Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 50: Ngươi là ngọn lửa nổi bật nhất

Sau phần tạm biệt hết sức trịnh trọng, nhóm An Lâm đi vào phòng tổng thống.

Bên trong phòng khách bày rất nhiều đồ điện tử do thế giới hiện đại sản xuất.

An Lâm đặc biệt chú ý tới một cái trong số đó, hắn nhận ra rằng việc cần làm trước tiên chính là dạy Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan dùng điện thoại di động.

Ở phàm trần, chỉ với một cái máy này trên tay là căn bản chuyện gì cũng có thể giải quyết, bất luận là nhắn tin, mua sắm, hay là tra tài liệu, tất cả những thứ này điện thoại di động đều làm được.

Hai người họ đều là người thông minh, nên học rất nhanh.

An Lâm chỉ dạy khoảng nửa giờ là bọn họ đã nắm được cách sử dụng cơ bản của điện thoại di động, ngay cả một vài phần mềm phổ biến bọn họ cũng bắt đầu biết cách dùng.

Sau đó An Lâm rời đi để bọn họ tự mày mò tiếp.

Kế hoạch là mười ngày sau bọn họ sẽ đi núi Côn Lôn để gia cố phong ấn của yêu tháp.

Từ giờ tới lúc đó bọn họ còn một ít thời gian tự do hoạt động ở phàm trần, có thể làm bất cứ việc gì mình muốn.

Ngày hôm sau, An Lâm mặc một bộ đồ thể thao đi vào thành phố lớn, bắt đầu sự nghiệp mua sắm của mình.

Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành cảm thấy hứng thú với một số thứ nên họ cũng có hoạt động của riêng mình.

Nhiệm vụ mua ba mươi ngàn linh thạch không phải là việc đơn giản, bời vì trong đó có không ít mặt hàng đặc biệt, An Lâm dự định bắt đầu từ những thứ đơn giản trước.

Hắn nghênh ngang đi vào một cửa hàng gia dụng, sau đó mua mười mấy cái máy điều hòa, hai mươi mấy cái ti vi to nhỏ các loại, hơn trăm cái máy vi tính, hơn trăm cái điện thoại di động cùng với hơn hai trăm máy quay phim...

Hành động này của hắn khiến người bán hàng hoảng sợ, sau đó còn kinh động đến quản lý cửa hàng gia dụng vì nghi ngờ hắn tới làm loạn cửa hàng...

Nhưng đến cuối cùng quản lý của cửa hàng mặt đầy mừng rỡ tươi cười lấy lòng tiễn hắn ra khỏi cửa.

Đồ hắn mua sẽ được người ta đưa đến địa chỉ đặt trước.

Việc mua đồ điện đã xong, tiếp theo là châu báu.

Châu báu yêu cầu phải mua đa dạng, đủ mẫu mã, loại nào cũng phải có.

Nhìn cả một hàng danh sách, An Lâm thấy có chút phiền phức.

Lúc hắn đang đi trên đường bỗng có một âm thanh trong trẻo dễ nghe truyền tới.

"An Lâm?"

Giọng nói này có hơi quen, hắn không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn.

Sau đó hắn nhìn thấy một cô gái tóc dài, dung mạo xinh đẹp đang nhìn mình, nét mặt có vẻ kinh ngạc.

"Lâm Vũ Hoa!"

An Lâm thấy cô gái có tướng mạo ngây thơ xinh đẹp đứng trước mặt cũng không khỏi ngẩn người.

Lâm Vũ Hoa là bạn hắn quen biết khi còn học đại học. Thật ra thì bọn họ cũng không quen biết được bao lâu thì nhà An Lâm xảy ra chuyện.

Sau khi biết hắn nợ người ta mấy triệu thì Lâm Vũ Hoa liền bỏ rơi hắn.

Thật ra đối với chuyện này An Lâm cũng không có thành kiến gì lắm.

Dù sao giữa bọn họ thời gian quen nhau không lâu, tình cảm vốn rất mỏng manh, ai sẽ tự nguyện cùng trải qua cuộc sống với một kẻ thiếu nợ tới mấy triệu chứ?

Vì vậy An Lâm đã sớm bỏ qua chuyện quá khứ rồi, hắn thản nhiên cười nói với Lâm Vũ Hoa: "Ồ, đã lâu không gặp!"

Hắn để ý thấy quần áo của người đàn ông bên cạnh Lâm Vũ Hoa mặc có vẻ đắt tiền.

Hắn ta chắc là bạn trai hiện tại của cô ấy, ánh mắt hình như cũng không mấy thân thiện?

Lâm Vũ Hoa nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, cô nhìn An Lâm, cảm thấy khí chất của anh dường như đã khác so với trước kia.

Cô do dự một chút cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Thật ra thì từ lúc anh đột nhiên biến mất khỏi trường học em cũng rất lo lắng, dạo này anh khỏe không?"

Đối với lời thăm hỏi của cô An Lâm chỉ cười một tiếng, vừa định đáp lại thì gã đàn ông bên cạnh đã không nhịn được lên tiếng: "Vũ Hoa, em phí lời với loại người mắc nợ mấy triệu này làm gì, loại người như vậy thì cả đời cũng chỉ như thế thôi."

Nói xong gã hướng An Lâm cười khinh miệt: "Thật không hiểu sao loại người như mày lại có thể thản nhiên đối mặt với chúng tao như vậy. Vũ Hoa khách khí với mày, mày liền tưởng thật sao?"

An Lâm nghe vậy sửng sốt một chút.

Hắn thầm nghĩ thằng này có bệnh hay sao?

Vừa gặp hắn đã nã pháo, rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì vậy?

Cuối cùng, An Lâm có chút đồng tình nhìn Lâm Vũ Hoa nói: "Dù sao em cũng là sinh viên đại học, dù có thiếu bạn trai đi nữa cũng không đến mức tìm một kẻ như hắn chứ..."

Lâm Vũ Hoa nghe vậy sắc mặt cũng đỏ lên, không biết là vì xấu hổ hay tức giận.

"Mày nói gì?" Tên kia nghe được lời này lập tức nổi điên.

"Mày biết tao là ai không? Tao là giám đốc của một công ty có tài sản hơn mười triệu đấy!"

"Cả đời này của mày xác định là không trở mình được rồi, mày có tư cách gì mà chỉ trích tao?"

Gã đàn ông trợn mắt nhìn An Lâm quát lớn.

An Lâm vẫn không tiếp lời, chỉ nhìn về phái Lâm Vũ Hoa với ánh mắt đồng cảm.

"Đủ rồi, Cao Bằng!" sắc mặt Lâm Vũ Hoa có chút tức giận, quát hắn dừng lại.

Ngày hôm nay Cao Bằng giống như ăn phải thuốc nổ vậy, luôn nhằm vào An Lâm khiến cô cũng thấy khó chịu.

Nhưng lời nói của Lâm Vũ Hoa lúc này không có tác dụng, Cao Bằng hoàn toàn không có ý định dừng lại, dường như hắn đặc biệt thích cảm giác đánh bại được An Lâm.

Nhưng khi hắn đang muốn nói tiếp thì tiếng phanh xe vang lên bên cạnh An Lâm.

Một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ dừng bên cạnh hắn.

Dưới ánh mặt trời thân xe phản chiếu vầng sáng nhàn nhạt, giống như một bông hoa lửa đang cháy.

Hình dáng của chiếc Ferrari này hết sức nổi bật, trong nháy mắt đã thu hút vô số ánh mắt của người qua đường.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một cô gái mặc áo phông trắng cùng chiếc quần soóc ngắn bước xuống.

Bắp đùi thon dài đều đặn của cô lộ ra nhìn hết sức chói mắt.

Cùng với vóc người cao ráo là một khuôn mặt trắng nõn không tì vết đủ để điên đảo chúng sinh.

Vẻ đẹp của cô vừa tươi trẻ tràn đầy sức sống lại cao quý xuất trần, vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của người đi đường, khiến ánh hào quang của chiếc Ferrari cũng trở nên mờ nhạt.

Cô gái cười khanh khách đi tới bên cạnh An Lâm nói: "Này, An Lâm, tìm được anh rồi!"

Cô gái đến đột ngột này chính là Hứa Tiểu Lan!

Lâm Vũ Hoa nhìn thấy một màn này thì kinh ngạc không thôi. Trong lòng cô ta thắc mắc tại sao An Lâm lại quen biết một cô gái như vậy.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Cao Bằng lại phát hiện hắn ta đang nhìn người đàn bà kia, nhìn đến ngây dại.

Thấy hắn ta như thế Lâm Vũ Hoa thất vọng, trong lòng không kiềm được sinh ra bực bội.

Hứu Tiểu Lan nhìn hai người trước mặt tò mò hỏi: "Hai người họ là bạn của anh hả?"

An Lâm nhàn nhạt giới thiệu: "Vị này là bạn gái trước kia của anh, Lâm Vũ Hoa, vị bên cạnh này là bạn trai hiện tại của cô ấy, Cao tổng!"

"Hả?" Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì hết sức bất ngờ.

Nhưng cô rất nhanh liền khôi phục lại, ánh mắt nhìn về phía An Lâm dường như hơi lóe sáng.

Dưới sự kinh ngạc của mọi người cô khoác đôi tay trắng nõn vào tay của An Lâm.

Cô nhìn Lâm Vũ Hoa đầy hứng thú, sau đó tủm tỉm cười nói: "An ca ca, em phải nói với anh câu này... trước kia mắt anh mù hay sao mà lại đi thích loại nhan sắc toàn son với phấn này."

"Cô... Cô nói gì!?" Lần đầu tiên Lâm Vũ Hoa bị người khác nói sắc đẹp của mình là do son phấn, nhất thời không nói lại được đành tức giận nhìn Hứa Tiểu Lan.

Thật ra Lâm Vũ Hoa cũng được coi là một người đẹp, chỉ là so với sắc đẹp chói mắt của Hứa Tiểu Lan thì không thể sánh bằng, hai người có thể ví như ánh sánh của đom đóm và mặt trăng vậy, chênh lệch quá lớn.

Vì vậy tuy cô ta tức giận nhưng không nói được gì.

Ngay lúc này lại một âm thanh khác truyền tới.

"Chào cô, tôi là Cao Bằng, xin hỏi cô tên gì vậy?" Cao Bằng từ kinh ngạc tỉnh lại, chủ động đưa tay phải ra cười ha hả nói, bộ dáng đang muốn làm quen.

Lâm Vũ Hoa thấy vậy thiếu chút nữa muốn ngất đi vì tức, hắn ta không thấy bạn gái mình vừa mới bị khinh thường sao?! Giờ hắn lại bày ra bộ dạng như vậy là làm sao?

Hứa Tiểu Lan hơi sững sờ, sau đó biểu cảm của cô càng trở nên đặc sắc hơn, cô làm như không thấy bàn tay đưa ra của Cao Bằng tươi cười nói: "Ha ha, An ca ca, thật không ngờ bạn gái cũ của anh mắt còn mù nữa!"

Thân thể Lâm Vũ Hoa lắc lư, giận đến mức thiếu chút nữa đứng không vững.

Đây quả thật là một đòn chí mạng!

Còn Cao Bằng lúc này cũng khôi phục lại, sắc mặt tái xanh thu tay về.

"An ca ca, anh còn định chơi với hai tiểu nhân vật này đến bao giờ? Đừng quên chúng ta còn chuyện chính đó!" Hứa Tiểu Lan tiếp tục lắc cánh tay An Lâm, bộ dạng như một cô vợ nhỏ nũng nịu nói.

Cảnh này khiến ánh mắt người đi đường nhìn An Lâm vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

An Lâm nghe vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Đi thôi. Chẳng qua anh chỉ đi ngang qua đây, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một chú hề, cứ muốn đứng ở đó biểu diễn..."

Lâm Vũ Hoa nghe được câu này mặt đỏ bừng, còn Cao Bằng toàn thân phát run, cũng không dám mở miệng phản bác.

Chỉ riêng chiếc Ferrari Enzo mà cô gái kia đi đã có giá ba mươi triệu, đủ để mua ba cái công ty của hắn!

Bạn trai cô còn nghĩ An Lâm thiếu nợ mấy triệu sao?

Có thể tưởng tượng ra những lời hắn nói lúc nãy buồn cười đến mức nào.

An Lâm từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm lạnh nhạt, đối phương dường như thật sự đang xem hắn làm trò cười...

Bây giờ Cao Bằng chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, thật quá mất thể diện!

Cứ như vậy, trước vô số con mắt người qua lại, An Lâm và Hứa Tiểu Lan ngồi lên chiếc Ferrari, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, chiếc xe như đốm lửa đỏ lao nhanh trên đường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận