Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 491: Thành lập tiểu đội giết người đoạt bảo

Lưu Sở Sở cầm lấy nhẫn không gian Hải Mã, ném cho An Lâm, mở miệng nói: "Cho cậu, trận chiến vừa rồi các cậu đã cứu tôi, cậu cũng nên nhận thứ này."

An Lâm cũng không nói thêm nữa, sau khi tiếp nhận nhẫn không gian, lúc này luyện hóa, nhìn xem bên trong có thứ gì tốt.

Đề Na cầm lấy trường thương Hải Mã màu bạc trở về, thứ này là một linh khí cao cấp, xem như vũ khí vô cùng tốt, tuy cô trông thấy mà thèm, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang đến bên cạnh An Lâm.

An Lâm mở nhẫn không gian nhìn qua, phát hiện không có tinh nguyên màu vàng, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng có sáu khối tinh nguyên thế giới màu trắng, đây là loại thấp nhất.

Hắn lấy tinh nguyên thế giới ra, muốn vận chuyển tâm pháp, hấp thụ năng lượng ẩn chứa bên trong, không ngờ lại không có phản ứng nào.

Chỉ có thể hấp thụ lực lượng tinh nguyên màu vàng sao...

An Lâm lắc đầu, tiếp tục nhìn vào bên trong.

Bên trong nhẫn không gian, có ba mươi sáu khối nguyên thạch, ba món linh khí, năm viên linh đan, cùng một đống tài nguyên hỗn tạp.

"Biểu hiện của Đề Na không tệ, đây là tiên khí sơ cấp Băng Kiếm Tâm Liên, tặng cho cô, tiên khí này có thể biến lớn nhỏ tùy ý, vô cùng thích hợp với cô. Hơn nữa, nếu cô còn cần vũ khí gì, cứ việc nói với tôi." An Lâm lấy trường kiếm trong tay đưa cho Đề Na.

"Tất nhiên, để trong nhẫn không gian của tôi chỉ là vật chết, chẳng bằng cho cô để tăng cường chiến lực. Trận chiến lúc trước, tôi không kịp đưa cho cô, bây giờ cô cứ cầm đi!'' An Lâm cười nói.

Có thể do quan niệm giàu nghèo giữa hai người không giống nhau, nên Lưu Sở Sở không muốn nói chuyện.

Cô có thể cảm nhận được, vũ khí này còn cao hơn thánh khí một bậc.

"Không có, ngay cả tiên đan, tiên khí cũng không có, thật sự quá nghèo." An Lâm thở dài một tiếng.

Đề Na yêu thích không rời tay, kích động ôm lấy An Lâm, ôm thật chặt.

Có lẽ vì hắn có rất nhiều tiền, nên nhìn nhẫn không gian của ai cũng đều cảm thấy người kia là một người nghèo, trong lòng không tạo nổi một tia hứng thú.

Đề Na luyện hóa tiên khí, sau đó, quả nhiên nó bắt đầu nhỏ lại theo suy nghĩ của Đề Na.

Lưu Sở Sở: "... "

"Sao thế? Bên trong không có thứ gì tốt à?" Lưu Sở Sở nhìn thấy An Lâm không có vẻ mặt mừng rỡ, không nhịn được mở miệng hỏi.

Đề Na có chút ngây dại nhìn trường kiếm trong tay: "Ngài An Lâm... Thực sự cho tôi thứ này ư?"

Tuy An Lâm không có cảm giác gì, nhưng cũng mỉm cười nuông chiều.

An Lâm cầm thấy thứ này cho vào nhẫn không gian, sau đó lấy ra một thanh trường kiếm tản ra hàn khí dày đặc, sức mạnh lạnh như băng này khiến cả không gian cũng lạnh đến đông cứng lại.

Thật ra khi Đề Na chấp nhận yêu cầu của hắn, mạo hiểm tính mạng chiến đấu cùng với Hải Mã, Hải Quy, thì hắn đã coi Đề Na như người nhà rồi.

Chuôi kiếm có khắc hoa sen xanh nở rộ, nhìn qua vô cùng đẹp mắt.

Pằng pằng pằng!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Sở Sở có chút căng lên, kiên nhẫn tiếp tục nói: "Thông qua trận chiến lần này, tôi phát hiện ra bản thân rất chậm. Tuy tôi giỏi về tập kích kẻ địch, nhưng môt khi bị áp sát, sẽ có nguy hiểm. Có thể đi vào Thái Sơ Cổ Vực Sinh Linh, không kẻ nào yếu, cho nên tôi quyết định bắt tay với cậu, tôi phụ trách tập kích, cậu phụ trách cận chiến và bảo vệ, liên kết mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể đạt được kết quả rất tốt!''

Khóe miệng Lưu Sở Sở hơi cong lên: "Nếu đã như vậy, tôi và các cậu cùng hành động, thấy thế nào?"

"Giết người đoạt bảo chính là chuyện vui nhất tu tiên, tôi chấp nhận lời mời tổ đội của cô, sau này chúng ta chính là người một đội rồi!'' An Lâm cười nói.

"Đạo hữu An Lâm, tiếp theo cậu có dự định gì không?" Cô suy nghĩ, mở miệng hỏi.

An Lâm suy nghĩ, ném cho Đề Na một quyển sách Học Tập Tiếng Thái Sơ Bách Khoa Toàn Thư, đây là khi Bạch Đao Lang Thần và Đại Bạch học tiếng Thái Sơ đã biên soạn một quyển đặc biệt, để Man tộc bọn chúng học tập tiếng Thái Sơ vỡ lòng.

Lưu Sở Sở nhìn An Lâm tùy ý nhấc tay lại là một món tiên khí, khóe miệng run rẩy.

Đề Na: "... "

"Uhm, thời gian rảnh thì đọc nhiều một chút, về sau khi gặp mọi người cô phải nói tiếng Thái Sơ, không muốn trở thành một người chậm phát triển thì ngoan ngoãn học xong quyển sách này cho tôi." An Lâm hiền lành giải thích.

Hai tay Đề Na nâng quyển sách còn lớn hơn cô gấp mấy chục lần, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mơ hồ: "Ngài An Lâm, ngài... Đây là ý gì?"

"Tìm núi lớn Tinh Quang, tìm tinh nguyên thế giới." An Lâm mở miệng không chút do dự.

Lưu Sở Sở nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một tiếng, cười mỉm, dưa bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn ra.

An Lâm hiểu ý, cũng đưa tay vào tay cô.

Đề Na nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ vui vẻ bắt đầu đùa giỡn Băng Kiếm Tâm Liên trong tay.

An Lâm gật đầu, lời nói thâm sâu: "Qủa nhiên, cô cũng cảm thấy tôi là một chàng trai mang lại cảm giác an toàn sao?"

Hai mắt An Lâm sáng rực, đồ của Đề Na cũng là của hắn, đề nghị này không tệ.

Lưu Sở Sở: "... Phải, sau đó giết người đoạt bảo được nhẫn không gian, tôi và cậu cứ chia ba, đoạt được tinh nguyên hoang dại cũng chia đều ba người, cậu xem thế nào.

An Lâm gật đầu: "Đã hiểu, cô làm xạ thủ, tôi đi dụ địch."

Bị uy quyền của ngài An Lâm khuất phục, Đề Na đành phải mở quyển sách ra, phía trên có những chữ vừa quen thuộc vừa xa lạ, còn có cách đánh dấu phát âm, trình bày ý nghĩa.

Đề Na "y y a a" đọc phát âm mặt chữ, quan trọng nhất chính là học thuộc khẩu ngữ của tiếng Thái Sơ.

An Lâm nhìn Đề Na nỗ lực học tập, vui mừng trong lòng một trận.

Nhớ ngày đó, hắn học tiếng chó sủa, đã thông hiểu đạo lý tiếng Thái Sơ, bây giờ lại nhìn người khác chỉ có thể đau khổ nghiên cứu mới có thể học được tiếng Thái Sơ, trong lòng lại có mấy phần sung sướng.

Vì di chứng của nguyên khí đen tối còn chưa qua đi, ba người tu luyện tại chỗ.

Cơ thể nhỏ bé của Lưu Sở Sở ngồi trên nham thạch, hai chân thon khép lại, hai tay tản ra ánh sáng màu trắng, không ngừng chi phối cung dài màu hồng nhạt trong không trung.

An Lâm nhìn cây cung dài không cảm nhận được tiên khí hoặc linh khí dao động, mà là một cảm giác năng lượng dao động đặc biệt xưa cũ chưa từng có, điều này khiến hắn tò mò, hỏi lai lịch của trường cung.

Lưu Sở Sở nghe vậy nhoẻn miệng cười, cũng không giấu diếm, mở miệng giải thích nói, trường cung này là cô dùng một phần nhỏ huyết mạch căn nguyên ngưng hóa mà thành, cùng là vũ khí nhưng lại khác biệt là vũ khí huyết mạch.

An Lâm nghe xong, cảm thấy rất lợi hại.

Vì vũ khí huyết mạch là một loại vũ khí vô cùng đặc biệt, hắn cũng chỉ nhìn thấy loại vũ khí này trên sách vở mà thôi.

Muốn luyện chế vũ khí, đầu tiên huyết mạch phải vô cùng trâu bò, hơn nữa cần thời gian tích lũy rất lâu nhiều năm mới có thể hình thành.

Ưu điểm của nó là có thể mang lực lượng huyết mạch dung nhập vào vũ khí, đạt đến uy lực chuyển hóa cao nhất. Hơn nữa có thể tùy ý sử dụng vũ khí, khiến tính linh hoạt rất cao.

Nhưng khuyết điểm của nó cũng vô cùng rõ ràng, đây là vũ khí huyết mạch tương thông với thân thể, một khi vũ khí bị thương, tất nhiên cũng sẽ phản phệ lại huyết mạch thân thể, thậm chí sẽ không thể thay đổi tổn thương, đây cũng là lý do vì sao hiếm gặp vũ khí huyết mạch, dù sao cũng chẳng ai muốn mang huyết mạch bản thân của mình ra phơi bày ra ngoài, cho người khác đánh cả.

Lưu Sở Sở đã đặt toàn bộ năng lực viết lên trên mặt rồi! Không chỉ bản thân yếu ớt, ngay cả vũ khí cũng dễ gãy, khó trách muốn bắt tay với hắn...

Sau bốn tiếng đồng hồ, nhóm An Lâm mới khôi phục toàn bộ sức mạnh, cơ thể Lưu Sở Sở cũng đạt được trạng thái tốt nhất.

"Đi, xuất phát!'' An Lâm vung tay hô một tiếng.

"Đi nào!'' Đề Na duyên dáng gọi theo.

Lưu Sở Sở kinh ngạc nhìn Đề Na: "Tinh linh nhỏ, cô có thể nói rồi à?"

Đề Na nhìn Lưu Sở Sở với vẻ hoang mang: "Vất vả học bốn canh giờ, nếu ngay cả nói cũng nói không được thì sao gọi là tinh linh?"

Lưu Sở Sở: "... "

An Lâm: "... "

Có vẻ hắn đã xem nhẹ khả năng học tập của tinh linh, hóa ra học ngôn ngữ lại tốt như vậy sao?

Bỗng nhiên trong lòng có cảm giác bế tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận