Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 51: Thần xe Hứa Tiểu Lan

Bên trong chiếc xe Ferrari màu đỏ rực, Hứa Tiểu Lan mím cánh môi xinh xắn, lái xe với vẻ mặt lạnh nhạt.

Nhưng mà thân thể mềm mại của cô có chút run rẩy, có vẻ như là đang cố nén cười?

An Lâm thấy cái dáng vẻ này của cô thì bất đắc dĩ nói: "Cô muốn cười thì cứ việc cười đi, không cần phải nhịn đâu?"

"Phụt ha ha..."

Hứa Tiểu Lan thật sự cười sằng sặc, không hề nể nang gì: "Cậu vừa mới bảo tôi cười còn gì, đừng có mà tức giận chứ, ha ha ha..."

"Chuyện vui đến mức cô phải cười như vậy sao?" An Lâm bĩu môi.

Hứa Tiểu Lan dùng tay giả vờ làm microphone, đặt trước miệng An Lâm, vừa cười vừa nói: "Tôi đây muốn phỏng vấn vị An tiên sinh đội nón xanh (*) này một chút, lúc đó cảm nhậm của cậu là như thế nào?"

"Ê ê, quá đáng lắm rồi đấy, An tiên sinh đội nón xanh là cái gì hả?"

An Lâm nghe được câu này thì câm nín không nói được gì.

An Lâm nghe cô nói thế thì trong lòng cảm thấy ấm áp hơn hẳn, hắn cảm kích nói: "Cho dù có nói gì đi nữa, vừa nãy thật sự rất cám ơn cô."

An Lâm nghe thế thì mặt đỏ bừng, nhanh chóng phản bác: "Tôi và cô ấy từng nắm tay nhau, sao lại không được chứ?"

"Thật là, mất công tôi vẫn ra sức biểu diễn nãy giờ, để giữ gìn cái tôn nghiêm của cậu." Hứa Tiểu Lan có chút thất vọng cất tiếng nói.

"Đây cũng gọi là bạn gái ư, thế mà cậu còn không biết xấu hổ giới thiệu với tôi rằng cô ấy là bạn gái trước của cậu."

"Tiểu Lan... Cô, cô học lái xe từ khi nào vậy?"

An Lâm trừng mắt nhìn Hứa Tiểu Lan, nói: "Tôi và Lâm Vũ Hoa chỉ quen nhau có mấy ngày, vì tôi nợ tận mấy triệu nên đã chia tay từ lâu rồi. Đội nón xanh? Không có chuyện đó đâu!"

Hứa Tiểu Lan cười ha ha, không nói gì.

Hứa Tiểu Lan lắc đầu, mở miệng nói.

"Cái gì cơ, quen nhau có mấy ngày thôi á?"

"Nói vậy thì chắc là cậu cũng rất để ý tới chuyện lúc nãy nhỉ..."

Hứa Tiểu Lan cười nói: "Ngay vừa nãy thôi."

Hứa Tiểu Lan cười khúc khích: "Vậy tôi và cậu cũng nắm tay nhau, có phải sau này cậu cũng sẽ nói với mọi người rằng tôi là bạn gái của cậu không?"

Ngay vừa nãy á?

Tâm trạng của An Lâm cũng dần khôi phục lại, lúc này mới bắt đầu chuyển sự chú ý sang vấn đề khác, sau đó hắn phát hiện ra một chuyện rất kinh khủng.

An Lâm trợn tròn mắt, nhìn cô gái đang lái xe bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc.

"Chiếc xe này nhìn đẹp thật đấy... Đẹp hơn những chiếc xe trên đường kia biết bao nhiêu, không thể không nói Trịnh Hồng Nghĩa rất là tinh mắt!" Hứa Tiểu Lan hiếm khi lên tiếng khen ngợi.

"Chiếc xe này là..." An Lâm chỉ về phía chiếc Ferrari, cất tiếng nói.

Với cái loại xe thể thao phiên bản giới hạn thế này, mà vẫn có thể yên tâm đưa cho Hứa Tiểu Lan, cái con người chẳng bao giờ chạm vào xe cộ, hắn thật sự rất bội phục!

Cô ấy làm vậy là muốn thay thế vị trí lái xe, trở thành nữ tài xế thực thụ sao...

An Lâm mỉm cười, sau đó kể lại chuyện mình đang giúp các bạn cùng trường và các anh chị khóa trên mua đồ vật ở trần gian cho Hứa Tiểu Lan nghe.

An Lâm nuốt nước miếng, nhìn thao tác vô cùng trôi chảy của cô gái bên cạnh mà không khỏi hoảng hốt.

Cho tới nay, An Lâm đã chịu không ít ân huệ của Hứa Tiểu Lan, mà vẫn chưa có cơ hội báo đáp cô.

"Chỉ là chuyện bình thường thôi mà." An Lâm đắc chí đáp lời, sau đó lại nói tiếp, "Bây giờ cô có cần linh thạch không, tôi có ba mươi nghìn viên linh thạch, hiện tại cầm cũng không dùng đến, nếu không tôi cho cô nhé!"

Hứa Tiểu Lan nghe xong thì liên tục gật đầu, trên mặt còn có ý cười: "Thật không ngờ rằng, cậu còn có đầu óc kinh doanh như thế."

Tài năng trời phú đáng sợ thế này, chẳng lẽ là thần xe tái thế!?

"Sau đó thì sao, cậu muốn làm gì nào? Tôi sẽ đưa cậu đi!" Hứa Tiểu Lan mở miệng nói.

"Ầy... Trước tiên đến trung tâm thương mại quốc tế đi! Tôi muốn mua mấy trăm bộ quần áo với mấy trăm món trang sức." An Lâm trả lời.

"Hả? Chẳng lẽ cậu muốn mở cả cửa hàng bán quần áo cả cửa hàng nữ trang?" Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì nhìn An Lâm với ánh mắt kinh ngạc.

"À, tôi muốn học lái xe, vì vậy tôi mới bảo với Trịnh Hồng Nghĩa là cho tôi một chiếc xe. Sau đó thì hắn ta cho tôi chiếc xe này."

Có điều nói đi thì phải nói lại, đúng là Trịnh Hồng Nghĩa rất có tâm.

Xe thể thao mấy triệu so với xe mấy trăm ngàn có thể giống nhau được à?

An Lâm không nói gì, đây không phải là vấn đề tinh mắt thưa bà chị!

Hiện tại hắn muốn nhân cơ hội này, biểu hiện cho thật tốt.

"Linh thạch?" Hứa Tiểu Lan nhún vai nói, "Thứ này tôi không thiếu, hơn nữa, khó khăn lắm cậu mới để dành được chút tiền vốn, sao tôi có thể nhận được."

An Lâm nghe vậy thì có phần mất mát, nhưng vẫn không từ bỏ, nói tiếp: "Vậy cô có đặc biệt mong muốn có được thứ gì không?"

"Đặc biệt mong muốn ấy à..." Hứa Tiểu Lan xoa cằm, mặt lộ vẻ suy tư.

Thoáng chốc khuôn mặt An Lâm toát lên vẻ chờ mong, hắn im lặng chờ Hứa Tiểu Lan lên tiếng.

Thế nhưng, rất tiếc là sau mười lăm phút suy nghĩ, cô vẫn không thể nghĩ ra mình muốn cái gì...

Trong lúc An Lâm lại trở nên thất vọng, một giọng nói yêu kiều vang lên ở trong xe:

"Chủ nhân, chủ nhân, Tiểu Hồng biết chị Lan muốn cái gì!"

Một cái đầu đỏ rực thò ra từ trong túi áo của An Lâm, mở miệng nói.

Nhưng đúng vào lúc này, chàng trai kia lại hào phóng móc ra một tấm thẻ, đặt lên quầy: "Mấy người còn đứng đó làm cái gì vậy! Nhanh lên, còn không mau lấy vàng bạc ra cho tôi! Tôi bận lắm đấy!"

Vừa nghe hắn nói xong câu này thì mấy nhân viên nữ đều sợ đến run cầm cập, thậm chí có người còn sờ đến máy báo động...

Đặc biệt là chàng trai cầm đầu kia, hắn chỉ vào đống vàng bạc trong tủ kính, cất cao giọng nói: "Những thứ này... Lấy hết ra cho tôi!"

Đương nhiên là ăn cướp rồi!

Thử hỏi lúc bán vàng bạc, thấy có người xách bao tải hùng hổ đi vào, bạn sẽ nghĩ đến cái gì đầu tiên đây?

Nhân viên ở khu vàng bạc thấy hai người này cầm hai bao tải bước vào cửa tiệm thì bị dọa cho sợ mất vía.

An Lâm nghe nó nói xong thì mặt tối sầm lại, Hứa Tiểu Lan còn không nhịn được mà bật cười ha ha.

"Học ở đâu ra cái lời kịch rách nát này, lẽ nào ở bên cạnh anh là thiệt thòi cho nhóc?" An Lâm cốc nhẹ lên đầu của Tiểu Hồng, tức giận hỏi.

"Ối, đau đau!" Tiểu Hồng bị cốc u đầu, vội vàng xin lỗi, "Không phải mà! Tiểu Hồng cũng không muốn rời xa chủ nhân, Tiểu Hồng chỉ muốn thay chủ nhân chia sẻ ưu phiền thôi mà, ôi ôi, đau quá..."

An Lâm kêu lên một tiếng, không muốn nói nhảm với nó nữa, liền trực tiếp vứt cái đồ yêu tinh đáng ghét này vào trong túi.

Hứa Tiểu Lan che miệng cười khẽ, một lát sau mới mở miệng nói: "Đến rồi."

Trung tâm thương mại quốc tế, một chiếc xe Ferrari đỗ ngay bên cạnh bãi đỗ xe, hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Ngay sau đó, một cặp tuấn nam mỹ nữ bước xuống, khung cảnh ấy khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc tới mức suýt rơi cả cằm xuống đất.

Cả hai đều vô cùng đẳng cấp, trong tay mỗi người còn có một cái bao tải to, vội vã đi vào trung tâm thương mại...

Nơi đầu tiên họ ghé vào mua sắm chính là khu vàng bạc!

Tiểu Hồng kích động nói: "Chủ nhân, hay là anh tặng tôi cho chị Lan đi! Chỉ cần là vì anh, tôi có thể không oán không hận, sẵn sàng bán đứng thân thể của chính mình!"

An Lâm nheo mắt: "Thế nên ý của nhóc là..."

Tiểu Hồng rung đùi đắc chí nói: "Phụ nữ như hoa hoa lại tựa như mộng, tặng hoa cho phụ nữ chính là chuyện lãng mạn biết bao, biết cách chăm sóc nội tâm của các cô, sẽ khiến lòng các cô vui vẻ!"

Lúc này, Hứa Tiểu Lan cũng liếc mắt nhìn Tiểu Hồng, có chút ngạc nhiên với câu nói của Tiểu Hồng.

"Ồ? Nói mau!" Nghe vậy, mắt An Lâm lập tức sáng lên.

Tiểu Hồng nhờ có tinh nguyên của An Lâm tẩm bổ, hơn nữa còn tách ra khỏi phần gốc, bắt đầu quá trình lột xác, đã có năng lực hành động nhất định.

Một nhân viên nữ thấy thế thì vội ngừng động tác báo cảnh sát lại, có chút chần chờ hỏi dò: "Tiên sinh... Ngài định quẹt thẻ để trả tiền ạ?"

"Đừng có nói nhảm! Tôi không quẹt thẻ trả tiền, chẳng lẽ lại cướp đi à?" Tên đàn ông lườm nguýt nhìn cô nàng.

Cô nàng nhân viên than vãn trong lòng: Tiên sinh, vừa nãy tôi còn thật sự cho rằng ngài định tới cướp thật đấy!

Cả đám nhân viên nghe thấy lời của chàng trai thì đều là thở phào nhe nhõm, lấy lại bình tĩnh.

"Tiên sinh, ngài mang cái bao tải này theo để làm gì vậy ạ?" Một người nhân viên khác có chút ngạc nhiên cất tiếng hỏi.

"Đương nhiên là cầm bao tải đi để đựng cho đủ rồi." Chàng trai nói với vẻ xem thường.

"Đựng... đường cho đủ?" Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chàng trai kia.

Đã ai thấy người nào đi mua vàng bạc mà lại cầm theo cái túi to đùng như thế để đựng chưa?

Đây là vàng bạc mà! Có phải gạo đâu chứ!

Đám nhân viên cố gắng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới lên tiếng.

Quả nhiên... Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!

Chàng trai kia lấy lại tinh thần: "À không phải, không phải là đựng đầy cái bao tải này."

Đám nhân viên nghe được câu này thì lập tức thả lỏng.

Thì ra tiên sinh đang đùa giỡn ư?

"Vì vẫn có một cái bao tải nữa... Tôi phải cần đến hai cái bao tải thì mới đựng đủ được!"

Chàng trai chỉ vào cô gái ở phía sau lưng.

Cô gái kia cười khanh khách cầm bao tải trong tay, dáng vẻ vội vàng muốn thử...

Đám nhân viên: "..."

Cứ thế, đám nhân viên của tiệm vàng đã bị An Lâm và Hứa Tiểu Lan đùa đến phát ngất...

(*) Đội nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận