Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 469: Phong cảnh như tranh, người đẹp như họa

Đại Bạch nhìn thần thái đầy vẻ cao thâm này của An Lâm, trong lòng lại càng thêm hoang mang.

Cho nên có thể nói ý của anh An chính là không hề mâu thuẫn bởi loại 'phong cảnh' này nhưng mà nó vẫn bị chịu đòn oan sao?

Đại Bạch khóc không ra nước mắt, đứng một bên tiếp tục im lặng đợi cùng An Lâm đến lúc trời tối hẳn.

Dần dần, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống.

Nguyệt đầm xinh đẹp bắt đầu bốc lên từng đám sương mù trắng, nguyên khí nồng đậm quẩn quanh bốn phía, trông vô cùng huyền ảo, lúc ẩn lúc hiện, rất hút hồn người xem.

Đèn đuốc được thắp sáng bên ngoài Nguyệt đầm, phủ lên trên suối nước thanh tịnh một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Nhìn từ đằng xa lại gần, Nguyệt đầm giống như một mặt trăng sáng bị thất lạc tại nhân gian.

Nguyệt Hoa Tăng Quang Thuật!

Phong cảnh nơi đây đúng là không tồi!

Đại Bạch liên tục gật gù: "Cũng rất lớn nữa! Gâu!"

Wow...

"Ừm, lấy Vân kính kia làm trung tâm, cô gái ở hướng hai giờ có vẻ không tệ, mỗi lần sóng nước dập dềnh va chạm có thể kéo theo rất nhiều gợn sóng nhỏ khác, có thể thấy được là rất đàn hồi..." An Lâm cười cười thưởng thức.

Giữa sóng mây lưu chuyển, bọn họ nhìn thấy ở Nguyệt đầm đã có mười mấy cô gái đang đùa giỡn với nhau trong suối nước nóng.

Cô gái này có dáng người cao gầy nhưng lại rất đầy đặn, trong làn sương mù khói trắng thoắt ẩn thoắt hiện, từng giọt nước bám trên thân thể tuyết trắng trông giống hệt những viên trân châu xinh đẹp.

Móng chó của Đại Bạch khua khua, mây trắng trên bầu trời bắt đầu biến ảo.

"Còn cả hướng tám giờ, cô gái tóc đen dài kia nữa, mái tóc dài dính chật lấy thân thể trắng như tuyết, nhìn từ dáng người uyển chuyển đó có thể thấy bên dưới cũng là một danh lam thắng cảnh đó nha!" An Lâm không kìm được cảm thán.

Tuy có sương mù trắng che bớt, nhưng trong sự mờ mờ ảo ảo đó có thể loáng thoáng nhìn thấy được thân thể trắng nõn mềm mại lung linh của các cô, có thể nhìn thấy làn nước trong lành dập dờn chạm vào thân thể trắng như tuyết đó, có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh tuyệt đẹp với đủ loại hình thái...

An Lâm và Đại Bạch đều mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng thông qua đám mây.

"Anh An... Anh cảm thấy cô gái nào không tồi cơ?" Đại Bạch lè lưỡi, kích động hỏi.

Đại Bạch và An Lâm đều mở to hai mắt, lỗ mũi khẽ nhếch lên, khuôn mặt vừa kích động lại vô cùng hưng phấn.

Quá tuyệt vời!

"Ôi... Cô ấy đi đến nơi có nhiều sương mù trắng nhất kìa..." An Lâm bày ra vẻ mặt thất vọng, nói.

"Ô... Cô ấy đứng lên kìa... Gâu!" Đại Bạch kinh ngạc hô một tiếng.

Bộc lộ ra vẻ đẹp lộng lẫy rung động lòng người.

Còn cả cái váy xanh kia nữa, nhìn trông quá quen mắt luôn, không phải đấy là bộ đồ mà Tô Thiển Vân thường xuyên mặc đấy sao

Sau đó, đến lúc hắn nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng liền co quắp giật giật.

Nó ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn An Lâm: "Anh... Anh An, anh muốn làm gì?"

"Anh An, anh mau nhìn kìa, lại có thêm hai cô gái nữa vào, lướt qua thôi cũng có thể thấy được là cực phẩm rồi, gâu!" Đại Bạch kích động nói.

"Anh An... Tôi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?" Đại Bạch bị đánh đến mức lời nói cũng không còn liền mạch được nữa.

Đại Bạch cũng tỏ vẻ tiếc nuối, nó không có cách nào động chạm đến được khu vực sương mù trắng của suối nước nóng, bởi vì chỉ cần vừa hơi động đến, nguyên khí bị lay động thì sẽ bị đội Chấp Pháp trường học hoặc những nữ sinh đang tắm suối nước nóng kia phát hiện.

Binh binh binh... bang bang bang... bốp bốp bốp... phù phù phù...

Đại Bạch mở to hai mắt nhìn về phía hai cô gái, phát hiện hai cô gái đang chuẩn bị cởi quần áo, còn chưa nhìn thấy rõ ràng cái gì, những cú đấm đá như mưa rền gió dữ lại ập vào mặt.

"Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ, xem hai người kia là ai!" An Lâm chỉ vào Vân kính, tức giận nói.

An Lâm liếc nhìn lại, nhìn thấy hai cô gái một cô váy xanh và một cô áo xanh đang sánh vai nhau đi đến, dáng người uyển chuyển, khí chất thanh nhã, cho dù khuôn mặt đang bị sương mù trắng bao phủ, không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng có thể phỏng đoán được đây chắc chắn chính là hai cô gái vô cùng xinh đẹp.

Binh binh binh... bang bang bang... bốp bốp bốp... phù phù phù...

Binh binh binh... bang bang bang... bộp bộp bộp... phù phù...

Một trận công kích như cuồng phong bạo vũ, một lần nữa, Đại Bạch lại mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.

Kia... má nó, kia không phải là Thanh Diên Mặc Thường sao?!

Thân chó của Đại Bạch bỗng nhiên phát run, một luồng sát khí vô cùng đáng sợ bao phủ toàn thân nó, khiến cho lông chó của nó cũng bị dựng đứng hết cả.

"Ha ha, rất tuyệt?" An Lâm nhìn sang Đại Bạch, cười lạnh nói.

"He he... Anh An này, chắc chắn là hai cô tiên nữ này rất tuyệt... Các cô ấy mà cởi quần áo ra, đi đến khu ít sương mù thì chúng ta liền có thể thưởng thức..." Đại Bạch kích động đến mức cái đuôi vẫy vẫy không ngừng.

Đại Bạch thoi thóp nằm trên mặt đất, hai mắt bị đánh đến mức không thể mở ra nổi nữa.

"Hứa Tiểu Lan là Tô Thiển Vân cũng bắt đầu cởi quần áo rồi, cậu cũng dám nhìn?!" An Lâm cười lạnh.

Đại Bạch: "..."

Không phải anh nói tôi mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ hay sao? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây hả?

Giờ phút này trong Nguyệt đầm, Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân dắt tay nhau đi đến một bên suối nước nóng, nơi này có một tấm ngăn cách với khu vực mây mù, có thể thay quần áo đổi sang khăn tắm.

Hứa Tiểu Lan đang muốn thay quần áo, đột nhiên lại phát hiện đám mây mù phía xa xa bỗng nhiên có một chút gợn sóng nho nhỏ.

"Hử?" Cô liếc mắt nhìn tầng mây phía xa trên bầu trời.

"Bạn học Tiểu Lan, sao vậy?" Tô Thiển Vân nháy đôi mắt màu lam xinh đẹp, tò mò hỏi.

"Không có gì, cậu cứ chờ mình một lát, đừng thay quần áo vội, tôi đi xử lý chút chuyện đã." Hiện giờ khuôn mặt thanh lệ của Hứa Tiểu Lan cùng phủ một ít khí lạnh, yên lặng đi đến phía sau đầm Nguyệt.

Hiện giờ Hứa Tiểu Lan là người có huyết mạch Chu Tước, mở ra được cánh chim, có tốc độ phi hành của Chu Tước Hỏa Diễm, ngay cả hắn cũng chưa chắc đã có thể sánh được, huống chi là Đại Bạch còn chưa có Hóa Thần.

An Lâm nhìn Đại Bạch bên cạnh bằng ánh mắt thương hại, muốn chạy trốn khỏi tay Hứa Tiểu Lan ư? Đừng có ngây thơ như thế chứ.

Vì cớ gì sau khi bị An Lâm đánh xong, nó lại bị Hứa Tiểu Lan đánh tiếp...

Thân chó trắng toát của Đại Bạch dính chặt trên mặt đất cạnh chỗ An Lâm, bày ra vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc nữa.

Ầm ầm!

Đôi cánh Hỏa Diễm màu trắng kia của Hứa Tiểu Lan vạch ra một vòng xung rất xinh đẹp giữa bầu trời đêm, xẹt qua đỉnh đầu An Lâm, dấy lên một trận cuồng phong. Chỉ hai giây sau liền đuổi kịp Đại Bạch, mũi chân như gió lốc quét ngang, một cước đá thẳng Đại Bạch đang chạy trốn về núi Xích Dương.

Trên núi Xích Dương, An Lâm và Đại Bạch nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đang bay trên không trung phía xa xé rách không khí lao về phía mình.

"Ôi đờ mờ, chạy mau chạy mau, anh An ới!" Đại Bạch hú lên quái dị, đột ngột lao lên trên mây chạy trốn.

An Lâm ngơ ngác nhìn về phía cô gái áo xanh đang bay nhanh về phía mình, bị dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nào còn có thể động đậy được gì.

Hắn cảm giác rất rõ rằng Hứa Tiểu Lan đã phát hiện ra mình rồi.

Biểu cảm ngạc nhiên của Hứa Tiểu Lan đã trở thành ngày càng tức giận.

Hiện giờ nếu như An Lâm chọn cách chạy trốn, vậy thì dù cho có trốn được thật, nhưng má nó về sau phải làm thế nào được hả?

Quỳ bàn giặt một năm, không, cứ tính là quỳ sầu riêng một năm đi, cũng không thể nào cứu rỗi được hắn mất!

Còn không bằng cứ ngoan ngoãn nhận sai, thái độ nhận sai thành khẩn một chút, nói không chừng Hứa Tiểu Lan có thể nới lỏng cho một chút.

Ừ... chính là như vậy!

Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên cưỡi mây bay lên không trung, đôi cánh Hỏa Diễm màu trắng mở rộng xuất hiện ở phía sau lưng, dùng tốc độ cực kỳ đáng ợ phóng về phía núi Xích Dương!

Phân tích góc độ dao động của mây mù, phân tích góc độ năng lượng, tính toán dựa trên góc độ quang học...

Cô cười lạnh một tiếng: "Cũng dám nhìn trộm nữ sinh tắm rửa, muốn chết!"

Nếu như không phải cảnh giới của Hứa Tiểu Lan là Kỳ Hóa Thần, lại có thên huyết mạch Chân Long, có thể cảm nhận được sự biến đổi của mây gió lôi điện trong đất trời, nói không chừng đúng là không thể phát hiện ra được sự xao động nho nhỏ trong mây mù...

Ít nhất Đối phương cũng phải có cảnh giới Kỳ Dục Linh, cũng có cả nghiên cứu rất sâu sắc về mây mù...

Quả nhiên là thủ pháp cao tay...

Một cô gái áo xanh hạ xuống từ giữa không trung, đôi cánh Hỏa Diễm màu trắng mang theo uy thế khiến người khác phải sợ hãi.

Dưới ánh trăng bao phủ, cô khẽ hất cằm, dáng vẻ thánh khiết cao ngạo giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, đôi mắt ẩn chưa tia băng lạnh nguy hiểm: "Ha ha, nhìn lẽn nữ sinh tắm rửa? Ai cho anh lá gan đấy!"

"Đại Bạch!" Cả người An Lâm giật nảy một cái, chỉ về phía Đại Bạch.

"Đêm nay nó đột nhiên nói với anh rằng núi Xích Dương có phong cảnh rất đẹp, thế là anh cũng đần độn theo nó đi đến đây. Sau đó anh phát hiện ra nó lại to gan lớn mật dám nhìn lén nữ sinh tắm rửa, thế là anh lập tức tẩn cho nó luôn một trận! Em nhìn vết thương trước đó trên người nó là có thể biết được anh không hề nói sai!" An Lâm bày ra vẻ mặt vừa chân thành vừa áy náy mở miệng nói.

Đại Bạch nằm bết xê lết dính chặt trên mặt đất: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận