyệt vời như vậy...

Thế nhưng sự kiêu ngạo toát ra từ sâu bên trong đã biến mất rồi. Cô gái vì cứu hắn mà đã lưu lạc phàm trần, cũng không còn sự kiêu ngạo vốn có. Cô đã hoàn toàn biến thành một người phàm trần không thể tu hành được nữa.

Cho dù An Lâm đã suy luận ra tất cả những điều này bằng thuật Thần Diễn, thế nhưng sau khi hắn tận mắt nhìn thấy bóng dáng Hứa Tiểu Lan, đầu óc vẫn trở nên trống rỗng, cả trái tim giống như bị lôi kéo vậy.

Hắn giật giật môi, phát hiện có vật gì đó nghẹn ở cuống họng.

Hứa Tiểu Lan nhìn người con trai trước mặt một cách ngẩn ngơ, con mắt phản chiếu sợi tóc trắng của người con trai đó, cho dù không có sức mạnh, cho dù chỉ là một người phàm trần, thế nhưng chỉ có một thứ là không thay đổi, đó chính là tấm lòng của cô.

Cho dù An Lâm mang phong thái của một cao nhân, mái tóc trắng bay theo gió, thế nhưng bây giờ viền mắt lại ửng hồng, giống như một đứa trẻ kiên cường, tiếp tục nói với cô gái mặc trang phục màu xanh trước mặt:

Lúc này đây, một trận gió nhẹ lướt qua.

"Nếu như em gặp phải khó khăn mà không ai giúp, thì phải làm sao đây? Nếu như em cô đơn không có ai làm bạn, thì phải làm sao đây? Em xinh đẹp như vậy, nếu như gặp phải những tên lưu manh đểu cáng rồi bị bắt nạt, thì phải làm sao đây? Anh chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh em, một giây cũng không thể chờ được nữa!"

Đường phố vào buổi chiều hoàng hôn, cô gái mặc trang phục màu xanh với thân hình mỏng manh đã khóc ướt đẫm mặt từ lâu.

"Anh vượt qua vô số núi tuyết, từ vùng đất giá lạnh đuổi tới giới Cửu Châu, anh đi ngang qua Chân Long Lôi Trì, hồ Vạn Tinh Thiên, núi Thiên Thu Sùng, biển Thanh Tiên, vườn Yêu Hoa... Phong cảnh em từng đi qua anh đều đi qua một lượt."

Cơ thể mềm mại của Hứa Tiểu Lan run rẩy, vừa khóc vừa lắc đầu: "Em không thể, bây giờ em là người phàm trần, thần tiên và người phàm không thể đi chung một đường... Chẳng mấy chốc em sẽ dần già đi, sau đó mặt mũi nhăn nheo, cơ thể càng ngày càng già yếu, cuối cùng sẽ hóa thành cát vàng trước mặt anh. Em... Em không xứng với anh."

Cô không cầm lòng được mà mở miệng nói: "An Lâm, tóc của cậu làm sao vậy? Không sao chứ?"

Thần thể mềm yếu của Hứa Tiểu Lan được An Lâm ôm vào lòng, hắn ôm cô rất chặt.

"Nhưng đến cuối cùng, anh phát hiện ra anh không thể sử dụng thuật Thần Diễn nữa rồi... Hễ sử dụng thuật Thần Diễn là ho ra máu, tim đập mạnh, ngất xỉu... Khi đó anh thật sự rất sợ, rất sợ. Anh như phát rồ mà đi dọc theo con đường em từng đi, tìm kiếm từng thành phố một, anh chưa từng nghĩ rằng kiếp này chúng ta sẽ đi thoáng qua nhau như vậy, anh không cho phép điều đó xảy ra!"

An Lâm lắc đầu, nhìn Hứa Tiểu Lan say đắm, giọng nói lại có chút run run: "Sau khi em rời xa anh, anh chẳng thiết gì nữa, ý nghĩ duy nhất chính là muốn đuổi theo em, tìm được em. Lúc đó anh thật sự rất sợ hãi, rất sợ em cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời anh. Anh dùng thuật Thần Diễn mới tìm được tung tích của em, nhưng em chạy quá nhanh, anh sợ rằng sẽ làm mất tung tích của em, anh không có thời gian, vì vậy chỉ có thể sử dụng thuật Thần Diễn liên tục..."

"Hứa Tiểu Lan, thế giới của anh không thể không có em. Ở trong lòng anh, em chính là người bạn đời duy nhất!"

Hứa Tiểu Lan nghe thấy vậy, trong lòng run lên bần bật, đầu tựa lên bả vai An Lâm, nói với giọng vừa áy náy mà vừa trách cứ: "Anh không nên tới đây... Không nên đánh đổi nhiều như thế để đến nơi này! Rõ ràng em đã nghĩ là mình sẽ quên được anh, bắt đầu cuộc sống mới rồi... Bây giờ cái gì em cũng không biết, cũng chẳng là cái thá gì cả, anh đến tìm em làm gì, làm thế này không đáng đâu."

"May là trời cao rủ lòng thương, giúp chúng ta gặp được nhau nhanh như vậy..."

"Đừng nói những lời như không xứng, không đáng nữa được không? Nếu như không có em, bây giờ anh đã sớm mồ yên mả đẹp rồi. Những người con gái đẹp anh từng gặp cũng không ít, như Hằng Nga, Tô Thiển Vân, mặc dù họ xinh đẹp hơn em..."

"Tiểu Lan, anh thích em, từ rất lâu rất lâu trước đây anh đã bắt đầu thích em rồi... Vì vậy đồng ý với anh, làm bạn đời của anh nhé!" An Lâm dịu dàng nói.

An Lâm ngửi mùi hương cơ thể thoang thoảng của cô gái đang nằm trong ngực, trái tim mềm nhũn : "Em ngốc quá, tiên phàm không chung đường chỉ là lời nói vớ vẩn, nếu thật sự muốn so ai già trước thì... anh đã hao phí tuổi thọ nhiều như vậy, không khéo thời gian anh có thể sống còn ngắn hơn cả em, với lại nếu như đọ xem tóc ai trắng trước thì anh thắng rồi."

"Dù em là người phàm trần thì có sao, anh sẽ sống cùng em, cùng em già đi, đưa em đến bất kỳ nơi nào em muốn rồi ăn tất cả những món ăn ngon..." An Lâm có chút lo sợ và lúng túng, hắn vẫn đang nỗ lực không ngừng để thể hiện tình cảm.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn An Lâm, giật giật môi, không thốt thành lời.

Hứa Tiểu Lan khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa nghiêm túc..."

"Vì vậy... nói đi cũng phải nói lại, vẫn còn việc chưa giải quyết xong đó." An Lâm đột nhiên nói.

Lúc này An Lâm chợt phát hiện phía sau lưng mình bị cô túm hơi chặt, hắn lập tức tăng tốc độ lời nói: "...Nhưng mà nếu họ và em cùng rơi xuống sông, anh chắc chắn sẽ cứu em trước! Bởi vì trong lòng anh, ngay cả một sợi tóc của em họ cũng không sánh được, hơn nữa khí chất của em cũng tuyệt hơn họ gấp nhiều lần! Ừm, đó chính là khí chất người bạn đời của An Lâm."

Hai người lại lặng lẽ nhìn nhau một lần nữa, ánh chiều tà của hoàng hôn, khói sông trôi lơ lửng, con đường của thành phố cổ, thỉnh thoảng có tiếng chim ưng vang vọng lại, tất cả những điều này đều không thể che lấp đi nhịp tim của hai người.

An Lâm nhìn cô gái mặc trang phục màu xanh trước mặt, nghiêm túc nói: "Hứa Tiểu Lan, em bằng lòng làm bạn đời của anh chứ? Anh muốn đi tiếp cùng em trên con đường của cuộc đời này."

Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu, trên mặt có một chút nghi hoặc và tò mò.

"Muốn nói chuyện nghiêm túc cũng được, lúc nào hai chúng ta kết hôn đây?" An Lâm mở miệng hỏi.

An Lâm tiếp tục nói: "Cho nên... Anh chính là người đàn ông có thể tạo ra kỳ tích!"

Hứa Tiểu Lan không có gì để nói, bởi vì cô phát hiện An Lâm quả thật có thể tạo ra rất nhiều kỳ tích, là một người con trai không thể tưởng tượng nổi. Nếu như... thật sự có cơ hội khiến cô có thể cất cánh bay lên bầu trời một lần nữa, thì sao cô có thể bằng lòng từ bỏ đây.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Tiểu Lan thay đổi, trong lòng An Lâm thấp thỏm không yên, cũng đã thấy được hy vọng.

Cô khẽ đẩy An Lâm ra, lau đi nước mắt trên mặt, hai con mắt vẫn còn những giọt lệ long lanh, khiến cho người ta rung động như nước mùa thu, mà cơ thể có chút mỏng manh này đứng lặng dưới ánh hoàng hôn, lại vô cùng khiến người ta đau lòng.

"Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể, chẳng lẽ em còn không tin anh sao?" An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan một cách thắm thiết, trên mặt mang theo vẻ kiên định, "Lúc chúng ta bị năm vị Tuyết Nữ Kỳ Phản Hư vây chặt, khi đó em nghĩ chúng ta có thể sống sót không? Lúc em rời xa anh, em nghĩ anh có thể tìm thấy em lần nữa không?"

Hứa Tiểu Lan có chút buồn bã lắc lắc đầu: "Không thể nào, em chưa từng nghe nói có người có thể hồi phục được đạo căn đã bị hủy hoại, cho dù là linh căn khô héo rồi chết đi, khí hải khô cạn, cũng không nghiêm trọng bằng đạo căn bị hủy hoại."

"Hơn nữa đạo căn của em cũng không phải không còn hy vọng trở lại bình thường, chúng ta vẫn còn hy vọng mà..." Hắn tiếp tục mở miệng nói.

Hứa Tiểu Lan nhoẻn miệng cười, sự xinh đẹp tuyệt trần trong nháy mắt ấy khiến những áng mây ngũ sắc đầy trời đều trở nên ảm đạm phai mờ, đẹp hơn tất cả những điều tốt đẹp trong thế gian.

An Lâm nhìn cô gái trước mặt một cách si mê, hắn cảm thấy dù có trôi qua bao nhiêu vạn năm đi nữa, hắn cũng sẽ không quên nụ cười này.

Cô gái mặc trang phục màu xanh tới gần người con trai, khẽ nhón mũi chân, nâng khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ lên, nhắm hai mắt lại rồi đặt lên nụ hôn đầy yêu thương.

Đôi môi mềm mại khẽ chạm vào nhau, hai người lại ôm nhau lần nữa.

Giây phút này, hình ảnh bỗng trở nên vĩnh hằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận