Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 474: Điều nên tới thì sẽ không thể tránh khỏi

Nếu như có thể, An Lâm thật sự không muốn xem nhiệm vụ mà cái hệ thống quỷ quái này giao cho hắn.

A... Nếu có thể đưa cái hệ thống đê tiện này ra ngoài gây tai họa cho người khác thì tốt biết bao...

Bỗng nhiên An Lâm nảy ra ý nghĩ này.

Sau đó, hắn nhớ tới ông lão tiên nhân lúc trước, chẳng biết tại sao cảm thấy hoảng sợ, không rét mà run.

Con mẹ nó... Hắn luôn cảm thấy mình bị hố!

Nhưng hiện tại, An Lâm không có kỹ thuật tắt hệ thống, mà hắn cũng không có gan tắt hệ thống.

Dù sao con đường tu tiên của hắn cũng đã lệch đến tình trạng người thường không thể hiểu nổi. Nếu bỏ hệ thống này, hắn thật sự không biết phải tiếp tục tu tiên thế nào nữa... Mặc dù hiện tại có hệ thống trong người, hắn cũng không biết làm thế nào để tu tiên, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không có...

Vừa âm thầm than thở, An Lâm vừa bật mở giao diện hệ thống.

"Ha ha..." An Lâm cười lạnh một tiếng, gân xanh nổi lên trên trán.

Mặc dù... hắn cũng sẽ thủ thân như ngọc một trăm năm vì Hứa Tiểu Lan. Nhưng như thế cũng không đồng nghĩa là hắn có thể chịu đựng cái cảnh phải xa rời "cậu em" một trăm năm!

Nhiệm vụ thất bại: Ký chủ biến thành thái giám một trăm năm.

Cái bà nội nhà mi! Thật là quá đáng!

Trong vòng một tháng, thu hoạch mười tinh nguyên thế giới màu vàng, đồng thời hấp thu chúng.

Nghĩ tới đây, hốc mắt An Lâm ươn ướt.

Quả nhiên, cột nhiệm vụ đặc thù đang phát ra ánh sáng "bỉ ổi".

An Lâm lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này, hắn nhất định phải đi vào cổ vực Thái Sơ, nhưng làm như vậy thì có khác gì hắn chủ động nhảy vào nơi thiên thạch rơi xuống đâu chứ! Xuôi theo dòng sông vận mệnh, đi về phía tương lai đỏ đến phát tím kia...

Nhiệm vụ thành công: Thu hoạch được Chiến Thần thể nguyên mẫu.

[Kiểm tra được ký chủ có cơ hội tiến vào cổ vực Thái Sơ, tuyên bố nhiệm vụ như sau:

Trước đó là phạt hắn làm thái giám ba năm, bây giờ làm hẳn một trăm năm?

"An Lâm, cậu có định đi vào cổ vực Thái Sơ không?" Vương Huyền Chiến bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Chú thích: Nhiệm vụ này không thể từ chối.]

An Lâm nhìn Vương Huyền Chiến một cái, hỏi ngược lại: "Nếu có hai lựa chọn bày ra trước mặt anh, một cái là anh phải đối mặt với tai họa cực kỳ đáng sợ, cái còn lại là anh có thể tránh khỏi nguy hiểm, nhưng anh sẽ phải làm thái giám một trăm năm, anh sẽ chọn cái nào?"

Nếu muốn nhảy ra khỏi dòng chảy vận mệnh này, hắn phải làm ra quyết định mà trước kia hắn sẽ tuyệt đối không làm... trở thành thái giám một trăm năm!

Không ngờ quán tính của vận mệnh lại lớn như vậy, hắn khó lòng làm ra chuyện gì để thay đổi nó lắm đây...

Vương Huyền Chiến xấu hổ mỉm cười mà không thất lễ, giải thích: "Chúng tôi đang thảo luận xem có nên đi cổ vực Thái Sơ hay không."

"Nè, hai người đang nói gì vậy, trông có vẻ gay gắt quá." Lúc này, một cô gái xinh đẹp mặc trang phục màu đỏ chậm rãi đi tới, cổ tay trắng thuần đeo một cặp vòng tay bằng vàng.

"Xin chào hai người, tôi tên là Dương Nhược Linh, đạo hiệu Linh Ngọc." Cô gái chủ động tự giới thiệu mình.

An Lâm nghe được câu trả lời thì thở dài một hơi: "Tôi cũng nghĩ giống anh, đây là tôn nghiêm của đàn ông, dù phía trước là núi đao biển lửa, chúng ta cũng không thể cắt bỏ 'em trai'!"

Vương Huyền Chiến cười nói: "Thật ra An Lâm có rất nhiều đạo hiệu, Độc Tôn, Nhất Chỉ Phá Thiên đạo nhân, Bao thần..."

Vương Huyền Chiến nghe vậy, gương mặt lạnh lùng co rút, nghiêm nghị nói: "Vương Huyền Chiến tôi nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, không thể làm thái giám dù chỉ một ngày!"

"Được, thời gian suy nghĩ của mọi người đã hết, người nào quyết định đi vào cổ vực Thái Sơ, xin hãy đặt một sợi thần thức vào trong hạt châu màu trắng này, tôi sẽ tiến hành sàng lọc ra danh sách cuối cùng!" Giọng nói của Tử Vi Đại Đế đột nhiên vang lên.

Trải qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, An Lâm biết Dương Nhược Linh cũng là chị của bọn họ, lớn hơn hắn một trăm năm, là nhân vật có tiếng tăm trên Thiên Đình lúc bấy giờ. Nhưng cô ấy lại bị kẹt tại Hóa Thần đỉnh phong nhiều năm, vẫn luôn không tìm được thời cơ bước qua ngưỡng kia. Cho nên có lẽ cô ấy sẽ không bỏ qua cơ hội đi vào cổ vực Thái Sơ.

An Lâm buồn bực, miệng thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại gào thét: "Những cái đó mà là đạo hiệu à? Con mẹ nó các người nói đây là đạo hiệu? Là các người điên rồi hay An Lâm tôi điên rồi, ai mà thèm lấy danh xưng như thế làm đạo hiệu?"

"Đúng! Chính là đạo lý này! Đây là ranh giới cuối cùng, cũng là nguyên tắc, bất kể là tai họa gì cũng không thể khuất phục chúng ta!" Vương Huyền Chiến bùng nổ.

"Chào cô, tôi tên Vương Huyền Chiến, đạo hiệu Thanh Không." Vương Huyền Chiến khách khí đáp.

Bọn họ đã giới thiệu hết, An Lâm cũng đành mở miệng: "Chào Linh Ngọc tiên tử, tôi là An Lâm, không có đạo hiệu."

"A, cậu chính là An Lâm đến từ Thiên Đình sao?" Đôi mắt cô gái sáng lên, tiếp tục nói: "Tôi từng nghe bộ trưởng Trần thuộc bộ chấp hành đại địa nói qua, đạo hiệu của cậu không phải là Nhật Lôi tôn giả sao?"

An Lâm và Vương Huyền Chiến nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi tới, làm sao còn dám tiếp tục thảo luận chủ đề đó nữa, mặt mo của cả hai đỏ lên, bắt đầu lảng sang chuyện khác.

An Lâm cười khan một tiếng, nếu không có cái nhiệm vụ bỏ đi kia, cô nghĩ tôi không sợ sao!

"Chẳng lẽ phụ nữ thì có thể sợ sao?" Cô gái che miệng cười khẽ, nụ cười xinh đẹp chói mắt.

An Lâm gật đầu: "Cuối cùng chúng tôi đã xác định, là đàn ông thì không thể sợ hãi chùng bước."

Phần lớn người trong cung điện màu trắng đều bắt đầu di chuyển.

An Lâm cắn răng, cũng di chuyển theo mọi người, rót một sợi thần thức của mình vào trong hạt châu.

Trong cung điện, năm vị tiên nhân Kỳ Phản Hư đã sớm quyết định.

Trong sáu mươi Địa Tiên Kỳ Hóa Thần, chỉ có hai người từ bỏ tư cách đi vào cổ vực Thái Sơ.

Nói cách khác, trong năm mươi tám Địa Tiên Kỳ Hóa Thần sẽ có hai mươi tám người bị loại, tỷ lệ cạnh tranh khá là kịch liệt.

Không lâu sau, Tử Vi Đại Đế đã quyết định xong danh sách đi vào.

"Danh sách tham gia chuyến đi cổ vực Thái Sơ đã có, năm vị Nhật Du Thần, Dạ Du Thần, Cự Linh Thần, Lữ Động Tân, Hà Tiên Cô sẽ đi vào vực Tinh Hư cổ vực Thái Sơ."

"Vực Cổ Thần do ba mươi vị Bộ Đường, Long Tín Hồng, Trần Đạo Vân, Lưu Sở Sở... Vương Huyền Chiến, Dương Nhược Linh thâm nhập."

Sau khi Tử Vi Đại Đế công bố xong danh sách tiến vào cổ vực Thái Sơ, một số người tỏ vẻ mừng rỡ, một số người thì tiếc nuối mất mát.

Mà biểu cảm của An Lâm lại hoàn toàn khác xa bọn họ.

Phải nói là hắn đã bị kinh ngạc khủng khiếp, cảm giác như bị sét đánh, biểu cảm đóng băng trên mặt, miệng há thật lớn, hắn vừa nghe được tin tức cực kì khủng bố.

Không có tên của hắn...

Trong danh sách đi vào cổ vực Thái Sơ không có tên của hắn...

Vương Huyền Chiến thấy thái độ An Lâm khác thường, mở miệng an ủi: "An Lâm à, không sao cả. Con đường tu tiên còn rất dài, thế giới này cũng rất lớn, có rất nhiều kỳ ngộ đếm mãi không hết đang chờ cậu. Hiện tại cậu chỉ mất đi một lần kỳ ngộ mà thôi, không có gì to tát cả!"

An Lâm lẩm bẩm: "Anh không hiểu đâu... Đối với các người mà nói, đây chỉ là mất đi một cơ hội, nhưng với tôi mà nói... đây là mất đi 'thằng em trai' của tôi đấy..."

"Là sao?" Vương Huyền Chiến không hiểu gì cả, nhìn An Lâm.

Hốc mắt An Lâm đỏ ửng, bỗng nhiên nở nụ cười.

Thì ra là thế... Đây chính là tai họa đỏ đến phát tím của hắn...

Tiến vào cổ vực Thái Sơ vô cùng hung hiểm là tai họa.

Chẳng lẽ làm thái giám một trăm năm thì không phải là tai họa kinh khủng hết mức đối với hắn sao?

Chú ý, nhiệm vụ thất bại, làm thái giám một trăm năm...

Muốn khiến cho quỹ đạo vận mệnh chệch khỏi tai họa này, độ khó thật sự là quá lớn.

Hắn tránh không được, cũng không thể tránh, mà cũng không đủ sức để xoay chuyển cả đất trời ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận