Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 490: Chiến đấu với yêu tộc Tây Hải

Lưu Sở Sở liều mạng lùi về phía sau, nhưng tốc độ ánh chớp trong trường thương màu bạc của hải mã còn nhanh hơn!

Đúng lúc này, trận pháp phòng hộ tuyệt ion màu xanh xuất hiện ở trước mặt Lưu Sở Sở.

Đạt Nhất và Đạt Nhị đã ra tay!

Ầm ầm! Trường thương va chạm vào trận pháp phòng hộ tuyệt ion, truyền đến tiếng nổ mạnh.

Trong năng lượng nổ tung, lực lượng khủng khiếp của thanh trường thương vẫn xé rách màn phòng hộ.

Tuy nhiên trong nháy mắt này, Lưu Sở Sở đã trốn xa trăm mét, cô lại kéo dây cung, từng mũi tên năng lượng màu hồng nhạt xuyên qua không trung lao về phía hải mã.

Tốc độ của những mũi tên năng lượng này cực nhanh, hải mã còn chưa kịp thu lại trường thương nên căn bản tới không kịp né tránh.

Vào giờ phút này, một màn nước khổng lồ bay lên, chắn ở trước mặt hải mã.

"Oa! Con rùa này thật lớn! Nó lớn nhất trong những con rùa em từng gặp đấy!" Đề Na ngạc nhiên nhìn con rùa biển kia.

"Đó là ngôn ngữ Thái Sơ." An Lâm đảo mắt.

Một con rùa biển khổng lồ từ phía sau hải mã bay tới, "phụt" một tiếng lại phun ra một hòn đá màu vàng. Hòn đá bay lên bầu trời và bắt đầu phóng ra ánh sáng màu vàng cực mạnh.

"A a, vậy nó vừa nói gì thế? Vì sao em nghe không hiểu? Là tiếng rùa biển sao?" Đề Na tò mò nói.

Một giọng nói già nua đầy bình tĩnh vang lên: "À? Không ngờ còn có con người giúp đỡ?"

Đề Na nghe vậy đành câm nín, không phản bác nữa.

Ầm ầm ầm! Mũi tên bắn vào trên màn nước khiến từng bọt nước bắn ra.

"Nói bậy! Chúng ta nói bây giờ mới là ngôn ngữ Thái Sơ!" Đề Na nhíu mày, chống nạnh nói.

"Tuy nhiên, các người đều không chạy thoát được đâu, đá vàng không gian của tôi đã sẵn sàng, các người đều phải ở lại chỗ này thôi!"

Màn nước giống như tấm sắt cứng rắn, cuối cùng lại ngăn cản được mũi tên năng lượng đó.

An Lâm bĩu môi nói: "Đó là rùa biển, không phải là rùa lớn!"

Lưu Sở Sở phát hiện ra tinh linh nhỏ bên cạnh An Lâm. Khi thấy đường lui bị chặn mà hai người vẫn thản nhiên bàn về ngôn ngữ, cô không khỏi lo lắng nói: "An Lâm đạo hữu, bây giờ chúng ta bị không gian đá vàng phong tỏa, đạo hữu không thể chiến đấu, cho dù có hai người máy gundam bạc này, tôi sợ cũng không thể chống lại chúng được đâu!"

Ngay sau đó, một không gian màu vàng với phạm vi một dặm lập tức bao phủ lấy hai người An Lâm và Lưu Sở Sở.

Trong khi cô đang nói chuyện, Đạt Nhất và Đạt Nhị đã bị ánh chớp của hải mã đập xuống trên mặt đất, mà con rùa biển khổng lồ cũng bắt đầu lao về phía Lưu Sở Sở.

An Lâm lắc đầu: "Em thì biết cái gì! Chúng ta nói bây giờ là ngôn ngữ Cổ Man!"

Dù sao ở trong lòng cô, An Lâm là người rất thông thái, cô cảm thấy mình là người quê mùa, An Lâm khổng lồ nói gì đều đúng cả.

"Thánh Tài A Tư Đề Á Thánh Trảm!"

"Tiểu Na, đi đi. Đã đến lúc em thể hiện ra thực lực chân chính của mình rồi!" An Lâm mở miệng nói.

Ầm ầm! Thanh kiếm khủng khiếp chém vào trên mai rùa, cuối cùng lại làm cho mai rùa nứt ra, sức lực này quá mạnh còn đẩy con rùa phải lùi lại mấy trăm mét.

"Tinh linh nhỏ?"

Lúc Đề Na vừa giết xong ác long trở về, còn phải áp chế lực lượng nguyền rủa, dù vậy, cô vẫn có thể phát huy ra sức lực ngang với lực lượng của Hóa Thần đỉnh cấp. Bây giờ cô đã khỏi hẳn, tất nhiên sức lực cũng mạnh hơn.

"Đừng sợ, chúng ta còn có tinh linh nhỏ nữa." An Lâm an ủi.

Lưu Sở Sở hít sâu một hơi, hai mắt lại trở nên sắc bén đến cực điểm.

An Lâm nhắc lại lời này cho Đề Na nghe, Đề Na gật đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Lưu Sở Sở nhìn thấy hi vọng, cô nói với Đề Na: "Tinh linh nhỏ, cô có thể ngăn chặn hai con hai yêu này trong mười lần hít thở để tôi chuẩn bị một thuật pháp hay không?"

Lưu Sở Sở nghi ngờ liếc mắt nhìn vật nhỏ không lớn hơn con muỗi kia.

Lúc này không chỉ Lưu Sở Sở trợn tròn hai mắt nhìn, ngay cả hải mã chuẩn bị triển khai tiến công cũng bị dọa cho giật mình.

Vật nhỏ này có sức lực cũng quá mạnh đi!

An Lâm thoả mãn gật đầu, thực lực của Đề Na đã mạnh hơn lúc chiến đấu với hắn rất nhiều rồi.

"Phụt!" Con rù biển phun một đợt sóng lớn về phía Lưu Sở Sở và An Lâm. Đợt sóng kia càng lúc càng lớn, cuối cùng đạt đến độ cao trên trăm trượng, cuốn về phía hai người kia.

Con rùa biển kinh sợ, lập tức rụt đầu vào trong mai rùa.

"Vù" một tiếng, trường kiếm màu trắng bạc mang theo uy thế không gì sánh được lao ra khỏi đợt sóng và chém về phía trước mặt con rùa biển.

Đề Na giơ hai tay lên cao, một thanh trường kiếm màu trắng bạc phóng lên cao, mũi kiếm sắc bén làm cho không gian cũng bắt đầu run rẩy, sau đó rạch xuống đợt sóng lớn!

Cô từ từ kéo dây cung, ở trên người cô bắt đầu phát ra một khí tức cực lớn.

Hải mã thấy cảnh tượng như vậy thì đã biết tình hình không ổn rồi, lúc này nó hóa thành ánh chớp đánh về phía Lưu Sở Sở.

Đề Na ngưng tụ ra trường kiếm thánh quang màu trắng, chủ động đánh về phía hải mã.

"Cút ngay!" Hải mã hét lớn một tiếng, cái thương lớn màu bạc không ngừng vung vẩy, tạo ra từng ánh chớp điên cuồng lao tới.

Đề Na mím môi, trường kiếm thánh quang màu trắng hóa thành lưới kiếm kín không một kẽ hở, ngăn cản thế tấn công mãnh liệt của con hải mã này.

Sau ba hơi thở, mũi tên năng lượng màu hồng nhạt đã hội tụ lại thành hình. Nhưng nguyên khí trong trời đất vẫn không ngừng vọt về phía mũi tên năng lượng, màu trên thân mũi tên càng đậm hơn trước, nó phát ra dao động cũng càng lúc càng đáng sợ, làm cho tim người ta phải đập nhanh.

An Lâm kinh ngạc nhìn Lưu Sở Sở. Lúc này, hắn cảm giác giống như đang nhìn một Thiên Bằng bay lượn trên vạn giới, mà hai mắt của con Thiên Bằng này lại đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Bây giờ, Lưu Sở Sở hoàn toàn không còn dáng vẻ chật vật như lúc trước. Cô dường như đã hóa thành một người thợ săn, một sát thần chúa tể của trời cao đang nắm giữ mạng sống của kẻ địch.

Trong lòng An Lâm thầm nghĩ, Lưu Sở Sở không hổ danh là người có thể đi vào bảng Danh Nhân của trường. Cô không chỉ có là học sinh xuất sắc trong khóa đó, mà còn là học sinh xuất sắc trong mấy khóa liền. Quả nhiên cô có chỗ hơn người.

Lưu Sở Sở bắn ra mũi tên này xong, sắc mặt có phần tái nhợt, ánh mắt cô quan sát chiến trường, cuối cùng tò mò nói: "A? Con rùa biển kia đâu?"

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lát, hắn có thể dựa vào Phá Giới Đinh xé rách không gian, Lưu Sở Sở giống như yêu nghiệt này cũng có thể biết được chứ?

Chẳng lẽ là bước nhảy không gian? Lại nói, bình thường không đạt được thời kỳ Phản Hư cũng có thể thực hiện được chiêu thức bước nhảy không gian sao?

Hai mắt An Lâm trợn trừng. Trời ạ, đây là thuật bắn cung gì vậy?

"Ầm!" Thân thể của hải mã cũng nổ tung và chết.

Sau đó, thân thể của hải mã xuất hiện từng đường vân màu đỏ, giống như huyết quản trải rộng ra khắp người.

"Vèo!"

Đột nhiên, mũi tên màu hồng nhạt thay đổi phương hướng, ánh sáng đỏ lập lòe vẫn phong tỏa đầu của con hải mã.

Hải mã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, một cảm giác chết chóc vô cùng đáng sợ đang bao phủ lấy nó.

"Phá cho tôi!"

Nó hét lớn một tiếng, tia chớp trên thanh trường thương màu bạc nổ tung, đâm về phía mũi tên đang bay tới, tốc độ của thanh trường thương cực nhanh, nó muốn sử dụng trường thương để va chạm vào mũi tên đang bay.

Nhưng trong nháy mắt đó, mũi tên bỗng nhiên biến mất.

"Huyễn thuật sao?" Đôi mắt hải mã chớp chớp.

"Ầm!"

Trong chớp mắt tiếp theo, đầu nó nổ tung và bắn ra sương máu, năng lượng khủng khiếp làm thần hồn của nó bị đánh nát.

Phản ứng của con hải mã rất nhanh chóng, ánh chớp trên người nó tăng mạnh, nhanh chóng di chuyển, thoáng cái đã hiện ra ở cách đó mấy trăm mét.

Mũi tên màu hồng nhạt lóe ra ánh sáng đỏ, lao qua không trung với tốc độ nhanh khủng khiếp, vọt về phía đầu của con hải mã.

Sau khi Lưu Sở Sở kêu khẽ một tiếng, mũi tên rời khỏi dây cung!

"Thần thuật Huyết Mạch Truy Tác Phá Ma Tiễn!"

Sau mười hơi thở, ở trung tâm của mũi tên năng lượng hồng nhạt có một mũi tên nhỏ màu đỏ, mũi tên còn lập lòe ánh sáng đỏ khiếp người.

"Oong "

An Lâm nghe vậy cũng sững sờ: "Đúng vậy, con rùa biển đâu rồi nhỉ?"

Bọn họ không chỉ có không thấy con rùa biển, ngay cả bức tường không gian màu vàng kia cũng không thấy nữa.

Lưu Sở Sở liếc nhìn xung quanh rồi bĩu môi nói: "Còn tưởng sẽ có một trận chiến ác liệt chứ? Không ngờ con rùa biển kia lại rời cứ rời đi như vậy."

An Lâm không nói gì, chỉ có chút đau lòng thay cho con hải mã.

Cách đó mấy chục dặm lại có một con rùa biển đang ngậm một hòn đá màu vàng bò vội về phía xa.

"Hai người máy gundam, một tinh linh cường đại, một cường giả có thuật bắn cung siêu như vậy, nếu đánh nữa bên mình không có tới năm phần thắng lợi, nếu chẳng may thất bại, cả mình và hải mã đều phải chết."

"Cả hai cùng chạy trốn, hải mã có ba phần khả năng phải chết, mình có một phần khả năng sẽ chết."

"Nhưng nếu như mình chạy trốn một mình, khả năng sống sót lại có thể đạt được một trăm phần trăm. Vấn đề như vậy, mình căn bản không cần suy nghĩ cũng có thể đưa ra lựa chọn được."

"Học thêm một ít thuật bói toán, tránh dữ tìm lành, lúc này mới có thể sống được lâu dài."

"Cậu em hải mã, cậu yên tâm, bây giờ còn nhiều thời gian, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù cho cậu!"

Lời nói của con rùa biển vang vọng trong không gian, thân hình khổng lồ của nó đã từ từ tiến vào trong mây mù và bắt đầu biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận