Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 484: Thổ hào An lấy tiền đập tỉnh người ta

An Lâm chỉ vào bốn toà tháp trấn xung quanh hồ nước thần, mở miệng nói: "Tôi muốn mấy toà tháp này, cô ra giá đi."

Thánh nữ Tinh Linh nghe vậy hoảng hốt: "Anh... anh muốn lấy Tháp Thánh Hồn cơ à?!"

An Lâm gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn lấy Tháp Thánh Hồn."

Hắn không hiểu mớ từ ngữ linh tinh mà Thánh nữ vừa nói, hắn chỉ biết sau khi bỏ hết lớp kiến trúc bên ngoài toà tháp này, thì bên trong đó chính là tinh nguyên của thế giới, vả lại còn là loại có đẳng cấp cao nhất!

Mặt Đề Na hiện lên vẻ khó xử, cô lắc đầu từ chối: "Không được, Tháp Thánh Hồn là chí bảo mà sau khi Bàn Cổ sáng lập đại lục Thái Sơ để lại. Tuy rằng không có tác dụng gì lớn, chỉ được dùng để nuôi dưỡng hồ nước thần, nhưng ý nghĩa đằng sau nó lại cực kì quan trọng, tôi không thể giao nó cho anh được!"

An Lâm nghe vậy miệng co rút vài cái: "Đúng thật là Bàn Cổ sáng lập đại lục Thái Sơ, nhưng cô có chắc ông ấy đã sáng tạo ra đại lục này của các cô không?"

"Người khổng lồ An Lâm, câu này của anh là có ý gì, đại lục này của chúng ta không phải tên là đại lục Thái Sơ à?" Đề Na hoang mang hỏi lại.

An Lâm lấy điện thoại Oppo 12 của mình ra, mở bộ sưu tập hình lên, vừa kéo hình sang trang mới vừa nói : "Cô xem thử mớ hình ảnh này đi.."

An Lâm cười nói: "Những hình ảnh này tôi chụp được trên đại lục Thái Sơ đó."

"Những cảnh sắc tôi chụp trong máy, còn chưa được một phần ngàn phạm vi của đại lục Thái Sơ! Nếu phải so đại lục Thái Sơ đó và đại lục này của các cô, thì không khác gì là đại dương và hồ nước cả."

"Hoá ra thật sự có những ngọn núi cao chọc trời kìa, ngọn núi này cao bao nhiêu vậy?"

An Lâm lắc lắc đầu: "Đó thật sự là do tôi chụp được trên đại lục Thái Sơ, nhưng không phải là đại lục Thái Sơ của các cô, là đại lục Thái Sơ thật sự, nó có diện tích cực kì rộng lớn."

"Đây là nơi nào vậy, cây cối sao lại to cao như vậy, các người sinh sống ở trong đó à? Nhìn nó sao giống cây thế giới được ghi chép lại trong sách cổ thế nhỉ!"

An Lâm khẽ thở dài một hơi: "Cô gọi một cái lồng giam chỉ bay có một ngày là đã tới mép, bị sức mạnh cực hàn ngăn cách, là toàn bộ thế giới à?"

Đề Na tò mò chớp đôi mắt xanh ngọc bích của mình, nhìn những hình ảnh trong di động.

"Mà cũng sai rồi, phải là chênh lệch lớn như đại dương và vũng nước mới đúng!"

"Trời ạ... sao lại có hồ nước rộng lớn như vậy? Gần như không có giới hạn luôn! Không đúng! Đây là đại dương mà sách cổ từng nhắc tới!"

"Ồ... Nơi này là đại lục trôi nổi? Đẹp quá đi mất!"

"Anh nói dối, nếu anh thật sự chụp được những cảnh sắc to lớn xinh đẹp như vậy trên đại lục Thái Sơ, sao tôi lại không biết gì hết? Chắc chắn là anh chụp nó trong bí cảnh nào đó, đúng không?" Đề Na kích động la lên.

"Cô chưa từng đi ra ngoài, làm sao biết được thế giới này rộng lớn tới mức nào chứ!"

Đề Na càng nhìn càng kích động, qua một lúc lâu, cô mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xanh ngọc bích đẹp như một viên đá quý đang rực sáng của mình nhìn An Lâm: "Người khổng lồ An Lâm, những cảnh sắc này anh chụp được ở đâu vậy, sao trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy chúng?"

Đề Na sững người thất thần nhìn An Lâm, hình như cô đã bị những gì An Lâm nói làm hoảng sợ.

Người Đề Na thân thể khẽ rung lên, cô sững ra một lúc, rồi liên tục lắc đầu nói: "Sao thế được... sao thế được chứ... thế giới này có cả ngàn đất nước, có vô số chủng tộc sinh sống phát triển, nó rộng lớn như vậy, sao có thể chỉ nhỏ như những gì anh nói được cơ chứ!"

"Từ những tin tức tôi biết thì thế giới này của các cô đúng là vẫn có thể gọi là đại lục Thái Sơ, nhưng nó chỉ là một đại lục Thái Sơ đang dần tan vỡ sụp đổ... Mà mảnh đất cô biết này, chẳng qua chỉ là một mảnh đất nhỏ trong cả đại lục Thái Sơ rộng lớn mà thôi..."

"Ha hả, cô gọi cái này là Tháp Thánh Hồn à? Kì thật nó là tinh nguyên của thế giới, trong cái đại lục đang trong quá trình sụp đổ này, nó có tới tận trăm ngàn mảnh! Tôi tới thế giới này là để sưu tập tinh nguyên của thế giới, nó không quý giá như những gì cô nghĩ đâu, Bàn Cổ đâu có rảnh được tới nước đó, quăng tinh nguyên của thế giới khắp nơi như vậy!" An Lâm tiếp tục mở miệng đả kích.

An Lâm nghe vậy, chửi thề một tiếng, mợ, sao nghe có lý quá vậy!

An Lâm khẽ than một câu: "Xem ra phải cho cô thấy tận mắt thì cô mới chịu tin những gì tôi nói..."

An Lâm trợn tròn mắt hỏi lại: "Tôi lừa cô thì được ích lợi gì chứ?"

Chỉ một chớp mắt, cả trăm viên linh đan và hàng trăm linh quả xuất hiện trước mặt Đề Na.

Một lát sau, Đề Na vẫn liên tục lắc đầu: "Giả... những gì anh nói toàn là giả hết, chắc chắn anh chỉ đang lừa gạt tôi mà thôi..."

"Xuất hiện đi, linh khí của ta!"

Trên mảnh đại lục này, mỗi một viên đan dược cấp thần hoặc là những loại trái cây cấp thần gì cũng đều cực kì thưa thớt và quý giá, vậy mà thần đan và thần quả mà An Lâm thả ra, nhiều gấp mấy chục lần số thần đan thần quả cô từng nhìn thấy trên đại lục này!

Đề Na mở to miệng: "Dao động mãnh liệt này... Thế nhưng... tất cả đều là chí bảo thần cấp! Cả trăm viên đan dược và trái cây cấp thần à..."

"Ích lợi là anh lấy được bốn toà tháp Thánh Hồn chứ gì! Không phải bây giờ anh vẫn đang cố chứng minh cho tôi thấy Tháp Thánh Hồn không phải là bảo vật Bàn Cô để lại sau khi sáng tạo ra thế giới này à?!" Đề Na quật cường phản bác.

"Xuất hiện đi, các bảo vật của ta!"

Hắn quát khẽ một tiếng, nhẫn không gian chợt loé lên ánh sáng!

"Xuất hiện đi, linh đan linh quả của ta!"

Hình như mong muốn ngay từ đầu của hắn là thế thật thì phải!

"Anh cũng có thể là người ẩn cư trong chốn núi rừng sâu thăm thẳm, tới bây giờ mới bước ra ngoài nhập thế mà." Thế giới quan của Đề Na còn chưa bị phá vỡ hoàn toàn, cô quật cường phản bác.

"Tại sao tôi mạnh tới vậy, mà tới bây giờ các cô mới biết tới tôi, như thế tôi chui ra từ giữa đất đá vậy. Đó là vì tôi tới từ đại lục Thái Sơ thật sự, tôi tới từ thế giới bên ngoài!" An Lâm tiếp tục đâm dao vào lòng Đề Na.

"Sao có thể như vậy được..." Thân thể Đề Na lắc lư vài cái, suýt thì ngã xuống.

Chỉ một thoáng, ba mươi sáu món linh khí xuất hiện giữa không trung, toả ra dao động năng lượng mạnh mẽ.

Đề Na hít sâu một hơi: "Những thứ vũ khí này... đều toả ra dao động năng lượng vượt xa thần khí! Toàn bộ chúng đều là thánh khí?!"

Cô cúi đầu nhìn thanh trường kiếm màu vàng trong tay mình, mặt hiện lên vẻ hoảng sợ khó thể hình dung nổi.

Trường kiếm màu vàng của cô là thánh khí truyền từ đời này sang đời khác, cũng là thánh khí đứng đầu trên đại lục này. Nhưng trong số những bảo vật An Lâm lấy ra, thậm có những món vũ khí toả ra dao động năng lượng còn cao cấp hơn cả trường kiếm màu vàng của cô...

An Lâm nhìn phản ứng của Đề Na cảm thấy rất vừa lòng, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ đâu.

"Xuất hiện đi, tiên đan, tiên quả, tiên khí của ta!"

Một viên Diệu Linh Thiên Cơ đan – tiên đan cấp bảy xuất hiện, một viên Âm Dương Chân Khí đan – tiên đan cấp bảy, ba tiên quả Kim Sinh cấp tám, một quá Huyết Tiên cấp ba, rồi Thông U tiên thảo cấp một, Hoả Huyết Thần Thị, Hoa Tử Giới, Hồn Kim Cương, Không Linh Cốt, Huyết Ma Cầu, Băng Thánh Liên, Quỷ Tinh Giáp lần lượt xuất hiện. Tiên khí cấp không kiếm Tâm Liên Băng, tiên khí cao cấp hàn Thiên Lăng, tiên khí cao cấp Phá Giới Đỉnh, tiên khí cao cấp Cửu Huyền Thần Hoả Châu, cũng được An Lâm lấy ra hết.

Một đống bảo vật quý giá vừa xuất hiện, nguyên khí trong trời đất đều bị khơi dậy, các hiện tượng kì dị nào âm dương luân phiên, nào âm quỷ gào khóc, nào lửa thần giáng thế, nào băng sương tuyết địa liên tiếp xuất hiện...

Thánh nữ Tinh Linh lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn đống bảo vật bày ra trước mặt mình, miệng mở ra thật to, nửa ngày cũng chưa khép lại nổi.

Dao động toả ra từ mỗi một món bảo vật ở đây, đều vượt xa những gì cô được biết, những thứ này chắc chắn đều từ cấp thánh trở lên... trong cái thế giới này, cô chưa từng nhìn thấy bảo vật nào mạnh mẽ thế này.

Ấy vậy mà, bây giờ, cô lại nhìn thấy cả một đống ở đây!

"Sao có thể thế được..."

Đề Na loạng choạng lắc lư cái đầu nhỏ của mình, mái tóc dài màu vàng tung bay như cuộn sóng, như chính nội tâm cũng đang gợn sóng cuồn cuộn của cô.

"Đây rốt cuộc là thứ gì... Tại sao anh lại có được những thứ này..."

An Lâm cười thật khẽ, trả lời cô: "Đây chính là những bảo vật tôi tìm được trên đại lục Thái Sơ, trong đại lục Thái Sơ, còn có vô số những bảo vật quý giá, mạnh mẽ hơn những bảo vật này của tôi. Những bảo vật của tôi chỉ là hạng xoàng thôi..."

Đề Na nghe vậy, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, cô mở to cái miệng nhỏ của mình, nước mắt đong đầy làn mi, chẳng mấy chốc đã lăn dài xuông gò má.

Thế giới quan của cô, vào giờ khác này, trong ánh sáng rực rỡ toả ra từ đống bảo vật An Lâm lấy ra khoe khoang, đã bị đánh cho nát bấy!

"Hu hu hu..." Đề Na nghẹn ngào nức nở: "Hoá ra... hoá ra kẻ luôn làm ếch ngồi đáy giếng lại là tôi à..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận