Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 46: Hạ phàm!

Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại.

Trong số những người phải hạ phàm, nhóm sinh viên mới đã được xuống trần gian trước.

Ba người An Lâm, Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan được chủ nhiệm lớp của bọn họ là Lăng Tiêu Kiếm Tiên dẫn đường đi tới Nam Thiên môn trên Thiên Đình.

Đại học Liên Hiệp Tu Tiên vốn được xây dựng trên một khối đại lục lơ lửng thuộc lãnh địa của Thiên Đình, chỉ là khu vực này có hơi xa xôi.

Lãnh địa chủ yếu của Thiên Đình được tụ hợp trên một khối đại lục lớn hơn.

So sánh với đại học Liên Hiệp Tu Tiên chính là thành thị so sánh với nông thôn...

Để đến được cửa không gian truyền tống tới Nam Thiên môn, đám người An Lâm phải bay ròng rã năm trăm dặm đường.

Nhiệm vụ hạ phàm là tiến hành phong ấn gia cố một tòa yêu tháp của núi Côn Lôn, còn có giết chết một tên yêu ma cấp vương được trần gian báo cáo gần đây nhất.

Ở trần gian có bốn loại quái vật là yêu, ma, quỷ, quái.

Yêu và ma là quái vật có thần chí, mà quỷ và quái thì là lũ quái vật vặn vẹo hỗn loạn.

Bọn chúng lại dựa vào thực lực mà phân chia thành bốn cấp là binh, tướng, vương, đế.

Quái vật cấp binh tương đương với trình độ Đạo Chi Thể cấp năm.

Quái vật cấp tướng tương đương với trinh độ Đạo Chi Thể cấp mười.

Quái vật cấp vương tương đương với trình độ Dục Linh sơ kỳ. Tu sĩ bình thường ở trần gian sẽ rất khó xử lý quái vật đã tu luyện đến trình độ này, khi đó ban ngành liên quan ở trần gian sẽ báo cáo Thiên Đình thông qua kênh đặc thù.

Về phần quái vật cấp đế thì ít nhất cũng có được gần nửa bước Hóa Thần kỳ, gần mười năm qua cũng chưa từng xuất hiện quái vật có cấp bậc này, nhưng một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến trần gian rơi vào cảnh hỗn loạn.

Nhiệm vụ lần này cũng không tính là quá khó khăn đối với tiểu đội của An Lâm.

Dù sao cũng có cái bắp đùi Hiên Viên Thành này trong đội, thậm chí hắn còn có thể đánh thắng tu sĩ Dục Linh trung kỳ trong trường học, nói cách khác, tu sĩ Dục Linh hậu kỳ trong giới Cửu Châu cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn...

Đương nhiên, An Lâm làm đội trưởng.

Nhiệm vụ của hắn còn gian nan, còn gánh nặng hơn đám người Hiên Viên Thành rất nhiều!

Không sai, hắn phải thay mọi người đi mua sắm đồ đạc!...

Nam Thiên môn, hai cây cột bằng ngọc có khắc hoa văn hình rồng cao vút đâm thẳng vào mây xanh.

Ở giữa cột ngọc có ánh sáng ngũ sắc đang lưu chuyển như những gợn sóng.

Hai tên thần tướng cầm vũ khí, canh giữ tại Nam Thiên môn.

Mỗi tên đều tản ra hơi thở cực kì dồi dào mạnh mẽ, nhìn thấy bọn người An Lâm đi đến thì cũng chỉ thoáng gật đầu một cái.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên đưa một tờ văn kiện cho một trong hai tên thần tướng, phía trên văn kiện có nội dung nhiệm vụ phải chấp hành và tọa độ tiểu đội hạ xuống.

"Mọi người đi Côn Lôn à, tọa độ là Bạch Vân quan ở Dung Thành sao, không có vấn đề gì!" Một tên thần tướng gật đầu, sử dụng tiên pháp ngưng tụ ra một giao diện hiển thị thông tin rồi thao tác với nó.

Wow! Thật là cao cấp!

An Lâm nhìn mà không khỏi liên tục chớp mắt.

Đây là phân cảnh trong phim khoa học viễn tưởng phải không, dùng tiên pháp cũng có thể mô phỏng ra?

"Mọi người bước vào cánh cửa này trước đi!" Thần tướng vẫy tay với đám người An Lâm.

An Lâm nghe vậy liền dẫn đầu đi vào cánh cửa lớn rực rỡ tỏa ra ánh sáng ngũ sắc kia.

Sau khi xuyên qua màn ánh sáng, hắn thấy xung quanh đều là khung cảnh tối tăm mờ mịt, không có trên dưới trái phải, cả mặt đất cũng biến mất, cứ như lầ hắn đã đưa thân vào bên trong một không gian hỗn độn.

Sau khi ba người bọn họ đều đi vào cánh cửa kia, thần tướng bắt đầu lựa chọn tọa độ.

"Vậy thì làm phiền thần tướng rồi." Lăng Tiêu Kiếm Tiên chắp tay cảm ơn hai tên thần tướng.

"Đây là công việc của chúng tôi, không cần phải khách sáo." Thần tướng đang thao tác trên màn hình mở miệng trả lời.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy cái mũi hơi ngưangứa.

Sau đó, hắn há miệng ra.

"Hắt xì!" Thần tướng hắt hơi một cái, ngón tay không cẩn thận chạm loạn vào phần thông tin truyền tống...

"Ôi... Hỏng bét!" Thần tướng áy náy nhìn sang Lăng Tiêu Kiếm Tiên.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên: "..."...

Bên trên một ngôi sao màu xanh lam xinh đẹp, có một ngọn núi lớn cũng hùng vĩ không kém.

Trên ngọn núi hùng vĩ này lại có một đóa hoa nhỏ kiêu ngạo nở rộ.

Tôi là một đóa hoa tinh.

Việc tôi làm mỗi ngày chính là yên lặng cắm rễ, vui vẻ quang hợp, chăm chỉ tu luyện.

Lúc ánh nắng mặt trời rực rỡ, tôi yên lặng cắm rễ, vui vẻ quang hợp, chăm chỉ tu luyện.

Lúc trời mưa to không dứt, tôi yên lặng cắm rễ, cố gắng quang hợp, chăm chỉ tu luyện.

Lúc xuân quang vô hạn, tôi yên lặng cắm rễ, vui vẻ quang hợp, chăm chỉ tu luyện.

Lúc ngày hè cây xanh rợp bóng, tôi yên lặng cắm rễ, thoải mái quang hợp, chăm chỉ tu luyện.

Lúc gió thu nhuộm rừng vàng, tôi yên lặng cắm rễ, buồn vô cớ mà vẫn quang hợp, chăm chỉ tu luyện.

Lúc đông lạnh hoa tuyết tung bay, tôi yên lặng cắm rễ, nghiêm túc quang hợp, chăm chỉ tu luyện...

Xem đến đây, có phải các bạn cảm thấy rất nhàm chán không?

Đây chính là lí do vì sao mà tôi có thể tu luyện thành tiên, mà các bạn lại chỉ là người phàm...

Ngày qua ngày tôi quang hợp, một năm rồi lại một năm tôi chăm chỉ tu luyện...

Tôi cũng thấy rất nhàm chán, nhưng tôi vẫn kiên trì!

Hôm nay chính là ngày cuối cùng để tôi công đức viên mãn, đắc đạo thành tiên!

Tôi lại kiên trì thêm một ngày, chỉ cần một ngày nữa là mọi chuyện sẽ kết thúc...

Hôm nay gió rất lớn rất mạnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa chút gì đó rất dịu dàng.

Tôi nhẹ nhàng ngẩng cái đầu kiêu ngạo của mình lên, trên bầu trời có chị nắng gắt đáng yêu và một cái... mông lớn?

Tôi có một loại dự cảm không tốt lành...

Mông lớn trên bầu trời càng ngày càng gần, mà phương hướng rơi xuống lại chính là chỗ của tôi!

Không thể nào... Tôi sẽ không xui xẻo như thế chứ!

Tôi cực cực khổ khổ tu luyện hơn mười năm, lại ngay ngày sẽ đắc đạo thành tiên bị mông lớn ép tới bỏ mình?

"Cứu mạng! Hoa sắp bị đè chết rồi!"

Hoa tinh lớn tiếng hô hào, một giọt sương trong suốt óng ánh xuất hiện phía trên đóa hoa màu đỏ...

"Bịch!"

Mông lớn trực tiếp ép xuống, ép luôn đóa hoa của tổ quốc vào lòng đất.

"Đau đau đau..." Một tên thanh niên ngoại hình tuấn tú sờ lấy bờ mông, há miệng, đau khổ kêu la.

Thanh niên từ trên trời giáng xuống kia chính là người phải hạ phàm để chấp hành nhiệm vụ, An Lâm.

"A! A! A...!"

Một dáng người uyển chuyển cũng giáng xuống từ trên trời, nhào vào lòng An Lâm.

"Bịch!"

Lại là một trận bụi mù ngập trời, lúc này lại đến lượt Hứa Tiểu Lan hạ xuống.

Nhưng cũng may là còn có tấm khiên thịt An Lâm ngăn ở dưới tạo ra tác dụng giảm xóc, cô cũng không bị thương nặng lắm.

Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tiểu Lan đỏ bừng, có chút bối rối tránh thoát khỏi lòng An Lâm, đứng lên.

"Cám ơn." Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm, cảm kích nói.

"Đừng khách sao, thật ra tôi cũng không muốn làm chuyện này..." Cảm giác ôm con gái trong lòng... hắn thật không thể tả rõ là có bao nhiêu sung sướng, An Lâm cảm thấy mình sắp bị Hứa Tiểu Lan đè xỉu rồi.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Vèo!"

Một nam sinh ngự kiếm phá không mà đến, trên gương mặt đẹp trai toàn là biểu cảm áy náy.

"Xin lỗi bạn Hứa Tiểu Lan và bạn An Lâm."

"Tôi bị truyền tống tới đây chậm hơn một chút... nếu không, các bạn cũng không đến mức như thế..."

Người đến chính là Hiên Viên Thành, hắn nhảy khỏi kiếm, ôn hòa khiêm tốn mở miệng xin lỗi.

An Lâm lắc đầu: "Chuyện này cũng không thể trách cậu, muốn trách thì trách cái hệ thống truyền tống quỷ quái này, nghĩ sao mà truyền tống cao như vậy, bọn họ cho rằng tu sĩ Đạo Chi Thể có thể phi thiên độn địa à!"

Hắn rất căm thù hai tên môn thần ở Nam Thiên môn kia. Chẳng may cảnh giới của hắn thấp một chút, xương cốt giòn một chút thì chắc chắn sẽ trở thành sinh viên đầu tiên chết bởi truyền tống trong lần thực hiện nhiệm vụ thứ nhất.

Đúng lúc này, một giọng nói nhỏ bé yếu ớt từ dưới thân thể của hắn truyền đến:

"Á! Tên khốn kiếp này, mau dịch cái mông của anh ra khỏi đây, anh đè chết hoa rồi!"

An Lâm bị giọng nói này làm cho giật nảy mình, tức khắc nhảy dựng lên, nhìn xuống mặt đất.

Hắn chỉ thấy một đóa hoa hồng xinh đẹp tươi rói đang dính chặt vào mặt đất.

Cái cổ ngọc ngà xanh miết của nó đã bị đè gãy, có chất lỏng đỏ tươi tươm ra từ đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận