Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 486: Kì thật thế giới này rất rộng lớn

"Thật không ngờ năng lượng ẩn chứa trong tháp Thánh Hồn còn có thể hút trực tiếp vào trong cơ thế như vậy."

Bỗng có một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, nghe như tiếng chim tước khẽ khàng cất tiếng hót vang.

An Lâm nhìn tinh nguyên đã hoá thành bột phấn màu trắng rơi đầy trước mặt mình, cười nói: "Ở chỗ chúng tôi, thứ này được gọi là tinh nguyên thế giới, tinh nguyên thế giới không chỉ có màu vàng, còn có màu trắng, màu xanh, màu đỏ. Nếu trong tay cô còn tinh nguyên thế giới khác, có thể lấy tới để trao đổi với tôi."

Đề Na lắc đầu mỉm cười: "Đã hết rồi, theo tôi biết, chỉ có thành Trung Ương của chúng tôi có thứ này."

"Nếu là vậy, cũng đã tới lúc tôi nên rời khỏi nơi này." An Lâm lầu bầu tự nhủ.

"Rời khỏi nơi này? Là... là đi ra thế giới bên ngoài à?" Đề Na nhìn An Lâm, giọng có hơi run rẩy.

An Lâm gật đầu nói: "Đúng vậy, đi ra thế giới bên ngoài nhìn thử xem, thế giới bên ngoài rộng lớn hơn rất nhiều."

"Nhưng rìa đại lục này toàn là nơi cực hàn, không một ai có thể vượt qua khỏi nó, anh vừa đi vào là sẽ bị đông chết ngay!" Đề Na không nói rằng An Lâm chắc chắn sẽ bị đông chết, đó là vì An Lâm mạnh hơn bất kì người nào trên đại lục của họ.

Chất giọng trong trẻo dễ nghe của Đề Na vang lên sau lưng An Lâm.

An Lâm cười khẽ một tiếng: "Đó đều là sự thật, tôi không cần phải lừa cô làm gì."

"Tiểu Na, tôi phải đi rồi." An Lâm đứng dậy từ biệt, gọi ra cục gạch đen của mình.

"Những phong cảnh anh cho tôi xem trong cái hộp vuông đó, đều là sự thật à?" Đề Na siết chặt cái khăn trong tay, nhướng cao giọng hỏi.

Hắn cúi đầu nhìn Đề Na, cười nói: "Thế giới rộng lớn như vậy, nếu cứ để mình bị nhốt ở một chỗ, sẽ bỏ qua rất nhiều phong cảnh xinh đẹp, nên tôi phải rời khỏi nơi này."

"Thế giới này rộng lớn như vậy, tôi cũng muốn đi xem thử, nhìn những phong cảnh khác nhau, nhìn xem thế giới này thật ra thú vị tới chừng nào!" Mặt Đề Na hiện lên vẻ kinh định, mắt cô bùng lên ngọn lửa của dục vọng.

"Cô cũng nói rồi mà, đó chỉ là có thể thôi. Tôi hơi bị tự tin vào sức mạnh của mình đấy nhé, nếu chỉ vì một mối nguy hiểm có thể tồn tại, mà không đi thăm dò, vậy thì đó không phải tác phòng của tôi."

"Vậy... Vậy anh dẫn tôi theo với, được không?" Đề Na mím môi, ngửa đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp của mình ngóng nhìn An Lâm.

Đề Na ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên trước mắt mình, đôi mắt như ngọc quý của cô chớp chớp vài cái.

An Lâm ngồi xổm xuống, ánh hoàng hôn phủ lên người hắn một lớp ánh sáng đẹp mắt.

An Lâm quay đầu lại, khó hiểu hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?"

"Tôi đã bảo vệ toà thành và đại lục này mười ngàn năm, bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây! Em họ của tôi có tư chất không tệ, nó đã tới đỉnh cấp thần rồi, nó đã đủ sức để kế thừa vị trí của tôi." Đề Na mở miệng đáp.

"Khoan đã!"

Buông tay mặc kệ, để em họ mình tới gánh nồi à?

An Lâm nghe vậy ngớ ra, sửng sốt nhìn Đề Na.

"Vậy thành Trung Ương của cô thì sao..." An Lâm chần chờ hỏi lại.

An Lâm cũng muốn ôm lại Đề Na, nhưng hắn sợ hai tay mình sẽ vô ý chụp chết Đề Na, vậy thì không hay chút nào.

Thân thể mềm mại của Đề Na dán lên lồng ngực An Lâm, thành công thể hiện cái ôm chầm cám ơn của Đề Na.

Những người thuộc tầng lớp thống trị ở thành Trung Ương lại càng phản đối chuyện này.

"Cám ơn! Người khổng lồ An Lâm, anh đúng là người tốt mà!" Đôi cánh của Đề Na rung lên, cô mở rộng hai tay làm tư thế muốn ôm chầm, sau đó vui vẻ nhào vào trong ngực của An Lâm.

Giờ khắc này, trời đất chứng giám, Mỹ Lạc Đế dỡ trở thành Thánh nữ mới của Tinh Linh tộc.

An Lâm châm chước một lúc, mới gật đầu đồng ý: "Vậy được, tôi đồng ý dẫn cô đi theo!"

Cánh của cô toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt trong bóng đêm, trông cực kì xinh đẹp.

Đề Na trút hết quyền lợi và vinh quang trên người mình, lần nữa xuất hiện trước mặt An Lâm.

Đêm xuống.

"Bộp!"

Nhưng hai vị cường già cấp thánh ở thành Trung Ương là Mạn Đức Nhĩ và Cáp Thụy Tư, lại vô cùng ủng hộ, họ nói Đề Na có chuyện quan trọng vĩ đại hơn cần phải làm, họ không thể cứ giữ cô lại ở đây mãi được.

Thái độ của Thánh nữ Tinh Linh cũng rất kiên quyết, cùng ngày hôm đó cô đã cho em họ của mình Mỹ Lạc Đế kế thừa thánh khí tổ truyền, không những thế còn giúp cô em họ cử hành nghi thức lên ngôi.

Dưới sự chứng kiến của mấy trăm ngàn người và Thánh nữ tiền nhiệm Đề Na, Mỹ Lạc Đế giơ cao thanh kiếm thánh, lúc này một luồng ánh sáng màu trắng từ trên trời chiếu rọi xuống.

An Lâm: "..."

Lúc này,tin tức Thánh nữ Tinh Linh muôn thoái vị nhường ngôi cho em họ mình, đã như một cơn lốc thổi quét toàn bộ thành Trung Ương, tất cả cư dân trong thành đều hết hồn, không rõ tại sao lại xảy ra chuyện như thế này.

An Lâm mỉm cười gật đầu, hắn ngồi tại chỗ chờ đợi, thuận tiện nghiên cứu tiên khí của mình.

"Vậy anh chờ tôi một chút nhé, tôi phải sắp xếp lại mọi việc ở thành Trung Ương ạ!" Đề Na kích động nói.

Bộ váy màu trắng cô mặc trên người bay bay theo gió, trông như đoá sen trắng nở rộ dưới ánh trăng, thanh khiết thoát tục.

"Người khổng lồ An Lâm, đã làm anh phải đợi lâu, bây giờ chúng ta có thể đi rồi!" Đề Na mỉm cười nói.

An Lâm gọi cục gạch đen của mình ra, ngồi lên trên nó, vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: "Cô trèo lên đi."

Hai cánh của Đề Na phe phẩy, người cô nhoáng cái đã nhảy lên vai An Lâm, cô dùng tay nắm tóc hắn, khẽ nói: "Tôi ngồi ở đây nhé, có thể nhìn cao hơn, xa hơn."

An Lâm: "..."

Cứ như vậy, hai người nhân lúc trời tối, bắt đầu bay về phía rìa đại lục.

Đại lục này quả thật không rộng lớn gì cho cam, An Lâm chỉ bay gần ba tiếng đồng hồ, đã bay được tới rìa đại lục.

Rìa đại lục, là một thế giới màu xanh lam thuần khiết kéo dài tới tận chân trời, cả không khí cũng có màu xanh lam.

Chúng xông thẳng lên trời, tựa như một bức tường cao vợi, ngăn cách đại lục này khỏi thế giới bên ngoài.

"Tôi chỉ không xem bói cho cậu thôi." Gương Chu Tước thực thành nói.

Khoé miệng An Lâm run rẩy, hỏi lại: "Không phải mày nói mày không biết xem bói à?"

"Em gái nhỏ, tôi thấy ấn đường của cô từ đỏ chuyển sang đen, đây là dấu hiệu của điềm xấu, tôi khuyên cô nên tránh xa cái gã đàn ông này một chút, như vậy cô mới có thể bình an được." Gương Chu Tước nói chuyện cực kì có bài bản.

"Quao quao, đây là thứ gì vậy, trong nó thú vị quá đi mất." Đề Na tỏ ra vô cùng hứng thú với cái gương thần, cô vội bay tới đáp xuống cái gương đang nằm trên đất, vươn tay vuốt ve mặt gương bóng loáng.

An Lâm: "..."

"Không phải, có một câu hỏi tôi có thể cho cậu đáp án chính xác, đó chính là... Cậu không phải người đẹp trai nhất!" Cái giọng nói non nớt đầy tức giận của Gương Chu Tước lại vang lên.

Hai người bắt đầu ngồi im chờ đợi.

Trong lúc này, An Lâm còn lấy chảo đế bằng và một trăm xửng bánh bao ra, bắt đầu hấp bánh bao, hấp xong hắn bỏ hết bánh bao vào trong nhẫn không gian.

Cả quá trình hấp bánh bao này, Đề Na đều sửng người nhìn, không biết An Lâm đang làm cái gì.

Nhưng từ mùi vị toả ra từ xửng hấp, cô nghĩ bánh bao bên trong chắc chắn sẽ rất ngon.

Không biết đã qua bao lâu, hai mắt An Lâm bỗng nhiên rực sáng.

Hắn lấy Gương Chu Tước ra, mở miệng hỏi: "Gương thần ơi... gương thần à, xin mi hãy nói cho ta biết, có cách nào để vượt qua vùng không khí cực lạnh này không?"

"Gà mái của tôi á..."

Gương Chu Tước trả lời cực kì ngắn gọn.

"Bốp!" An Lâm tức giận quăng cái gương xuống đất: "Không phải mày biết hết chuyện xưa chuyện nay à, sao mỗi lần tao hỏi mày cái gì, mày cũng không biết hết vậy? Thế tao giữ mày làm cái quái gì nữa?!"

Nghe chừng rất có lý.

Đề Na: "..."

"Không phải cô nói chỗ này cực lạnh à, chúng ta chờ tới giữa trưa, lúc mặt trời nóng nhất rồi hãy đi vào, vậy sẽ ấm hơn được chút." An Lâm mở miệng giải thích.

"Hửm, xảy ra chuyện gì, chúng ta không đi vào trong à?" Đề Na hiếu kỳ hỏi.

An Lâm nghĩ ngợi một chút, đặt mông ngồi xuống tại chỗ.

An Lâm không nhìn rõ điểm cuối của nó ở đâu, cũng không biết những khí thể phát ra ánh sáng màu lam trong đêm tối đó là gì, nhưng ngẫu nhiên hắn sẽ nhìn thấy có vài sinh vật định xông vào trong, lại bị đông thành băng đá.

An Lâm thấy mình bị cố ý làm khó dễ, hắn muốn đập gương quá, làm sao bây giờ.

À, đúng rồi! Lúc nãy hắn đã đập một lần, nhưng đập không có vỡ.

Chất liệu của cái gương này còn tốt hơn những gì hắn nghĩ, không thì đập nó cái nữa nhé?

"Bốp!"

Nói làm liền làm, An Lâm đập gương Chu Tước lần nữa.

Trên mặt kính của gươn Chu Tước hiện lên một dòng chữ to: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khi dễ gương nghèo khó!"

"Bốp bốp bốp!"

An Lâm cho nó một cú té liên hoàn, cười lạnh nói: "Mày rõ là thiếu đòn muốn bị đánh mà!"

Thái dương dần dần bò lên đỉnh núi, tổng cộng có hai mặt trời.

Một mặt trời màu vàng, một mặt trời màu đỏ, hai mặt trời như hai anh em, cùng nhau đi ra khỏi đường chân trời, dần dần di chuyển tới giữa, treo cao cao trên bầu trời, toả ra ánh sáng chói chang bao trùm vạn vật ở đại lục này.

An Lâm thầm nghĩ thứ này không đúng với quy luật vạn vật hấp dẫn chút nào, hai mặt trời này làm cách nào để hình thành sự cân bằng ổn định như giờ nhỉ?

Không lâu sau, đã tới giữa trưa.

Khối khí màu lam vây quanh đại lục dường như thật sự ấm lên, không biết là vì ánh mặt trời chói chang làm chúng mờ đi, hay là chúng thật sự đã rút đi bớt.

An Lâm đứng lên, làm động tác duỗi lưng, mở miệng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận