Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 459: Anh hùng trở về

Sáng sớm ngày hôm sau, mới sáng sớm thì đã có rất nhiều cư dân thành Tây Hà tụ tập ngoài cửa y quán Lan Lâm.

Trải qua mấy ngày kinh doanh, y quán Lan Lâm đã nổi tiếng trong tòa thành nhỏ này từ lâu, giá cả vừa phải, y thuật cao sâu, dư luận tốt đẹp, khiến một đám cư dân hễ ngã bệnh thì đều thích tới y quán này để tiến hành trị liệu.

Nhưng mà bọn họ không ngờ là cái y quán mới mở không được bao nhiêu ngày này lại đóng cửa rồi!

Trên cửa lớn của y quán có dán một tờ giấy đỏ, trên đó viết mười mấy chữ to:

Bởi vì ông chủ và bà chủ say mê tu tiên, vì vậy y quán tạm dừng buôn bán không kỳ hạn.

Các vị phụ lão hương thân, có duyên thì hẹn gặp lại!

Một đám cư dân nhìn thấy mười mấy chữ to trên cửa, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Sau khi các y quán còn lại trong thành Tây Hà biết được tin tức này, các ông chủ rơi nước mắt đầy mặt, ca tụng lòng nhân ái thầy thuốc của An Lâm và Hứa Tiểu Lan, cuối cùng đã chừa một con đường sống cho bọn họ.

Chu Tước tông đã trải qua một trận chiến lớn long trời lở đất, có hơn một ngàn đệ tử chết, hai trưởng lão chết, còn bị mất đi vật quý báu trong tông môn là Chu Tước Thánh Hỏa, có thể nói là thật sự tổn thất nặng nề.

Lúc này ở Chu Tước tông, tuy có rất nhiều người tới nhưng lại không khỏi thiếu mất một phần sức sống.

Lão giả lấy ra một cái mệnh bàn, hồi tưởng lại cảnh coi bói ngày đó, mỉm cười.

Còn có rất nhiều đệ tử thì bởi vì vì sự bất lực của mình mà cảm thấy vô cùng không cam lòng, đang cố gắng tu luyện.

Trên đỉnh núi lớn màu đen cao trên vạn trượng, một lão giả tóc trắng xoá mở hai mắt hỗn loạn ra.

Bây giờ hắn cực kỳ chịu khó tu luyện, chỉ cầu có thể đột phá đến Phản Hư kỳ sớm một chút, thu hoạch được sức mạnh xâm nhập Thánh thành, báo thù thay cho những huynh đệ chết trong tay Tuyết Nữ!

Lan Lâm viện, đón sương mai cùng nắng sớm, An Lâm cưỡi lên cục gạch, dẫn theo Hứa Tiểu Lan cùng nhóm thú sủng và bốn vị thị nữ rời khỏi toà thành cổ ở cao nguyên này, cùng nhau bay về phía Chu Tước tông.

Mạc Hải cũng đang chịu khổ tu luyện,

"Cùng vượt qua trăm năm ba kiếp, hai trái tim mới có thể nhớ nhung nhau. Kiếp sinh tử, kiếp chia xa, kiếp tiên đồ... Không ngờ bọn họ lại trải qua những kiếp nạn này nhanh như vậy..."

Trong một dãy núi không có ánh nắng.

Có đệ tử rơi vào sự đau buồn khi mất đi người thân bạn bè.

Quý Vĩnh Phương đi trên sườn núi cao cao, phía trên có một mộ bia hắn lập cho Hứa Tiểu Lan.

"Được rồi, không nên đi quấy rầy bọn họ, hi vọng tiểu chủ nhân có thể đạt được kết cục hạnh phúc..."

"Ai, sư muội, vì sao hết lần này tới lần khác muội cứ muốn đi cùng người kia? Nếu như muội lựa chọn loại đàn ông chững chạc kiên định như huynh, như vậy thì chuyện bi thương sẽ không xảy ra, sao muội lại không hiểu chứ... Càng là kẻ yêu nghiệt thì càng dễ dàng gặp nạn mà gục ngã! Chỉ có đàn ông ưu tú vững vàng giống huynh, mới có thể sống đến cuối cùng ở Tu Tiên giới tàn khốc này..."

Vô số ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt thân thể của hắn, khiến hắn quanh quẩn giữa thoải mái và thống khổ.

Nhưng mà đúng vào lúc này, bùa truyền âm của Mạch Hải bỗng nhiên phát sáng lên...

"Sao lại như thế! Chẳng phải bọn họ đã chết ở Thánh Địa Băng Hàn à, không có chứng cứ, thì cậu chớ có nói xằng nói bậy!"

"Này Triệu sư đệ, sao vậy?"

"Tên này không tu chân mà, vì sao bọn họ có thể mang Chu Tước Thánh Hỏa về? Rõ ràng chỉ là Kỳ Hóa Thần, thật sự cậu ta có thể yêu nghiệt đến mức này? Tên này không tu chân mà..."

Cứ để tình ý của hắn trôi xa theo tiếng thở dài này.

Các đệ tử người người mặc áo bào đỏ, nhìn từ đằng xa, trông giống như ngọn lửa hừng hực trải rộng khắp tông môn, tràn đầy nhiệt tình và sức sống vô tận.

Quý Vĩnh Phương đặt bông cúc màu trắng phía trước mộ bia, khẽ thở dài một tiếng.

Nhưng là hắn không hỏi vị trí của An Lâm, cũng không làm như vậy.

Lúc đầu Tư Đồ Phượng có thể sử dụng phương pháp không gian, trực tiếp đón lấy An Lâm và Hứa Tiểu Lan cách ngàn dặm.

Ở phía trước của đội ngũ là hơn mười vị trưởng lão và Thái Thượng Trưởng Lão Tư Đồ Phượng.

Sau đó, bùa truyền âm của hắn bỗng phát sáng lên.

Ầm ầm!

Hắn dùng một chưởng đánh tan mộ của Hứa Tiểu Lan thành bột phấn, mang vẻ mặt cực kỳ cô đơn rời đi.

Ở cửa lớn của Chu Tước tông, mấy vạn đệ tử Chu Tước tông dùng ánh mắt nóng rực nhìn bầu trời xa xăm.

"Quý sư huynh, An Lâm và Hứa Tiểu Lan sắp về Chu Tước tông rồi!"

Ánh nắng có chút chướng mắt, hắn nhìn qua cái "Mộ của Hứa Tiểu Lan", càng thấy chướng mắt.

Quý Vĩnh Phương nghe xong chuyện này, thân thể hơi chao đảo một cái, yên lặng tắt bùa truyền âm.

"Không có lừa anh đâu, bởi vì là do An Lâm tự mình dùng bùa truyền âm liên lạc với Mạc Hải, nghe nói còn sắp mang Chu Tước Thánh Hỏa kèm theo Tụ Hỏa Bàn về, bây giờ cả tông môn đều đang sôi trào! Cậu ta là anh hùng của tông môn chúng ta đó!"

Bọn họ chỉ là lẳng lặng chờ đợi ở cửa, chờ đợi Chu Tước Thánh Hỏa trở về, chờ đợi anh hùng Chu Tước tông trở về!

Ở nơi xa, bỗng nhiên một cục gạch đen xuất hiện.

Ngay lúc này, trên cây thần của Chu Tước tông bùng nổ tiếng hoan hô cực kỳ nhiệt liệt.

Rõ ràng An Lâm còn chưa thấy người, thì đã bị cái tiếng hoan hô long trời lở đất này làm chấn động rồi.

Chờ hắn bay tới gần thì nhìn thấy đám người lít nha lít nhít, mấy vạn người mặc đồ đỏ đứng ở đại môn chào đón, còn suýt chút nữa là bị dọa đến mức ngã xuống từ trên cục gạch bay rồi.

Đây là tình huống gì vậy? Chẳng phải mình chỉ nói cho Mạc Hải là sắp về Chu Tước tông, có kêu anh ta chuẩn bị chào đón mình đâu?

Cái tình huống này toàn tông tham gia là thế nào đây?!

Tiếng hoan hô thẳng tận trời cao, có rất nhiều đệ tử tông môn, khi nhìn thấy Tụ Hỏa Bàn trong tay An Lâm, thậm chí đỏ cả vành mắt, nhỏ giọng sụt sùi khóc. Cảm giác mất mà có lại được, nhặt lại tôn nghiêm của tông môn, nếu như không phải là một phần tử của Chu Tước tông thì rất khó mà cảm động lây.

"Chào mừng trở về!"

Giờ khắc này, chính là thời khắc Chu Tước tông vui hết mình, cũng là thời khắc tuyệt vời của An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Dương Viễn lén lút truyền âm với An Lâm, thảo luận hôn lễ vào ba năm sau, không muốn cử hành cùng một lúc với An Lâm.

Lam Yên ở một bên kích động thét lên với Hứa Tiểu Lan.

Mạc Hải giơ ngón tay cái lên với An Lâm.

Ngay cả Quý Vĩnh Phương cũng nhận bị bầu không khí lây nhiễm, kìm lòng không được mà vỗ tay theo.

Chỉ một thoáng, vô số người cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay long trời lở đất.

Hắn đáp xuống trước mặt Thái Thượng Trưởng Lão Tư Đồ Phượng, giao Tụ Hỏa Bàn vào trong tay Tư Đồ Phượng, cười nói: "May mắn không làm nhục mệnh."

Tư Đồ Phượng nhìn qua An Lâm và Hứa Tiểu Lan, nở nụ cười trên mặt: "Mấy người đều là niềm kiêu ngạo của Chu Tước tông, chào mừng trở về! Khen thưởng thì bàn sau đi, đi nghỉ trước đi."

Mấy vạn người rất tự giác mà tránh ra một con đường.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan sóng vai đi trên con đường này, nhận lấy những ánh mắt nóng rực sùng kính.

Đột nhiên An Lâm nắm lấy tay nhỏ mềm như không xương kia của Hứa Tiểu Lan, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm oán trách một cái, một rặng mây đỏ lập tức xuất hiện tên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, không ngờ An Lâm to gan như thế, nhưng mà vẫn tùy theo hắn.

Hơn vạn đệ tử tông môn phát ra một tràng tiếng kinh ngạc, ngay sau đó thì vô số người này nở nụ cười thiện ý và nhiều chuyện.

Quý Vĩnh Phương nhìn thấy cảnh này, cõi lòng tan nát rơi đầy đất.

Lúc này, không biết là người nào bắt đầu vỗ tay.

Nhìn từng hốc mắt ửng hồng, từng khuôn mặt kích động không thôi, An Lâm đột nhiên thích tông môn này, thích cái tông môn tạo thành từ vô số người chí tình chí nghĩa.

Nó còn là bến cảng của con đường tu đạo, là ngôi nhà của tu sĩ vất vả tìm đạo!

Tông môn không chỉ là bậc thang tu luyện, không chỉ là nơi trưởng thành...

Trước kia An Lâm không có khái niệm gì với tông môn cả, nhưng sau khi hắn cảm nhận được tình cảm chân thành mà mấy vạn người cùng nhau bộc phát, hắn đã hơi rõ hàm nghĩa của tông môn.

Sau đó mấy vạn người cùng hô lên câu "Chào mừng trở về", tiếng nói vô cùng nhiệt tình kia quanh quẩn giữa trời đất, khiến An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều lộ vẻ xúc động.

Không biết ai đó kêu lên một tiếng.

Ngày hôm đó, Chu Tước Thánh Hỏa trở về Chu Tước tông lần nữa.

Ngày hôm đó, Chu Tước tông đỏ tươi như lửa, tất cả đều khoác lên trang sức màu đỏ.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan quay về Chu Tước tông, nghi thức chào đón rung động lòng người này, khắc sâu vào trong lòng của hai người, trở thành ký ức khó mà quên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận