Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 462: Nguyên khí Chu Tước, chạy rồi!

An Lâm nghe xong thì không từ chối nữa, đi theo Chu trưởng lão và Hứa Tiểu Lan vào Bạch Khung Các.

Xuyên qua màn phong tỏa gợn nước, một nguồn năng lượng chập chờn cuồn cuộn cuốn tới.

An Lâm nhìn thấy đủ loại vũ khí rực rỡ trước mắt mình. Mỗi loại đều tản ra ánh hào quang không gì sánh bằng, bập bềnh giữa không trung, thậm chí có thứ còn rất có linh tính, đung đưa thân mình.

Hắn nhìn ngắm hơn hai mươi loại vũ khí, cảm nhận được nguồn sóng năng lượng dao động, phát hiện toàn bộ chỗ vũ khí này đều là tiên khí!

An Lâm nhìn đến hoa cả mắt, nhưng bước chân của Chu trưởng lão vẫn chưa dừng lại, mà còn tiếp tục tiến vào tầng thứ hai.

Bạch Khung Các tổng cộng chỉ có ba tầng, nghe nói vật được đặt ở tầng cuối cùng chính là thần khí trấn tông, chỉ có tông chủ mới được sử dụng. Còn tầng thứ hai là gì thì An Lâm không biết, vì vậy cũng vô cùng tò mò.

Tầng hai của Bạch Khung Các có chút kì quái. Đó là một không gian màu vàng kim, phóng tầm mắt nhìn cũng không thấy biên giới.

"Ra đây đi, nguyên khí Chu Tước!" Chu trưởng lão hô to một tiếng.

"Có gì phải ngại chứ, các cháu là đệ tử của Chu Tước tông, lại là người lập được công lao hiển hách. Thông qua quyết định thương hội của các trưởng lão, các cháu có tư cách lần lượt kế thừa một trong những nguyên khí Chu Tước này." Chu trưởng lão mở lời.

"Vòng Chu Tước sao? Ừm, nó cũng rất hợp với cháu" Chu trưởng lão trên mặt có chút thất thần, sau đó liền gật gật đầu.

"Đến đây đi. Các cháu chọn một thứ mình thích nhất trong số này đi." Chu trưởng lão cười nói.

Cô ấy chỉ tay vào chiếc vòng, nói: "Cháu muốn nó."

Danh tiếng nguyên khí Chu Tước đối với hai người cứ như sấm đánh ngang tai, địa vị của nó ở Chu Tước có thể xếp vào hàng chí bảo! Món vũ khí còn quan trọng hơn cả tiên khí, nghe nói mỗi món đều có năng lượng thần ma khó lường, giá trị không thể định đoạt.

An Lâm trong lòng thầm than, chiếc vòng đỏ này cũng thật hợp với Hứa Tiểu Lan, sau này nếu tặng quà, có thể bớt đi món vòng tay này rồi.

Tiếp đó, sáu món vũ khí tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt bay đến bên cạnh An Lâm và Hứa Tiểu Lan.

Tiếp đó một trận pháp màu trắng xuất hiện trên vòng tay màu đỏ.

Nguyên khí Chu Tước có tổng cộng mười món, ngoài sáu món ở đây ra, trước mắt trong Chu Tước tông chỉ có tông chủ Chu Húc Trạch, Thái Thượng trưởng lão Tư Đồ Phượng, đại trưởng lão Trần Tín Nhiên ba người đó có được nguyên khí Chu Tước, còn một món đã bị thất lạc.

Lúc An Lâm và Hứa Tiểu Lan nghe thấy tiếng nguyên khí Chu Tước thì đều ngẩn người ra.

Hứa Tiểu Lan vì bất ngờ nên cũng không nói năng gì, đờ đẫn ngắm nhìn một chiếc vòng tay màu đỏ lửa, trên mặt hiện lên chút mơ màng và lưu luyến.

Là một Kiếm Tiên tự tu luyện, ngay từ đầu An Lâm đã có hứng thú đối với thanh kiếm tràn ngập ánh lửa vàng huy hoàng này. Hắn chỉ tay về phía thanh kiếm và nói: "Cháu muốn cái này!"

"Việc...việc này không ổn lắm..." An Lâm nuốt nước miếng một cái, ngăn cho nước dãi không chảy ra.

Chu trưởng lão gật đầu nói: "Kiếm Chu Tước, sắc bén vô song, có thể huy động lửa của đất trời, thiêu đốt vạn vật, là món vũ khí sắc bén có tính sát thương bậc nhất, rất phù hợp với cậu."

Chiếc vòng tay màu đỏ nhận được sự dẫn dắt của một luồng cơ khí, rất có linh tính bay tới chỗ Hứa Tiểu Lan, nhè nhẹ buộc vào cổ tay trắng muốt của cô.

Nguyên khí Chu Tước chỉ còn lại năm món, một là khiên, một là kiếm, một c là ngọc, một là bút, một là gương.

An Lâm nghe vậy buồn bực trong lòng, tình huống hiếm gặp? Không sao? Chu trưởng lão, đây là lời nói dùng để an ủi người khác sao?

An Lâm: "..., Chu trưởng lão, đây là tình hình gì vậy?"

An Lâm nhìn cái khiên và kính trước mặt, khóe miệng co rúm.

Chu trưởng lão nắm chặt tay, trận pháp màu trắng hiển hiện trên vòng tay màu đỏ, trường kiếm vang lên một trận vù vù.

Chu trưởng lão rất nghiêm túc nói về công năng hai món nguyên khí Chu Tước này, chuyển hướng chú ý của An Lâm.

An Lâm phấn khích gật đầu, là một Kiếm Tiên, lại chỉ có một thanh kiếm đen như mực thì làm sao được. Lúc ra vẻ vẫn cần có một thanh kiếm hoa lệ cường thế mới thể hiện được khí phách chứ!

Hiệu quả của khiên Chu Tước không khác nhiều so với cục gạch, nhưng lại hơn một điểm là có thể hấp thụ bổ sung nguyên khí và phản kích. Còn về cái kính, năng lượng chiến đấu tuy không mạnh, nhưng cũng có công năng khá mới mẻ, Học rộng tài cao? Phân biệt thật giả? Phản kích? Nghe cũng rất thích.

Không vì gì cả, chỉ là hiệu quả của hai món đồ còn sót lại này nghe cũng không tồi đấy!

An Lâm vừa nghe đến những công năng này liền cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Sau đó trường kiếm dần dần chuyển động, nhưng lại là chuyển động về phía sau, bay đi mất trước mặt ba người.

Lại chọn? Có cái gì mà chọn chứ, mẹ nó đây chính là chọn một trong hai được chưa!

"Khiên Chu Tước này, kiên cố không gì sánh bằng, không chỉ kêu gọi được ý chí Chu Tước ngăn cản những đòn tấn công từ bên ngoài, thậm chí còn có thể hấp thụ đòn tấn công bên ngoài chuyển thành năng lượng của mình, thay chủ nhân bổ sung nguyên khí hoặc giải phóng thế công kích!"

"Kính Chu Tước lại là một chiếc gương vô cùng có linh tính, học rộng tài cao, có bất cứ vấn đề gì đều có thể hỏi nó. Ngoài ra nó còn có công năng phân biệt thật giả. Hoàn tất bổ sung năng lượng xong, còn có cơ hội phản kích lại trăm phần trăm đòn tấn công của đối thủ."

Chu trưởng lão có chút ngượng ngùng nói: "Ách...Kiếm Chu Tước hình như cự tuyệt rồi... Nhưng không sao, mặc dù tình huống này rất hiếm gặp nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường..."

Chu trưởng lão bất đắc dĩ nhìn An Lâm một cái: "Hay cậu chọn lại lần nữa đi. Nếu không được nữa tôi sẽ mời Thái Thượng trưởng lão đến?"

An Lâm hoang mang nhìn Chu trưởng lão.

Hắn nhìn bốn món đồ còn lại, đang chuẩn bị chọn tiếp thì ngay sau đó viên ngọc trắng nhạt và bút vẽ dường như cảm ứng điều gì đó, rung lên lẩy bẩy, tiếp đó liền trực tiếp bay đi.

y da...Chọn cái nào đây?

An Lâm vuốt cằm do dự.

"Hay là cháu chọn khiên Chu Tước đi" An Lâm nói.

Hắn cảm thấy đối với chiêu thức phản đạn của kính Chu Tước, khiên Chu Tước cũng có công hiệu tương tự, thậm chí còn toàn diện hơn.

Khiên Chu Tước còn có năng lượng phòng thủ và chuyển hóa, nghe có vẻ oách hơn, cũng khá phù hợp với phong cách của An Lâm.

"Được!" Chu trưởng lão nắm chặt tay, một trận pháp màu trắng xuất hiện trên khiên Chu Tước, để nó nhận chủ.

Khiên Chu Tước run rẩy một trận, sau đó như sợ hãi điều gì đó, "vèo" một cái liền bay đi, lẩn vào khoảng không bất tận màu vàng, biến đi trước mặt tất cả.

An Lâm: "..."

Chu trưởng lão: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..."

Chu trưởng lão: "..."

"Chu trưởng lão, bây giờ có thể bắt đầu rồi." An Lâm mỉm cười nói.

Hắn nói xong, Đạt Nhất Đạt Nhị liền hướng về phía kính Chu Tước, hai tay mở rộng giải phóng trận pháp phòng hộ tuyệt ion màu xanh ra chung quanh mười vạn dặm, tựa như tường đồng vách sắt, bao phủ kính Chu Tước vào bên trong.

An Lâm không tin tà ma, trực tiếp phóng Đạt Nhất Đạt Nhị ra: "Đạt Nhất Đạt Nhị, thi triển trận pháp phòng hộ tuyệt ion, nhốt kính Chu Tước vào trong, tôi không tin nó vẫn còn có thể chạy thoát!"

Tình huống này Chu trưởng lão cũng không biết xử lý thế nào, cũng chỉ đành để An Lâm thử lần nữa.

Hắn không nhịn được liền lôi kiếm Thắng Tà của mình ra, nhẹ nhàng, ấm áp nói: "Tiểu Tà, chỉ có cậu tốt với tôi, không bỏ không rời, thật không giống những món đồ diêm dúa lòe loạt mà thấp kém kia, quả nhiên chúng ta là hợp với nhau nhất."

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, mang theo chút khinh thường: "Hứ, không phải vừa nãy chính cậu chê tôi xấu, định đổi tôi với kiếm Chu Tước sao?"

An Lâm: "..., không phải cậu đang trong nhẫn không gian ư, sao lại biết?"

Thắng Tà kiếm: "Cút."

An Lâm: "..."

Lòng An Lâm thật sự rất đau, thật sự muốn có người đến an ủi.

"Bạn nhỏ An Lâm à, cháu vẫn còn kính Chu Tước để chọn, hay là thử thêm một lần đi."

Chu trưởng lão im lặng đã lâu, lúc này mới mở miệng nói.

Người có tư cách chọn nguyên khí Chu Tước không nhiều, cũng chỉ có mười người, sau khi chết cũng sẽ hoàn lại tông môn, nhưng không ai như An Lâm, lại bị tất cả nguyên khí lạnh lùng từ chối.

Vẫn còn một chiếc gương sao? Khóe miệng An Lâm giật giật, đã bị từ chối đến bốn lần rồi, lòng đau đến mức không thở được, lẽ nào lại còn muốn bị đâm thêm một nhát nữa sao?

"An Lâm, đừng thất vọng, không phải vẫn còn một chiếc gương sao?" Hứa Tiểu Lan an ủi nói.

"Hôm nay tôi không rửa mặt hay không rửa tay vậy? Hay là tôi không cúng bái tổ tiên?" Cả khuôn mặt An Lâm tràn ngập sự bi thương nhìn hai người bên cạnh.

Trong thế gian lạnh lẽo tình người này, hắn thật cần có một tấm chăn ấm áp phủ lên người.

Gió lạnh thổi tới, An Lâm cảm thấy cơ thể mình có chút cảm giác lạnh lẽo.

Hứa Tiểu Lan: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận