Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 513: Tuyết Hồn thú vừa hung ác lại vừa đáng yêu

Tuyết Hồn thú có tiếng đáng yêu, An Lâm và Lưu Sở Sở không khỏi nhiều nhìn mấy lần.

Thể tích của chúng nó lớn bằng một quả dưa hấu nho nhỏ, tròn núc ních, có một lớp lông nhung trắng muốt mềm mại bao trùm toàn thân, trong khá là ấm áp. Đôi mắt đen bóng to tròn, lập loè phát ra những tia sáng màu lam nhạt, cái mũi trắng nõn, hàm răng thì lại giống như răng mèo, không có chân nhưng có một đôi cánh ngắn nhỏ tinh xảo...

Mặt Lưu Sở Sở lộ vẻ say mê, những gì trước mắt quả nhiên không khiến cho cô thất vọng, cô quả thực sắp bị Tuyết Hồn thú 'manh hóa' rồi, con Tuyết Hồn thú này... Cô lấy chắc rồi đấy!

An Lâm cũng nuốt nước miếng theo, thú sủng đáng yêu như vậy, hắn cũng muốn một con!

Không đúng, muốn hai con, đưa một con cho Tiểu Lan!

Không không không... Hắn thu hết, nuôi nguyên một ổ! Nơi này có trọn vẹn mười hai con Tuyết Hồn thú cơ mà!

"Còn sững sờ ở chỗ này làm gì, còn không chạy mau đi?!" Lăng Ảnh đã bắt đầu bỏ chạy, nhưng thấy An Lâm và Lưu Sở Sở còn đang ngẩn người thì không khỏi gấp giọng quát to.

An Lâm cười lạnh: "Chạy?"

Khóe miệng An Lâm hơi run rẩy: "Nói chuyện thì cứ nói, một hơi dùng nhiều thành ngữ như vậy để làm gì hả?"

Sau đó, Tuyết Trảm Thiên bắt đầu đập đập đôi cánh sau lưng của mình: "Chúng bay đâu, lên cho ta! Để bọn nhân loại ngu xuẩn này biết chúng ta đáng sợ như thế nào!"

"Cậu biết nói ngôn ngữ Thái Sơ sao?" Lưu Sở Sở đầy mặt ngạc nhiên.

An Lâm: "..."

"Ha ha ha... Đúng đấy, muốn chạy? Mơ đi nhé!" Một tiếng nói non nớt trong veo vang lên.

Hắn hết cả hồn, lập tức thúc giục thần hỏa trong cơ thể.

Ánh mắt Lưu Sở Sở nóng bỏng: "Ở đấy mà mơ đi!"

Mười một con Tuyết Hồn thú đồng loạt la lên: "a a ô ô ", trên người chúng bộc phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt, hàn lực cực kì khủng bố ngay lập tức khuếch tán ra vài trăm mét.

An Lâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện con Tuyết Hồn thú có vóc dáng lớn nhất trong đám mười hai con kia mở miệng nói chuyện.

Lăng Ảnh: "..."

"Rầm! Đồ to gan lớn mật, Tuyết Trảm Thiên tôi nói cái gì còn cần cậu tới xoi mói à?!" Tuyết Hồn thú giận dữ nói.

Đó là Tuyết Trảm Thiên có dáng người mập mạp to tròn nhất, toàn thân nó bao phủ ánh sáng xanh, lao thẳng vào ngực An Lâm giống như sao băng, uy thế lớn tới làm người ta sợ hãi.

Tuyết Hồn thú cười lộ ra cái răng hổ bén nhọn của mình, đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, cường giả chết trong tay tôi vô số kể! Không ai sống sót! Hơn nữa chưa từng có ngoại lệ, đều bị tôi dùng thủ đoạn cực kỳ bi thảm, soát hồn lấy đi tri thức phong phú của bọn họ!"

An Lâm định ngăn cản, nhưng phát hiện tốc độ của mình do sức mạnh cực hàn chung quanh ảnh hưởng nên đã chậm chạp vô cùng, không có cách ra chiêu phòng thủ được.

An Lâm đứng tại chỗ chớp mắt một cái, cảm thấy hình như mọi thứ chung quanh đều trở nên chậm hơn.

Nhưng mà thần hỏa còn chưa thúc giục ra hoàn toàn, một cục gì đó màu đen đã đập vào mặt hắn.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng vàng cách đó không xa lập tức bắn tới, nhanh như tia chớp, không khác gì việc nó chọn né tránh, đòn tấn công này xuất hiện cực kì khéo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đề Na thay đổi, kiếm Liên Băng kiếm trong tay bắn ra ra tia sáng trắng chói mắt, cô tức giận chém về phía con Tuyết Trảm Thiên kia!

Mũi tên ẩn chứa sức mạnh trấn áp cường đại đâm vào trận phòng hộ băng tinh, phát ra ánh sáng vàng không gì sánh kịp, trong khoảnh khắc đó còn áp chế được sức mạnh cực hàn đang bao trùm chung quanh.

Luồng sức mạnh lớn như muốn dời núi lấp biển kéo tới, An Lâm phun ra một búng máu máu lớn, thân thể bay vụt ra đằng sau.

"Lưu Tinh Chùy!"

Ầm ầm!

Uỳnh uỳnh uỳnh...

An Lâm ngăn ở trước mặt Lưu Sở Sở, kiếm quang tạo thành kiếm khí phòng thủ.

Năm con Tuyết Hồn thú khua khoáng thân thể, như hoá thành một cây chuỳ đập về phía phía An Lâm, không chỉ có uy thế to lớn, mà tốc độ còn nhanh cực kì.

"Người khổng lồ An Lâm!"

Nhưng mà cũng tại lúc này, có năm cái bóng khác đánh về phía Lưu Sở Sở, tốc độ cực nhanh!

"Cẩn thận!" An Lâm đứng sau mở ra cánh gió, lao về phía Lưu Sở Sở, kiếm Thắng Tà kéo ra một đường kiếm sắc nhọn màu đen kịt.

Năm con Tuyết Hồn thú hình như rất giỏi về trận pháp và đánh đồng loạt, chúng biến ảo thân hình, ngay lập tức tạo thành một màn nước vặn vẹo, khiến kiếm của An Lâm chém lệch hướng.

"Chút tài mọn." Tuyết Trảm Thiên hừ lạnh một tiếng, đôi cánh trắng xinh xắn đập mạnh một cái, thân hình tròn vo linh hoạt tránh qua bên, né được kiếm quang của Đề Na.

Bọn chúng đồng thời mở cánh, phóng ra trận pháp phòng hộ màu lam có hình giống như bông tuyết.

Có ba cái bóng phá không kéo tới, chắn ngang trước mặt Tuyết Trảm Thiên, rõ ràng là ba con Tuyết Hồn thú khác.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Tuyết Hồn thú đánh tan lớp phòng ngự của An Lâm, xông thẳng tới khiến hắn tiếp tục thổ huyết bay ngược.

Mấy con Tuyết Hồn thú này đều phải ngang tầm Hóa Thần kỳ, khi chúng sử dụng trận hình và hợp công, càng có thể phát huy ra thực lực của Hóa Thần đỉnh phong. Trong khu vực bị cực hàn bao phủ, hành động của đám người An Lâm bị áp chế, mà tốc độ lẫn lực lượng của bọn chúng lại gia tăng, vì vậy đám người An Lâm nhanh chóng lâm vào hoàn cảnh xấu.

Lưu Sở Sở vừa mới lui về phía sau chưa được vài bước, bốn con Tuyết Hồn thú khác đã đánh về phía cô.

Đề Na cũng bị ba con Tuyết Hồn thú áp chế...

Lưu Sở Sở căn bản không có thêm thời gian phòng ngự và khôi phục, nên cô không cẩn thận bị một con Tuyết Hồn thú trong số đó đánh ngã bật ra sau, thân hình nhỏ xinh hơi cuộn lại, cảm thấy người mình như sắp rã ra luôn rồi.

Một con tuyết thú trong đó chính là Tuyết Trảm Thiên, nó vực người dậy đánh về phía Lưu Sở Sở, mắt to căng tròn hiện lên tia sáng lạnh căm, hét lớn một tiếng: "Xem ta đụng dễ như trở bàn tay!"

Thân thể Tuyết Trảm Thiên vọt về phía Lưu Sở Sở như đạn pháo, thân mình xé rách không khí, mang theo một hồi sấm nổ mạnh, nếu một kích này thành công, Lưu Sở Sở không chết cũng sẽ trọng thương.

"Phong cấm thuật - Thánh Bạch Lôi xà!" Một tiếng hét lớn truyền đến.

Xuất thủ rõ ràng là người đi nhưng lại quay về - Lăng Ảnh, bàn tay hắn bỗng nhiên phát ra hơn một nghìn con rắn trắng giống như tia chớp, phi về hướng mười hai con Tuyết Hồn thú kia.

Tốc độ Bạch Xà Lôi Quang cực nhanh, mấy con tuyết thú này tránh né không kịp, nhao nhao bị Bạch Xà Lôi Quang đánh trúng.

Tuy rằng một kích này của Lăng Ảnh uy lực không lớn, nhưng lại có thể sinh ra tác dụng thôi miên ngay lập tức.

"Chạy mau! Tôi chỉ có thể phóng thích thuật pháp này một lần, chạy chậm liền không có cơ hội nữa!" Lăng Ảnh quát lớn với An Lâm, Lưu Sở Sở và Đề Na.

"Chạy trốn?"

"Tại sao phải chạy trốn? Cậu cam lòng bỏ qua đám thú sủng đáng yêu như vậy sao?"

An Lâm chậm rãi đứng lên, tứ đại thần hỏa tạo thành áo giáp khoác lên người, nhiệt độ nóng bỏng khiến không khí vặn vẹo cực độ, một mảnh đất lớn chung quanh cũng bùng lên một lửa đỏ.

Hắn ăn một viên Cuồng Nhiệt Phá Nhật đan, khí tức ầm ầm tăng vọt đến Hóa Thần đỉnh phong, ngọn lửa kia càng ngày càng khủng bố, giống như muốn đốt thủng cả bầu trời!

Thanh âm yếu ớt nhưng lại kiên định cũng vang lên: "Đúng thế... Còn có nhiều Tuyết Hồn thú đáng yêu như vậy, chờ tôi tới chinh phục, như vậy thì sao tôi cam lòng chạy trốn cho được chứ?!"

Bàn tay thon gầy trắng nõn của Lưu Sở Sở cầm một viên đan dược màu vàng, môi anh đào khẽ nhếch, nuốt đan dược vào trong bụng.

Ầm ầm! Dược lực của Cuồng Nhiệt Phá Thiên đan ầm ầm bộc phát, khiến khí tức của cô trở nên khủng bố mênh mông, khí tức cường đại kia quét sạch thậm chí còn khiến cho động tác của bốn con Tuyết Hồn thú trước mặt cô trì trệ.

Lăng Ảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Lưu Sở Sở và An Lâm, lẩm bẩm nói: "Toi rồi, hai người kia đều điên hết cả rồi..."

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới An Lâm và Lưu Sở Sở lại cam lòng nuốt Ngũ phẩm tiên đan - Cuồng Nhiệt Phá Thiên đan ở nơi này, không hề nghi ngờ thứ này sẽ khiến hai người trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí sẽ có cơ hội ngang tầm với Tuyết Hồn thú.

Nhưng mà... Vì có khả năng chiếm được con Tuyết Hồn thú này, bỏ qua một lá bài tẩy, như vậy có đáng giá không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận