Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 463: Ma kính, ma kính...

Chu trưởng lão bị vây trong trận pháp phòng hộ siêu i-on của kính Chu Tước, khuôn mặt không kìm được sự run rẩy, phải chịu cú sốc lớn thế nào mới có thể nghĩ ra cách bá đạo ngang ngược này?

Ông suy nghĩ, vẫn nên khởi động pháp quyết để kính Chu Tước nhận An Lâm làm chủ.

Trận pháp màu trắng xuất hiện bên ngoài mặt kính Chu Tước, kính Chu Tước run rẩy, sau đó bắt đầu bỏ chạy ra xa!

"Ầm ầm!" Kính Chu Tước đụng phải trận pháp phòng hộ siêu i-on, phát ra một tiếng nổ vang ác liệc.

"Đừng trốn vội!" An Lâm hét to một tiếng, phi thân lao qua.

Kính Chu Tước bị dọa lập tức bỏ chạy hướng khác, nhưng trận pháp phòn hộ siêu i-on đã bao vây mọi đường, nó lại va phải trận pháp phòng hộ, đầu hoa mắt chóng.

Dù tốc độ của kính Chu Tước rất nhanh nhưng sức mạnh không đủ, không có cách nào đột phá màn chắn của trận pháp phòng hộ.

Cứ như vậy, An Lâm và kinh Chu Tước cứ điên cuồng đuổi bắt nhau trong trận pháp phòng hộ.

"Thần Giám Thuật!"

An Lâm đọc tin tứ này chấn động trong lòng.

An Lâm không hề thừa lời, bắt đầu sư dụng sức mạnh đi luyện hóa kính Chu Tước, nhưng không ngờ lại bị một sức mạnh vô cùng lớn mạnh ngăn trở, khiến hắn không có cách nào luyện hóa.

Kính Chu Tước: [Thánh Thú Chu Tước dùng xương chính của Thần Thú Băng Yến Thiên Mông mài thành gương, có thần thức, có chân thân, sức mạnh quay ngược càn khôn, vô cùng e ngại Chu Tước, muốn mạnh mẽ luyện hóa nó chỉ cần trong máu bạn có ẩn chứa hơi thở Chu Tước là có thể. ]

"Sao tôi lại cảm thấy An Lâm giống như nhân vật phản diện thế này... " Chu trưởng lão nhìn thấy cảnh này, mở miệng thì thào.

Nghe qua cũng có một chút đạo lý.

Cuối cùng An Lâm cũng đè được kính Chu Tước dưới chân, nhe răng cười: "Ha ha, nhóc trốn không thoát khỏi tay tôi đâu, ngoan ngoãn nhận tôi làm chủ đi!"

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu trưởng lão và Hứa Tiểu Lan, giống như đã sáng tỏ điều gì đó, kích động nói: "Khó trách... Khó trách kính Chu Tước lại sợ tôi như vậy, hóa ra là nó sợ hơi thở Chu Tước trong cơ thể tôi! Có phần giống nguyên khí trước đây của Chu Tước, chẳng phải tôi không được chào đón, mà là Chu Tước không được chào đón!"

Hứa Tiểu Lan cau mày, có chút không đành lòng nhìn tiếp.

Kính Chu Tước run rẩy.

Ánh sáng trắng thoáng qua nơi đáy mắt An Lâm, mang theo thông tin của kính Chu Tước lưu chuyển trong đầu hắn.

Ầm ầm!

"Hừ! Là một cái gương kiên cường, khiến tôi nhìn nhóc với ánh mắt khác rồi đấy!"

Giống như có một tia sét, đánh An Lâm từ hưng phấn sang mơ hồ.

Chu trưởng lão chớp mắt.

Hứa Tiểu Lan có chút do dự nói: "Nhưng... Trong cơ thể em cũng có huyết mạch Chu Tước, vì sao vòng Chu Tước lại không sợ em?"

Bỗng nhiên hắn tức giận hô một tiếng, trích một giọt máu màu vàng ra, nhỏ lên mặt kính Chu Tước.

Người khác đều là bảo vật chủ động bay tới cầu thu nhận, còn gặp được hắn thì bảo vật mang vẻ mặt ghét bỏ chạy đi...

Máu rơi xuống mặt kính, ánh sáng màu trắng bắt đầu di chuyển trên mặt kính, sau đó biến mất.

Vì sao sợ hắn? Vì sao lại chạy trốn hắn?

Hứa Tiểu Lan: "... "

Đúng vậy? Vì sao không sợ Hứa Tiểu Lan?

Lúc trước nó có vẻ ngoài lớn như vậy, bây giờ bị An Lâm ngắm nghía, chỉ còn cỡ một bàn tay thôi.

Kính Chu Tước có cạnh gương màu đỏ đậm, mặt kính băng xanh, là một chiếc gương hình tròn vô cùng tinh xảo.

Rốt cuộc tâm lý đã phải chịu tổn thương thế nào mới có thể nói những lời này với một cái gương chứ?

Sự hưng phấn lúc trước của An Lâm tan thành mây khói, bỗng nhiên An Lâm cảm thấy cơ thể hơi lạnh...

Lúc này An Lâm cảm nhận được một mối liên hệ, đó là mối liên hệ của việc thành công luyện hóa nhận chủ giữa chủ nhân và đồ vật.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, trên mặt có vẻ thả lỏng mỉm cười, thuân tay cầm lấy kính Chu Tước, cười nói: "Thu phục rồi?! Chạy có ích gì không? Không phải bây giờ đã trở thành đồ của tôi rồi sao! Bây giờ tôi là chủ nhân của nhóc! Đã hiểu chưa? Hả!?"

Chu trưởng lão: "... "

"Uống máu của tôi!"

Máu tươi màu vàng nhỏ lên mặt kính Chu Tước, khiến nó rung lên kịch liệt.

Nếu thật sự muốn, bá đạo cưỡng ép cũng được mà!

Mặc kệ, chuyện có được đón nhận hay không, lo nhiều như vậy làm gì?

Chu trưởng lão khẽ ho một tiếng: "Hai người các vị đều đã được nguyên khí Chu Tước tương thích với bản thân mình rồi, bây giờ thì có thể rời khỏi Bạch Khung Các được rồi."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều cảm thấy thỏa mãn rời khỏi Bạch Khung Các.

Với tình hình hiện nay của Chu Tước Tông, có thể ban phần thưởng cho hai người, còn chính là nguyên khí Chu Tước, như vậy có thể thấy được sự coi trọng của tông môn đối với hai người lớn bao nhiêu.

An Lâm còn nhận được vinh dự chức vị Trưởng lão, bình thường không có bất kỳ nhiệm vụ gì có thể tùy ý dạo chơi, nhưng khi tông môn xảy ra chuyện lớn phải có nghĩa vụ ra sức vì tông môn.

Hắn cầm lệnh bài trưởng lão đến Trưởng Lão Các nhận bỗng lộc năm nay, có 30 vạn linh thạch, những con số này đối với người bình thường, có lẽ được xem là một khoản tiền lớn, nhưng đối với hắn mà nói chỉ như 300 cái bánh bao hấp vậy...

Sau khi lĩnh bổng lộc xong Hứa Tiểu Lan mang theo An Lâm dạo một vòng trong các cấm địa của Chu Tước Tông, bao gồm một số cấm địa cấp trưởng lão. Cô cũng kể tường tận công dụng của các cấm địa tu luyện khiến An Lâm ngứa ngáy, hận không thể trực tiếp ở lại Chu Tước Tông tu luyện.

Cấm địa Ngộ Đạo vô dụng với hắn, nhưng một số cấm địa có thể cô động Viêm Lực trong cơ thể đối với hắn mà nói lại có tác đụng rất lớn. Hắn suy nghĩ, quyết định ở Hóa Thần hậu kỳ, sẽ xông vào cầu vượt Vạn Hỏa vô cùng hung hiểm của Chu Tước Tông, nghe nói đi được điến điểm cuối, người xông vào sẽ có được bảo vật và đan dược đặc biệt độc đáo.

Trên đường trở về, An Lâm nhìn vòng tay trên tay Hứa Tiểu Lan, tò mò nói: "Chiếc vòng này của em rất được, Chu trưởng lão cũng không giới thiệu qua về nó, có phải em đã sớm biết cách dùng của nó rồi không?"

Hứa Tiểu Lan lắc lắc cổ tay trắng hơn tuyết, vòng tay màu đỏ rực phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời: "Vòng tay Chu Tước này có công hiệu hộ thể vô cùng mạnh, nó là nguyên khí mà lúc mẹ em còn sống sử dụng. Sau khi chủ nhân của nguyên khí Chu Tước mất, sẽ phải chịu sự triệu hồi của Thánh Hỏa, vượt qua không gian, trở lại Bạch Khung Các. Em và nó lại gặp nhau, tất nhiên sẽ muốn giữ nó lại bên người."

Vẻ mặt An Lâm thỏa mãn.

[Mẹ của ngài!] Giọng nói trong trẻo non nớt vang lên.

An Lâm cảm thấy uy ghiêm của mình bị khiêu khích, cười ha ha: "Không nói phải không? Tôi ném nhóc xuống hố phân nhé."

Trên mặt kính hiện lên một hàng chữ: [Ngài bảo tôi nói, tôi mà nói, không phải rất mất mặt sao?]

An Lâm kích động: "Nhóc nói một câu, tôi muốn nghe xem nhóc là em gái hay là ông chú."

Trên mặt kính hiện lên một hàng chữ: [Có thể, nhưng viết chữ tiết kiệm năng lượng hơn nói chuyện.]

Kính Chu Tước là đồ vật mà Thánh Thú Chu Trước tự tay chế tác, chắc chắn năng lực phi thường, phải nghiên cứu kỹ một chút.

An Lâm đặt chiếc gương lên bàn, niệm chú biến chiếc gương này trở thành một cái kính hình tròn có mặt người.

Kính Chu Tước lại chạy, vừa chạy vừa run rẩy muốn phản kháng, vì thế có thể thấy được là một chiếc gương rất có linh tính.

An Lâm nhìn thấy cái gương, tò mò nói: "Ma kính... Ma kính... Nghe nói nhóc là một cái gương rất có linh tính, vô cùng uyên bác đa tài, có vấn đề khó đều có thể hỏi nhóc, có phải hay không hả?"

Mặt kính băng xanh bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ trắng như tuyết.

[Chủ nhân, tôi là kính Chu Tước, không phải ma kính. Còn về những thứ khác ngài miêu tả, vô cùng chính xác! ]

An Lâm kinh ngạc mở miệng nói: "Không! Tôi là chủ nhân của nhóc, tôi nói nhóc là ma kính, nhóc chính là ma kính, biết không hả?! Là tiểu ma kính đáng yêu của tôi."

Mặt kính hiện lên ba chữ: [Không biết!]

"Thật sự rất kiêu ngạo, không liên quan, tôi có thể từ từ dạy dỗ... " An Lâm cười ha ha: "Nhóc có thể nói chuyện không?"

Rất nhanh hắn đã về tới phòng, lấy kính Chu Tước ra một lần nữa.

An Lâm gật đầu, hắn biết Hứa Tiểu Lan không muốn hắn bị cuốn vào chuyện đó quá sớm.

Lúc này Hứa Tiểu Lan đã tiếp tục: "Trước hết chúng ta đừng nói việc này vội, dù sao cần phải có đủ thực lực mới có thể có tư cách tiếp nhận."

Hắn còn đang tìm lời khéo léo an ủi Hứa Tiểu Lan, đang muốn mở miệng nói.

Khó trách Hứa Tiểu Lan chưa bao giờ nhắc tới mẹ của mình, hóa ra đã qua đời rồi...

An Lâm nghe xong lời nói của Hứa Tiểu Lan, vẻ mặt sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận