Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 450: Kỳ khảo sát của bạn đời

Bóng dáng hai người bị những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều kéo thật dài.

An Lâm cảm nhận được bờ môi mềm mại, ấm áp của Hứa Tiểu Lan, một loại cảm giác tên là hạnh phúc xông lên tận não.

Nếu như nhất định phải miêu tả thì đó chính là có chút ngọt.

Nếu như phải miêu tả thêm thì đó chính là ngọt vào trong tim, cả người đều có chút ngây ngất mà quên đi tất cả.

Hai người đều không có kinh nghiệm hôn môi, nụ hôn này kéo dài trong khoảng thời gian khá ngắn ngủi, rồi hai người lại tách nhau ra một cách ngượng ngùng.

Hứa Tiểu Lan khẽ cúi đầu, trên khuôn mặt thanh tú trắng mịn hiện lên một vệt ửng đỏ, còn xinh đẹp hơn cả ánh nắng chiều phía chân trời.

"Tiểu Lan, tất cả những điều này cứ như một giấc mộng vậy, không ngờ rằng em đã thật sự trở thành người bạn đời của anh rồi, chắc chắn là kiếp trước anh đã cứu cả thế giới rồi." An Lâm mỉm cười hạnh phúc, thứ đang phản chiếu trong mắt hắn là dung nhan xinh đẹp của người con gái đó.

"Bạn đời? Bạn đời gì chứ?" Hứa Tiểu Lan chớp chớp con mắt sáng ngời.

Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của An Lâm, Hứa Tiểu Lan bĩu môi nói: "Người khác cầu hôn còn có hoa tươi với nhẫn, anh đường đường là một người tu tiên, muốn người ta làm bạn đời mà chẳng có cái gì cả, định há mồm chờ sung rụng sao?"

An Lâm suy nghĩ một chút, lại lấy ra một chiếc chảo: "Cái chảo này làm đồ ăn thì rất ngon, cũng tặng cho em luôn!"

Bị từ chối sao?

Hắn lập tức lấy một đống thứ tốt từ trong nhẫn không gian ra, kích động nói: "Tiểu Lan, đây là tiên khí đinh Phá Giới, đây là lá chắn Thắng Lợi Thệ Ước có thể phòng thân; đây là di vật thượng cổ - trái tim của biển cả, đeo lên rất đẹp; đây là loại cỏ Tiên Thảo Thông U, có thể làm đẹp."

Ầm ầm!

Dường như An Lâm lại chịu thêm đả kích, trong lòng tràn đầy hoang mang và mất mát, ngơ ngác nhìn Hứa Tiểu Lan.

An Lâm đờ người ra, có chút sốt sắng nói: "Em vừa hôn anh... Không phải là ý đó sao?"

Hứa Tiểu Lan: "..."

An Lâm giống như bị năm tia sét đánh vào đầu, cả người đờ đẫn ngay tại chỗ, trời sụp rồi.

Hứa Tiểu Lan lắc đầu một cách nghiêm túc: "Không phải, đó chỉ là... chỉ là phần thưởng đối với tấm lòng của anh!"

An Lâm nghe vậy hai mắt bỗng nhiên sáng lên, hóa ra là ý này!

Âm thanh nhẹ nhàng êm tai vang vọng trên đường phố, chảy vào trái tim của An Lâm.

Khó khăn lắm mới dũng cảm một lần, kết quả vẫn phải giành "thức ăn cho chó" với Đại Bạch sao?

An Lâm ngây người vài giây, lúc này mới cười đáp: "Được, vậy thì một trăm năm đi, anh nhất định sẽ nộp một bài thi khiến em hài lòng."

Cô lắc đầu nói: "Thật ra em cũng không có ý này, em chỉ buột miệng nói đùa một chút mà thôi..."

Nhìn dáng vẻ của người con trai trước mặt có chút hồn bay phách lạc, Hứa Tiểu Lan với đôi mắt chứa gió xuân, khuôn mặt xinh đẹp cười lên một tiếng rồi nói: "Không phải em từ chối anh, ý của em là... Sao có thể trở thành bạn đời nhanh như thế được, em phải ra một kỳ khảo sát... Ừm, giống như Thần Âm và Đông Phương Minh vậy, thời hạn một trăm năm. Nếu như một trăm năm sau chúng ta còn yêu nhau thì chúng ta sẽ trở thành bạn đời!"

Bây giờ, cô mới thật sự có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của thành Tây Hà này, không phải đau buồn, mà là mang theo một tâm trạng vui mừng để thưởng thức. Cảnh sắc thế này, thật sự rất đẹp!

Mặt trời đã biến mất sau đường chân trời, sa mạc phía tây vẫn còn ánh chiều tà nhàn nhạt, những ngôi sao lấp lánh đã treo cao trên bầu trời đêm, tô điểm thêm cho màn đêm. Phong cảnh nhật nguyệt luân chuyển ở thành Tây Hà cũng tuyệt đẹp lạ thường.

Cuối cùng cô cũng đã yêu thành phố cổ kính này, bởi vì có một người lại xuất hiện trong sinh mệnh của cô đã yêu thành Tây Hà này.

An Lâm sao có thể không biết ý nghĩ của Hứa Tiểu Lan, tuổi thọ của người phàm trần cũng khoảng một trăm năm, kỳ khảo sát một trăm năm, Hứa Tiểu Lan chỉ có hai kết quả cuối cùng. Một là chết đi, hóa thành một nắm cát vàng. Hai là có thể tu luyện lại, như vậy cô có thể yên tâm làm bạn đời với An Lâm.

"Cô chủ, cô trở về rồi! Nô tỳ vừa mới làm xong bốn món ăn, ế... có khách đến rồi, có cần thêm một chút không ạ?" Một thiếu nữ với dáng vẻ có phần xinh đẹp rụt rè đến đón, sau khi nhìn thấy Hứa Tiểu Lan nắm tay An Lâm thì vẻ mặt hơi run run, lúc này cô mới lên tiếng nói.

Lúm đồng tiền của Hứa Tiểu Lan đẹp như hoa, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, em tin anh!"

Cô gái kia lui xuống, đi đến hành lang của trạch viện thì tụ tập lại với ba người con gái khác.

Cô gái kia thấy thế lại có chút ngẩn ngơ, sau đó gật đầu nghe theo: "Dạ vâng, cô chủ."

"Không cần đâu, Tiểu Thu, em đi xuống trước đi." Hứa Tiểu Lan mỉm cười nói.

An Lâm cũng không quá để tâm về quyết định này của Hứa Tiểu Lan, bởi vì... một trăm năm này bất luận kết quả ra sao thì hắn vẫn sẽ ở bên cạnh cô gái trước mặt này.

An Lâm đã tới trạch viện mà Hứa Tiểu Lan vừa mua, xem ra cũng rất được.

Nhìn thấy bảng hiệu phía trên cửa chính có ba chữ lớn "Lan Lâm Viện", hình như vừa treo lên.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy ánh mắt của An Lâm, mặt hơi đỏ lên, mau kéo An Lâm vào trong trạch viện.

Hứa Tiểu Lan tới đây đã mấy ngày rồi, vẫn chưa được thỏa sức mà thưởng thức mỹ cảnh này.

Hứa Tiểu Lan nhìn sắc màu đẹp đẽ phía chân trời, khẽ mỉm cười.

Nhiệt độ của lòng bàn tay khiến cho cô cảm thấy yên tâm.

Cô nắm lấy tay An Lâm, bước những bước chân uyển chuyển, chậm rãi đi về trạch viện của mình.

Ở trạch viện của Hứa Tiểu Lan tổng cộng bốn tỳ nữ, tuổi tác bình quân khoảng mười sáu tuổi. Mấy cô gái đó đều là con gái của những gia đình nghèo khổ, tính cách và dung mạo cũng rất được.

Không biết có phải là bị An Lâm lây bệnh hay không, Hứa Tiểu Lan đặt tên cho tỳ nữ cũng rất tùy ý, phân biệt theo trình tự tên Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông, thế nhưng mấy tên này cũng hay hơn tên lúc đầu của mấy tỳ nữ.

Dù sao tên lúc đầu của mấy tỳ nữ kialà Lưu Xuân Nương, Mã Đông Mai gì đó, vừa nghe cũng đã thấy rất quê mùa.

Tiểu Thu đi đến bên cạnh ba người tỳ nữ còn lại, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc và hưng phấn.

"Tiểu Thu, rốt cuộc thì người con trai kia là ai vậy, quan hệ thế nào với cô chủ vậy? Mái tóc trắng bay theo gió, khuôn mặt anh tuấn, vừa nhìn đã biết đó là một cao nhân với sức mạnh bất phàm nào đó." Trong mắt của Tiểu Xuân lóe lên những vì sao, cô mở miệng nói.

Tiểu Thu lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhìn họ thân mật như vậy thì chắc là người yêu của cô chủ nhỉ?"

Tiểu Hạ cũng rất hưng phấn: "Tôi cũng nghĩ như vậy, hai ngày nay cô chủ buồn thiu, nhưng mà công tử kia vừa đến thì cô chủ lại tỏa ra ánh hào quang rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô chủ cười đấy!"

"Cô chủ xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có người con trai với khí chất như vậy mới có thể xứng với cô chủ." Tiểu Đông gật đầu liên tục.

Tiểu Hạ nhìn thấy An Lâm bước vào sương phòng (1) của trạch viện, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: "Mái tóc bạc bồng bềnh, nhẹ nhàng như ngọc,... Ôi, người công tử mà các cô nói có phải là Khương Nhã Nam của Tử Tinh châu không?!"

Ba người tỳ nữ còn lại nghe thấy vậy đều sững sờ.

Các cô xuất thân nghèo khó, không có nhiều sở thích, chỉ là thích đọc Cửu Châu Chí Sự, đọc những câu chuyện thú vị và những nhân vật huyền thoại bên trong, mỗi một kỳ Cửu Châu Chí Sự các cô đều sẽ đặt mua. Đối với cái tên như sấm đánh bên tai - Khương Nhã Nam này, đương nhiên các cô sẽ không cảm thấy xa lạ.

"Không thể nào, cô chủ mà chúng ta biết rất tốt, nhưng mà Khương Nhã Nam chính là thiên tài về kiếm đứng đầu Tử Tinh châu, là nhân vật tiên gia hàng đầu nổi tiếng khắp Cửu châu, sao hắn lại có thể đến một nơi hoang vu như này, còn ở bên cạnh một người phàm trần." Tiểu Xuân lắc đầu, hiển nhiên không tán thành suy đoán này.

"Đúng đó, đừng nhìn thấy một công tử tóc trắng bồng bềnh, khí chất bất phàm, thì lại nghĩ đến Khương Nhã Nam được không, cô cho rằng kiếm tiên trong truyền thuyết dễ gặp như vậy sao?" Tiểu Thu cũng quở trách Tiểu Hạ một chút.

Tiểu Hạ bĩu môi: "Cho dù hắn không phải Khương Nhã Nam, thì chắc chắn cũng là người rất lợi hại. Mấy cô nhìn dáng vẻ phóng khoáng đó của hắn đi, bước đi cũng đẹp trai như vậy, chắc chắn là một vị thần tiên với sức mạnh uyên thâm."

"Này, vậy không bằng chúng ta đến phòng ăn xem thử công tử đó là thần thánh phương nào đi. Dù sao thì tỳ nữ cũng có trách nhiệm chờ lệnh ở sương phòng mà." Trên mặt Tiểu Đông hiện vẻ tò mò.

Ánh mắt bốn tỳ nữ đều sáng lên, hiểu ý nhau, rồi cùng đi đến sương phòng.

(1) Sương phòng: các phòng ốc ở hai bên phía trước chính phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận