Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 511: Cảm ơn loài người

Trên một đại lục nào đó ở cổ vực Thái Sơ.

Nơi này không có mặt trời mọc mặt trăng lặn, chỉ có bầu trời sao vĩnh hằng không thấy điểm dừng.

Không gian bí cảnh khủng bố quỷ quái, Hư Không thú tàn nhẫn hung bạo, xen lẫn với các loại bảo vật được hình thành do thế giới sụp đổ... Vùng đất ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm và cơ duyên này chính là ngoại vực Tinh Hư.

Nơi này là chiến trường chính của tu sĩ Kỳ Phản Hư.

Bên cạnh tế đàn cực lớn, một Kiếm Tiên mặc áo bào trắng đang chém ra từng nhát kiếm tinh diệu tuyệt thế, mỗi một chiêu đều có thể xé mặt đất ra thành những vực thẳm sâu hơn mười dặm.

Ở trước mặt của hắn, ba con Hư Linh quái dị đang vặn vẹo thân thể, gào thét đánh về phía hắn.

Một Hư Linh dùng thân thể bao vây phạm vi mười dặm xung quanh, biển máu sền sệt trải rộng, bất kỳ đòn tấn công đáng sợ nào cũng đều bị biển máu rộng lớn này nuốt trọn, kể cả những nhát kiếm của Kiếm Tiên kia.

Hư Linh bên cạnh cầm tia sét trong tay, tia sét kia mạnh đến mức có thể đâm thủng không gian, chôn vùi mọi thứ.

Cột sáng màu trắng phóng lên tận trời, âm thanh ngâm gầm vang đến mây xanh, chứa đựng uy thế đáng sợ không ai bì nổi.

Chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể mờ ảo của Hư Linh thứ ba ra trận, toàn thân nó hóa thành một cái giáo màu đen, dùng khí thế như vạn quân phá vỡ kiếm trận Chín Tầng Diệt Ma của Lữ Động Tân, đâm thẳng tới ngực hắn.

Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt.

Sắc mặt hắn thay đổi, nhanh chóng lui về phía sau.

"Hừ, chỉ bằng bọn mày mà cũng muốn giết tao sao." Trường kiếm trong tay Lữ Động Tân phân ra thành chín thanh kiếm khác nhau, đâm về chín phương hướng khác nhau trong không gian, tạo thành một tuyến trận pháp cực lớn.

Ầm ầm!

Thân thể con Hư Linh cuối cùng ẩn ẩn hiện hiện, cứ như nó đã hòa làm một với hư vô, nhưng nó lại chính là con có chiêu thức nguy hiểm chết người nhất, là Hư Linh chuyên lấy mạng kẻ khác trong ba con.

Lữ Động Tân bất đắc dĩ đành phải rút kiếm ngăn cản, tạo thành một màn sáng kiếm trận hình tròn trước người mình.

"Kiếm trận Chín Tầng Diệt Ma, mở!" Hắn hét lớn một tiếng, vô số thanh kiếm ảo ảnh xuất hiện trong trận pháp, hình thành lưới kiếm chặt chẽ không có kẽ hở, xoắn nát những bàn tay bằng máu kia.

"Khà khà... Lữ Động Tân, mày chạy không thoát đâu, sao tao lại may mắn thế không biết, không chỉ có thể nuốt trọn linh hồn ngon lành của mày, mà ngay cả mảnh vỡ Trái Tim Thế Giới này cũng là của chúng ta!" Hư Linh đang đạp trên biển máu kiêu ngạo cười to, hai tay vặn vẹo múa may, biển máu hóa thành vô số bàn tay to chụp về phía Lữ Động Tân.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lữ Động Tân là người đứng cách cột sáng kia gần nhất.

"Gào!"

Tế đàn phát ra ánh sáng chói mắt, vô số tinh thần lực điên cuồng tuôn trào thấm vào tế đàn.

Một con Hắc Long dài mười dặm hiện thân bên trong cột ánh sáng, nó gầm lên một tiếng rung trời.

Lúc này, bàn tay máu cùng xông tới với tia sét khủng bố, đòn tấn công ẩn chứa năng lượng cực kỳ đáng sợ.

Năng lượng nổ tung khiến vài dặm mặt đất xung quanh hóa thành bột mịn, màn sáng kiếm trận trước người Lữ Động Tân sụp đổ, thân thể phải đón lấy dư chấn của vụ nổ, hắn phun máu rồi bay ngược về phía sau, đụng vào cột sáng màu trắng, làm cột sáng rung lắc một hồi!

Ba sinh linh của tộc Hư Linh kia đang đứng ở đằng xa cười gằn, nhìn Lữ Động Tân.

Lữ Động Tân nhìn con Hắc Long trên bầu trời, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

"Ồ? Này loài người kia, là cậu vọt vào đại trận phục sinh của bản rồng?" Hắc Long oai phong ngút trời, hai con ngươi tản ra ánh sáng lạnh khiếp người.

"Là ai đang quấy nhiễu bản rồng phục sinh?"

Con rồng này nhất định rất hận loài người bọn họ, rốt cuộc là tên trời đánh nào đã giết con rồng này chứ? Hắn ta đã chọc giận con rồng này, lại còn để ông đây gánh hậu quả cho hắn!

Đột nhiên, nó đánh tan cột sáng màu trắng, dùng oai phong ngập trời giáng xuống thế gian. Thân thể khổng lồ kia bay lượn vòng quanh trên bầu trời, vảy rồng màu đen mở ra rồi đóng lại, nuốt lấy tất cả ánh sao, cứ như muốn che lấp cả vùng trời đầy sao.

"Khà khà... Thật là... Không phải oan gia không gặp mặt, lần này Lữ Động Tân sợ chết sắp bị con Hắc Long kia giết gọn rồi!" Hư Linh sấm sét cười ha ha.

Ba tên tộc Hư Linh ở đằng xa vừa nghe vậy thì rất vui vẻ.

Từ sâu trong đáy lòng Lữ Động Tân phát ra từng tiếng chửi rủa con mẹ nó đối với cái tên loài người hắn chưa từng gặp mặt kia.

Trên bầu trời, Hắc Long to lớn mở miệng nói chuyện, âm thanh như sấm sét rền vang.

Lữ Động Tân cắn chặt hàm răng, trong lòng đang cố tìm từ ngữ thích hợp để trả lời.

Chờ lâu, Hắc Long lại mở miệng lần nữa: "Ha ha... Tôi mới bị một tên loài người giết chết, bây giờ lại gặp được một tên loài người khác..."

Lữ Động Tân nghe xong, sao hắn lại cảm thấy lạnh thế này...

Hắn đã từng gặp qua sinh vật còn lớn hơn con rồng này, nhưng khí tức của con rồng này quá mạnh mẽ, cho dù là tại Long Đình ở Đông Hải, hắn cũng chưa từng gặp! Không thể nghi ngờ, đây là một Ứng Long Phản Hư đỉnh phong! Thậm chí nó chỉ cách cảnh giới Hợp Đạo nửa bước mà thôi!

"Đây chính là hồn phách của Kiếm Tiên hạng nhất đó nha, hương vị nhất định rất ngon..." Hư Linh chúa tể sấm sét lè lưỡi, liếm liếm khóe miệng của mình, ánh mắt nóng bỏng.

Lữ Động Tân vừa chết, bọn chúng liền có thể sử dụng bí pháp câu lấy hồn phách hắn, sau đó chậm rãi thưởng thức.

Rất rõ ràng, một kích liên hợp lúc nãy của bọn chúng không nhằm mục đích giết chết Lữ Động Tân, mà là đẩy hắn vào trong đại trận phục sinh của Ứng Long này, sau đó để Ứng Long thay bọn chúng giải quyết hắn sạch sẽ.

"Thoải mái ghê, đây coi như là người một nhà hại người một nhà sao?" Hư Linh chúa tể biển máu cũng rất đắc chí.

"Chuyện khiến tôi quan tâm là rốt cuộc tên nào lại có thể giết chết sinh vật khủng bố bực này chứ..." Hư Linh như ẩn như hiện trong hư không tương đối tò mò.

Đúng lúc này, Hắc Long nhìn Lữ Động Tân, lại mở miệng nói chuyện: "Cho nên nói... Tôi cũng tương đối có thiện cảm với loài người. Có vẻ cậu đang bị ba tên nhãi tộc Hư Linh kia ăn hiếp nhỉ, có muốn tôi ra tay xử lý dùm cậu hay không?"

Cái gì?

Tiếng cười của ba tên Kỳ Phản Hư tộc Hư Linh lập tức im bặt, cả đám ngây ngốc đứng yên.

Lữ Động Tân cũng ngẩn ra y chang bọn chúng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Con rồng này bị loài người giết chết, cho nên nó có thiện cảm với loài người, cho nên muốn ra tay giúp loài người?

Logic quỷ gì thế, con rồng này bị bệnh tâm thần à? Đầu óc nó có lỗ thủng phải không?

Suy nghĩ của Lữ Động Tân xoay chuyển cũng khá nhanh, không cần biết con rồng này có bệnh tâm thần hay không, chỉ cần nó có thể giúp được hắn thì tốt rồi.

Không ngờ... An Lâm lại đáng sợ tới mức đó!

Ngay lúc này, trong lòng Lữ Động Tân chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Ông trời ơi...

Thì ra cái người bị hắn chửi mắng mấy chục ngàn lần chính là An Lâm!

Thì ra An Lâm là người đã giết chết con rồng có thực lực nghịch thiên này!

Con bà nó con bà nó...!

"Hừ! Không ngờ lại có một đứa kịp trốn vào trong tối, chạy cũng nhanh đấy... Cũng tại mình đã lâu không hoạt động thân thể..." Hắc Long phiền muộn.

Lữ Động Tân đứng bên cạnh cười xòa, chỉ trong mười giây, giết chết hai tên Phản Hư tộc Hư Linh, làm trọng thương một tên Phản Hư còn lại, chiến tích đáng sợ cỡ đó mà Hắc Long còn chưa hài lòng, hắn còn có thể nói cái gì...

"Ừm... Cũng may là hương vị của ba tên tộc Hư Linh này không tệ, dẻo dai ngon miệng, còn có thể tăng cường thần hồn..." Hắc Long chỉ nhai mấy phát đã nuốt sạch hai thi thể kia vào bụng, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn cho lắm.

"Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp! Ở vực Tinh Hư này vẫn còn vài tên Kỳ Phản Hư tộc Hư Linh, nếu tiền bối thích ăn, tôi có thể dẫn ngài đi tìm mấy món ngài vừa miệng..." Lữ Động Tân cười lớn một tiếng, khiêm tốn nói.

Hắc Long uốn éo thân thể, lắc lắc cái đuôi, dường như nó đang tập làm quen với thân thể mới phục sinh, một lát sau mới hỏi: "Đúng rồi, loài người các người tiến vào cổ vực Thái Sơ bằng cùng một lối đi phải không?"

Lữ Động Tân do dự một lát, cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải giấu giếm, hắn mới chắp tay nói: "Đúng vậy, tiền bối."

"Vậy cậu không cần cám ơn tôi, muốn cám ơn thì hãy đi tìm cái người tên An Lâm gì đó đi, nếu không phải hắn giết tôi, tôi cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này mà ra tay cứu cậu." Hắc Long thờ ơ lắc lắc cái đuôi.

Lữ Động Tân nghe nó nói xong, cả người ngẩn ngơ cứng ngắc tại chỗ, cứ như bị sét đánh.

Hắn chợt nhớ tới ngày đó ở cung điện, cậu thanh niên có nụ cười vô hại kia...

Mười giây sau, Hắc Long ngậm hai thân thể rách nát không chịu nổi trở về tế đàn.

Một giây sau, hơn mười dặm không gian xung quanh hóa thành địa ngục sấm sét, không gian vỡ vụn, đại đạo nổ ầm, cả trời đất chỉ còn lại màu sắc của vô số sấm sét hắc ám...

Sắc mặt ba tên tộc Hư Linh xám ngoét, lập tức bỏ chạy thật nhanh!

"Đã lâu rồi tôi không hoạt động thân thể, bắt ba tên kia làm món khai vị, có vẻ không tệ lắm..."

"Được rồi... Được rồi... Đừng than thở, cứ giết sạch ba đứa nó là xong." Tính tình Hắc Long rõ ràng không tốt, nó nhìn về phía ba tên Phản Hư tộc Hư Linh, nhe răng cười.

Kết quả, nước mắt dâng trào trong hốc mắt Lữ Động Tân, hắn buồn bã chua xót nói: "Tiền bối, nếu không phải ngài kịp thời xuất hiện, vãn bối đã bị ba tên tộc Hư Linh này giết mất xác! Bọn chúng còn âm mưu phá hư trận pháp của ngài, vãn bối thề sống thề chết phải hỗ trợ ngài..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận