Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 507: Làm thế nào để giết chết BOSS của kẻ địch?

"Tiền bối, anh không thể thử dùng kiếm đâm vào tim của mình một chút sao?" An Lâm chần chờ một lát mới lên tiếng hỏi.

Chàng trai Long tộc lắc đầu: "Tuy rằng bản thân tôi có chủ ý muốn chết, nhưng đạo của tôi lại không cho phép tôi tìm đến cái chết, cho nên tôi không thể nào ra tay với chính mình được. Đối với tôi mà nói, bất luận là dùng phương thức nào để tự sát, đều sẽ có một sức mạnh của đạo cực kỳ huyền diệu ngăn cản tôi lại."

"Đạo" biết ngăn cản người ta tự tử? Đây là lần đầu tiên An Lâm nghe nói đến chuyện này.

"Xin mạo muội hỏi một chút, tiền bối, đạo mà anh đang tu là đạo gì?"An Lâm có chút hiếu kỳ mở miệng nói.

"Tôi tu đạo Bất Tử Bất Diệt." Chàng trai Long tộc không có ý giấu diếm, rất hờ hững mở miệng nói.

An Lâm: "..."

Một kẻ tu đạo Bất Tử Bất Diệt, bây giờ lại cầu xin người khác ban cho hắn cái chết?

Thế giới này cuối cùng là như thế nào...

"Vậy tiền bối... Nếu tôi giết chết anh, anh sẽ không đánh trả chứ?" An Lâm mở miệng hỏi.

An Lâm: "..."

Nói xong, chàng trai Long tộc lại bắt đầu nước mắt lưng tròng.

Một lát sau, hắn lại bổ sung thêm: "Nhưng mỗi người các cậu chỉ có thể ra tay một lần. Tuy là tôi không sợ chết, nhưng mà tôi sợ đau..."

Chàng trai Long tộc toàn thân không khỏi run rẩy một chút: "Đạo hạnh của tôi đã không còn tăng trưởng nữa dù chỉ một chút. Ở nơi này, còn sống hay đã chết cũng không có gì khác biệt... Không, vẫn còn khác biệt, ở đây còn khó chịu hơn so với chết! Chuyện gì cũng không thể làm, không có bất kỳ một sự biến hóa nào, chỉ có một khoảng không gian tĩnh mịch..."

"Chỉ có thể ra tay một lần sao? Nếu vậy thì mỗi người chúng ta đều phải sử dụng một đòn mạnh nhất, cùng lúc tấn công chàng trai Long tộc, làm như vậy thì tỷ lệ thành công mới cao nhất." Lăng Ảnh mở miệng nói.

Nếu đã muốn chết như vậy, tại sao ban đầu lại tu đạo Bất Tử Bất Diệt này chứ!

Một yêu cầu quá vô lý!

"Tôi cũng không biết mình có thể làm gì ở nơi này. Nơi đây mỗi một phân tử nhỏ bé tôi đều nhận ra, còn đặt tên cho chúng. Tôi cứ ngơ ngẩn như vậy mà đứng đây, ngơ ngẩn như vậy mà đứng đây... Một năm, mười năm, một trăm năm, một ngàn năm, mười ngàn năm, một trăm ngàn năm, một triệu năm, mười triệu năm, một trăm triệu năm... Ha ha... Đây chính là một phòng giam vĩnh hằng..."

Dường như là biết được ý nghĩ trong đầu của An Lâm, chàng trai Long tộc khẽ thở dài một hơi, yếu ớt mở miệng nói: "Những kẻ ở Kỳ Phản Hư thông thường có tuổi thọ là một triệu năm, nhưng tôi đã sống đến mấy triệu năm rồi... Không... Đây là còn chưa tính đến khoảng thời gian tôi ở nơi này sử dụng trận đại pháp Thời Quang Mạt Sát để tự giết thời gian của chính mình. Nếu như thật sự tính cả khoảng thời gian này thì đó thật sự là một con số kinh khủng..."

"Không đánh trả" Chàng trai Long tộc vô cùng nghiêm túc lắc đầu.

An Lâm cảm thấy có lý, quay đầu lại hỏi: "Tiền bối, anh sợ cái gì? Hoặc là nói, lực lượng như thế nào mới có khả năng cao nhất để giết chết anh."

Nghe đến đây, cuối cùng An Lâm cũng phần nào đồng cảm hơn với chàng trai này.

Chàng trai Long tộc trả lời: "Tôi sợ đau."

An Lâm thuật lại yêu cầu của chàng trai Long tộc cho nhóm người của Lưu Sở Sở nghe. Ngay sau đó mọi người lại rơi vào sự im lặng.

"Hắn là người tu đạo Bất Tử Bất Diệt, vậy chi bằng hỏi trước xem là hắn sợ cái gì, chúng ta mới có thể đoán đúng bệnh mà bốc thuốc chứ." Lưu Sở Sở đề nghị.

"Tới đi, tôi đã gỡ bỏ hết tất cả phòng ngự, cậu hãy dùng sức lực mạnh nhất của mình để giết chết tôi đi!" Sau khi chàng trai Long tộc nói một tiếng, liền chắp hai tay sau lưng, một bộ dạng sẵn sàng bị làm thịt.

Sau khi mọi người thảo luận qua một lần, quyết định trước hết sẽ cử Hồng Đấu làm người đầu tiên giết chàng trai Long tộc, để xem thử chàng trai Long tộc Bất Tử Bất Diệt kia rốt cuộc là như thế nào. Thành công thì tốt, không thành công thì cũng xem như một lần thu thập số liệu, cung cấp lý thuyết và kinh nghiệm cho kế hoạch lần sau.

"Hồng Liên Đại Bạo Tạc!"

Chàng trai Long tộc trầm ngâm một lúc, sau đó bổ sung: "Tôi còn sợ cô độc."

Những người còn lại cũng theo đó lùi lại để tránh sóng năng lượng sắp bùng nổ.

An Lâm giật giật khóe miệng: "Hết rồi sao?"

Vẻ mặt tràn đầy tự tin kia, nói đến giống như ông đây thật sự nghe hiểu được hắn nói gì vậy.

Chắc là vậy rồi... Nhưng mà cho tôi xin đi, ngôn ngữ của hai người chúng ta không thông nhau!

Chàng trai Long tộc có chút hoang mang gãi đầu một cái, lời nói vừa rồi là người đá kia đang nói với hắn sao?

An Lâm: "..."

Hắn đặt hai tay lên lồng ngực của mình, làm một tư thế giống như "thả tim".

Một đóa hoa sen đỏ xuất hiện trong ngực, chậm rãi trôi về phía chàng trai Long tộc. Đóa hoa sen ẩn chứa sức mạnh lửa cực kỳ đáng sợ, nó liên tục ngưng tụ áp suất, phóng ra những tia sáng nóng rực cực kỳ sáng chói.

"Lần này tôi đã bộc phát ra hoa sen ngưng tụ sức mạnh sinh mệnh mạnh mẽ nhất của ngọn lửa. Một khi nó nổ tung, nhiệt độ của ngọn lửa bên trong sẽ tăng cao lên đến một trăm ngàn độ, cho dù anh thật sự là Kỳ Phản Hư, chắc chắn cũng sẽ bị nhiệt độ cao như thế này đốt thành tro bụi!" Hồng Đấu vừa mở miệng nói, vừa bước lùi về phía sau.

Hồng Đấu với bộ dạng không được có nhân quyền đi tới trước mặt chàng trai Long tộc kia. Không còn cách nào, nó là người thứ nhất ra sân do kết quả bỏ phiếu chọn ra. Bất luận nói thế nào, cũng phải có một lần làm người mở đầu.

Hồng Đấu nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra ngọn lửa đỏ rực xông thẳng lên trời, không khí nóng rực lan tỏa hơn nghìn mét, uy thế cực kỳ đáng sợ.

Bây giờ hắn muốn chứng tỏ bản thân mình, để những người ở phía sau kia thấy được hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào!

Hồng Đấu hít một hơi thật sâu, họ không phải coi thường mình sao.

Chàng trai Long tộc suy đoán một chút, Hồng Đấu chắc là muốn bảo hắn ăn đóa hoa sen đỏ này vào trong bụng ư?

Ừm, chắc hẳn là vậy...

Kết quả là chàng trai há to miệng ra, một miệng nuốt đóa hoa sen đỏ đang bay về phía hắn vào trong bụng.

Hồng Đấu: "..."

Mọi người: "..."

Ầm ầm! Một tiếng nổ rung trời, mọi người có thể nhìn thấy bụng của chàng trai Long tộc trở nên vừa to vừa đỏ, dường như có một mặt trời đang được hình thành trong bụng của hắn, sau đó hắn há to miệng ra.

"Phù!"

Hơi lửa như pháo sáng này phóng ra che khuất cả bầu trời, giống như đang muốn xuyên phá cả bầu trời xanh.

Theo sau năng lượng phóng thích ra ngoài, bụng của hắn lần nữa từ từ thu nhỏ lại...

Chàng trai Long tộc há miệng ra, không ngừng vuốt ve bụng của mình: "Nóng quá, trướng quá... Đau chết tôi rồi! Không đúng... Không có đau chết, chỉ có đau, không có chết... Ợ..."

Thân thể Hồng Đấu hơi chao đảo một chút, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chàng trai Long tộc: "Làm sao có thể... Đòn tấn công mạnh nhất của tôi lại bị ăn mất... đã vậy còn nổ tung ngay trong bụng, lại chỉ vẻn vẹn có chút nóng, có chút trướng thôi sao?"

Hắn từ từ ngồi xổm người xuống, hai nắm tay bằng đá đan vào nhau, đầu rủ xuống trên cánh tay, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên tôi chỉ là một cục đá bỏ đi, một chút hữu dụng cũng không có..."

Rốt cuộc... còn có biện pháp nào có thể giết chết chàng trai Long tộc này hay không?

An Lâm cũng giật nãy mình, Lưu Sở Sở có thể xem là người có khả năng tấn công mạnh nhất trong nhóm người họ, nhưng ngay cả như vậy cũng không có cách nào tiêu diệt được hàng phòng ngự của chàng trai Long tộc. Sự chênh lệch năng lực này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Trong phút chốc cơ thể của Lưu Sở Sở mềm nhũn ra, trên mặt lại có thêm một chút vẻ chán nản: "Tại sao có thể như vậy... Tôi đã không giữ lại chút đòn chí mạng nào... Vậy mà chỉ có thể khiến cho xương sọ của hắn đau nhức thôi sao ..."

An Lâm hướng mắt nhìn về phía mũi tên này, liền cảm thấy thần hồn nhói lên một trận, còn có một loại cảm giác bị tê liệt, giống như đang đối mặt với một thứ gì đó có thể khiến cho chính mình hồn bay phách tán.

"Thần Thuật • Phá Thần Diệt Hồn Tiễn!"

Lưu Sở Sở nhẹ nhàng hô lên một tiếng, mũi tên dài mờ ảo vạch ra một đường bay vô hình chấn động giữa không trung, xuyên thấu qua không gian, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua đầu của chàng trai Long tộc.

"Đây là một loại thuật thần cung, đặc biệt nhắm vào thần hồn, là đòn tấn công vào thần hồn mạnh nhất của tôi. Nếu thần hồn của hắn không chịu được Phá Thần Diệt Hồn Tiễn của tôi, vậy thì cơ thể của hắn sẽ lập tức chết đi, đạo hạnh cũng bị triệt tiêu." Lưu Sở Sở mở miệng giải thích.

Mọi người hơi lo lắng nhìn về phía chàng trai không tránh không né kia. Chàng trai bị Phá Thần Diệt Hồn Tiễn đâm xuyên qua đầu, hô hấp đang có chút chậm chạp, giống như đang sợ kinh động đến cái gì đó.

Trong khoảnh khắc chàng trai Long tộc trúng mũi tên kia, khuôn mặt trở nên đờ đẫn, giống như đã đánh mất đi một thứ gì đó.

Nhưng rất nhanh sau đó, cặp mắt của hắn đã khôi phục lại sự thư thái, nét mặt có chút đau đớn vuốt vuốt ấn đường: "Xương sọ đau chết đi được..."

"Không đúng! Không phải xương sọ đau chết, chỉ là đau, không có chết... Ôi..."

Âm thanh ai oán của hắn cứ thế quanh quẩn khắp đất trời. Những người còn lại đồng loạt mở to hai mắt, giống như đang chứng kiến một cảnh tượng không thể nào tưởng tượng ra được.

Nguyên khí đất trời bắt đầu phun trào điên cuồng. Trên dây cung, một mũi tên dài mờ ảo bắt đầu ngưng tụ.

"Tôi cảm thấy dùng các loại pháp thuật thông thường để tấn công chắc chắn không thể nào giết chết được chàng trai Long tộc này, nhất định phải từ phương diện khác mà ra tay thôi... Để tôi làm người thứ hai cho!" Lưu Sở Sở trầm ngâm một lát rồi lôi cây cung dài của mình ra.

Đám người An Lâm đã không thể chửi Hồng Đấu được, bởi vì chính họ cũng bị sức chống đỡ cơ thể mà chàng trai Long tộc này vừa thể hiện trước mắt dọa đến phát sợ. Đã ném vào bên trong cơ thể một quả bom lớn, vậy mà sau khi nổ tung thì vẫn là một bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra. Loại sức chịu đựng của thân thể này quả thật rất khủng khiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận