Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 488: Đại lục sụp đổ thật đáng sợ

"Ôi, Tiểu Na, em đừng kích động như vậy, đừng có chạy lung tung mà!"

"Bây giờ, em còn đang trong giai đoạn kiệt sức, thời gian dậy thì thông thường rất tồi tệ, có biết không?"

Lúc này An Lâm bị một bàn tay lực lưỡng nắm lấy, không khác gì con gà con bị diều hâu tha đi, cả người đều thấy khó chịu.

"Đừng lo lắng, hơi thở của đối phương không mạnh, cùng lắm cũng chỉ là thực lực Thiên cấp mà thôi!" Hai mắt Đề Na sáng lên, giống như phát hiện ra vật gì mới lạ.

An Lâm đảo mắt: "Thực lực Thiên cấp gì chứ, đừng có lấy lý thuyết sáo rỗng của tổ chim cũ nhà em vào đây."

Hắn nheo mắt lại nhìn bóng dáng đi lại phía xa. Chỗ đó thật sự quá xa nên hắn nhìn không rõ, mơ hồ có thể phân biệt ra được, bóng dáng đó giống như là bóng người?

"A! Rất nhiều Thần Ma khổng lồ kìa!" Đề Na kinh ngạc kêu lên một tiếng.

An Lâm cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là những con người mọc đầy lông đen, không phải là tinh tinh, mà đúng là con người!

Nhưng càng đi sâu vào trong, bọn họ càng thấy nguy hiểm hơn.

Những động vật độc này đều vô cùng nguy hiểm, chúng thường phun nọc độc về phía Đề Na và An Lâm đang ở trên bầu trời.

Có thể thời gian hắn sử dụng nguyên khí Hắc Minh tương đối ngắn, nên di chứng cũng không lâu. Chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ lại có thể khôi phục lại.

Bọn chúng đều có một đặc tính, đó chính là bên ngoài cơ thể đều có lông đen dễ làm cho người khác chú ý. Dưới ánh mặt trời, những cái lông đen giống như mực tàu hút ánh sáng, vô cùng tối tăm.

"Em có thể giết chết bọn chúng không?" Đề Na mở miệng hỏi.

"Oa, vì sao sinh vật ở thế giới này đều đáng sợ như vậy? Vì sao chúng đều lớn như vậy, đều mạnh như vậy, đều khiến người ta thấy buồn nôn như vậy, đều không thân thiện như vậy chứ?" Đề Na nhìn những sinh vật dữ tợn này, nhìn thế giới cằn cỗi tràn ngập những tầng khí độc, cô bắt đầu không ngừng oán giận, vẻ mặt tủi thân và phiền muộn.

Gương mặt của những người đó dại ra, miệng há to, lộ ra hàm răng trắng ởn. Hình như bọn họ cũng nhìn thấy An Lâm, nên lúc này mới há miệng rồi chạy như điên về phía An Lâm và Đề Na!

Khi đi qua vùng đất lạnh giá, sức lực của Đề Na đã bị suy giảm đi rất nhiều. Lúc này cô còn phải chú ý tránh né những công kích phía dưới, nên trong lòng thấy rất phiền muộn.

An Lâm lắc đầu: "Thôi đi, bọn chúng không có uy hiếp chúng ta, chúng ta vẫn nên tiết kiệm sức lực, bay về phía trước đã."

Đếm sơ qua, có lẽ đám người đó chỉ khoảng hơn trăm người, dáng dấp ở trình độ tầm Đạo Chi Thể cấp bảy.

Mặt đất phun ra các tầng khí độc, các động vật có độc giống như các loại nhện, bò cạp, mãng xà đen khổng lồ đang bò trên mặt đất.

Khóe miệng An Lâm khẽ giật, giải thích: "Hình ảnh trên điện thoại di động của anh là hình ảnh của đại lục khi mới bắt đầu, không phải là hình ảnh đại lục đang sụp đổ như vậy. Anh thật sự không biết đại lục này bị làm sao cả."

Đề Na mang theo An Lâm không ngừng đi sâu về phía dãy núi xa, muốn tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi.

Đề Na cong môi, khẽ hừ một tiếng. Ánh mắt cô không ngừng nhìn lướt qua thế giới này, hình như cho dù thế giới xấu như vậy, vẫn có tồn tại thứ làm cho cô phải chú ý.

Sau đó, những con sinh vật đáng sợ như kền kền lửa, con dơi hút máu và chim ưng ma đều lao về phía Đề Na.

"Những hình ảnh trên vật vuông kia của anh đều là lừa người à? Cảnh đẹp đâu? Động vật nhỏ đáng yêu đâu rồi?" Cô nhìn An Lâm, trông cô đầy vẻ buồn bã và oán trách, giống như bị người ta bán đi vậy.

Ngọn núi lớn này lại vươn dài cái cổ ra giống như một con trăn cực kỳ lớn, lao ra ngoài.

Đúng lúc này, hai con mắt màu đỏ xuất hiện ở giữa ngọn núi, ngay sau đó thân núi chấn động và tách ra, xuất hiện một cái miệng khổng lồ và sâu hoắm chợt lao tới đớp về phía Đề Na và An Lâm!

Đề Na nghe vậy thì bản năng phóng ra một chiêu pháo sáng tinh linh.

An Lâm liếc nhìn ngọn núi kia, nó chỉ cao khoảng một trăm trượng, nhiều lắm chỉ tính là hơi dốc thôi. Loại núi cũng có thể này tính cao sao? Ôi, không có kiến thức thì thật đáng thương, thấy gì cũng ngạc nhiên được à?

Đề Na kinh ngạc nhìn ngọn núi lớn đang lùi lại với vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng lớn như vậy, sao lại kém thế?"

"Oa! Ngọn núi kia thật là lớn!" Đề Na kinh ngạc kêu lên một tiếng, cô bắt đầu thay đổi phương hướng và bay về phía một ngọn núi màu vàng.

An Lâm: "..."

Đề Na đáp: "Anh đấy."

"Là ai khiến em sinh ra ảo giác, thứ càng lớn thì càng mạnh chứ?" An Lâm tức giận nói.

Đề Na mang theo An Lâm bay đến trước ngọn núi kia, thấy ngọn núi này không có xuất hiện khí độc, hơn nữa không có sinh vật gì khiến người ta ghê tởm cả, cô đang định nghỉ ngơi ở đây.

Pháo sáng màu trắng này đánh vào bên trong cái miệng cực lớn kia và phát ra tiếng nổ mạnh, cả cái miệng tối đen như mực chợt sáng ngời.

Ngọn núi lớn chấn động một lát, cái miệng kia rụt trở lại.

An Lâm thở ra một hơi. Có lẽ ngọn núi này chỉ ở trình độ Hóa Thần sơ kỳ, mà Đề Na đã có thể sánh ngang với Hóa Thần đỉnh cấp từ lâu. Đối mặt với loại đối thủ như vậy, nếu như cô còn bị dọa đến không còn ý chí chiến đấu, vậy thật sự quá mất mặt.

"A!" Đề Na hét lên một tiếng, mang theo An Lâm quay đầu bỏ chạy!

"Đừng hoảng hốt! Nó chẳng qua chỉ to lớn mà thôi, nó không phải là đối thủ của em đâu!" An Lâm hô lớn.

Cô chưa từng gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy nên lập tức khiếp sợ biến sắc.

Từ Đề Na nhìn thấy cái miệng giống như một ngọn núi lớn đang cắn về phía mình.

Hai người đang muốn rời đi, đúng lúc này, trong không trung bỗng nhiên truyền đến những chấn động.

Ngay sau đó, từng vết nứt tối tăm xuất hiện ở trên bầu trời, chúng rậm rạp chằng chịt tới mức không nhìn thấy được điểm cuối.

Ít nhất theo An Lâm thấy, nó phải trải dài hơn mười dặm vuông.

Những vết nứt này giống như một tấm lưới khổng lồ màu đen đang che kín khắp bầu trời.

Ngay sau đó, vết nứt mở ra, từ bên trong có chất lỏng màu đen chảy ra, loại chất lỏng này rất đặc, lại giống như con dao màu đen rơi xuống mặt đất.

"A, đây là cái gì vậy?" Đề Na tò mò giơ tay ra, muốn kiểm tra thử những chất lỏng màu đen này.

An Lâm thấy thế thì vô cùng khiếp sợ: "Nguy hiểm! Mau tránh xa chất lỏng này ra!"

Ở trong lòng Đề Na, An Lâm đã trở thành tiền bối vô cùng thông thái. Bởi vậy sau khi nghe thấy An Lâm nói vậy, cô không hề suy nghĩ đã từ bỏ ý định kiểm tra, vội vàng kéo An Lâm tránh né những chất lỏng màu đen này.

Núi lớn hình như gặp phải thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, thân núi hình như thấp xuống, còn xuất hiện màn ánh sáng màu vàng giống như cái ô ngăn cản ở ngay phía trên ngọn núi.

"Cái này thật đáng sợ nhưng cũng rất kích thích." Giọng nói run rẩy xen lẫn với sự hưng phấn của Đề Na vang lên.

Cô gái này lại tưởng tượng đến đâu vậy? Rốt cuộc cô có nghe được lời giải thích của hắn vừa rồi không.

An Lâm: "... "

"Hóa ra bên ngoài thế giới Hạ Vũ lại đáng sợ như vậy." Đề Na không ngừng nhắc lại.

Một ít sinh mạng bóng tối đang chuyển động, đang sinh sôi, giống như chúng khôi phục lại sức sống vậy.

Trên mặt đất, những khe nứt sâu không thấy đáy cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, cuối cùng khôi phục lại sự bằng phẳng, giống như vết sẹo đóng vảy.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt cực lớn, chất lỏng màu đen từ trong vết nứt chảy ra giống như một thác nước nhỏ chảy xuống đỉnh ngọn núi lớn, năng lượng khủng khiếp đã lập tức chém đứt cái ô màu vàng kia.

Chất lỏng màu đen giống như con dao sắc bén nhất, mà ngọn núi lớn lại giống như mỡ bò, bị cắt thành hai nửa rất chỉnh tề.

Ngọn núi lớn thậm chí còn không có cơ hội để kêu gào đã biến thành hai mảnh, chất lỏng màu trắng giống như nước lũ tràn ra xung quanh. Chắc đó là máu của nó, một lượng máu rất lớn.

Sau đó, thân thể to lớn này bị chất lỏng trong không trung không ngừng rơi xuống và cắt ra, đó là một loại quá trình tương tự với băm thây, cắt ngọn núi lớn thành từng mảnh, trông rất thê thảm.

Đề Na hơi run rẩy. Ở trong mắt của cô, chất lỏng màu đen này đang tản ra khí tức tử vong rất đáng sợ, nó bao phủ lấy khắp người cô.

May mà trận tai kiếp này không kéo dài quá lâu.

Một lực lượng mạnh mẽ của trời đất có hiệu quả tự chữa lành đã xuất hiện, làm cho vết nứt màu đen trên bầu trời từ từ co lại và khép kín.

Tất cả trở lại yên tĩnh.

Đúng vậy, khắp mặt đất giống như đều được gột rửa qua một lần, hoàn toàn tĩnh lặng.

Đề Na không ngừng thi triển thân pháp tránh né chất lỏng màu đen. Chỉ có điều ngọn núi kia quá lớn, khi đối mặt với những chất lỏng màu đen này, nó chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Ban đầu màn ánh sáng màu vàng giống như cái ô màu đen vẫn có thể chống đỡ được một ít chất lỏng màu đen bình thường.

Theo tin tức hắn nhận được, có thể thấy đại lục này đã bị cắt giảm xuống còn chưa đến một phần trăm diện tích, rất nhiều nơi đã trở về hư vô, xem ra chỗ này cũng đang trong giai đoạn tan vỡ rồi.

"Đây là lực lượng hỗn độn chảy đến thế giới này, thế giới tan vỡ này đã không thể duy trì được sự ổn định của bản thân nó nữa." An Lâm thở dài nói.

Rõ ràng mấy thứ này không có bất kỳ năng lượng dao động nào, nhưng lại ẩn chứa sức lực cực kỳ đáng sợ, nếu không phải An Lâm ngăn cản cô đúng lúc, sợ rằng bàn tay nhỏ bé của cô đã bị cắt đứt.

"Chất lỏng này là cái gì vậy?" Đề Na khiếp sợ đến mức gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Chất lỏng màu đen rơi xuống đất không ngờ không gặp bất kỳ ngăn cản nào, xuyên qua mặt đất, trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt đáng sợ. Có một ít sinh vật không kịp tránh né đã bị chất lỏng màu đen chặt đứt thân thể, kêu lên thảm thiết...

An Lâm: "..."

Cho nên, cô có thể tỉnh lại hay không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận