Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 516: Nên giúp hay là không giúp đây

Lưu Sở Sở hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, không để ý tới lời nói oán giận của Tuyết Trảm Thiên mà đưa mắt nhìn sang mười con Tuyết Hồn thú còn lại, có chút tiếc nuối mở miệng nói: "Sẽ mặc kệ mấy con Tuyết Hồn thú này sao? Bọn chúng cũng rất đáng yêu mà, bắt bọn chúng ở lại nơi này, tôi cảm thấy thật là đáng tiếc."

An Lâm nhún vai nói: "Không có cách nào thiết lập khế ước thú sủng, không thể mang về đại lục Thái Sơ, chỉ có thể để chúng ở lại chỗ này thôi."

"Ài..." Lưu Sở Sở có chút tiếc nuối nhìn Tuyết Hồn thú một cái, ngồi xổm xuống rồi dịu dàng nói, "Các cưng phải phát triển thật tốt, cố gắng tu luyện, năm trăm năm sau chị đây sẽ lại tới tìm các cưng, sau đó sẽ mang các cưng đi ăn đồ ăn ngon, đi du lịch thế giới mới, nhất định phải chờ chị trở lại, biết không?"

An Lâm có chút cạn lời nhìn Lưu Sở Sở một cái, năm trăm năm sau? Thật khâm phục khi cô có thể tính đến xa như vậy.

Đám Tuyết Hồn thú này bay vòng quanh Lưu Sở Sở không ngừng kêu "y y nha nha", Tuyết Manh Manh cũng kêu "y y nha nha" theo, trên mặt hiện lên thần sắc không nỡ, giống như là đang từ biệt vậy.

Chỉ có Tuyết Trảm Thiên là bình tĩnh, đứng im ngâm lên một câu thơ "Biết nơi này có người tri kỷ, dẫu cách xa phương trời cũng thấy như ngay bên cạnh", biểu hiện rõ phong phạm của đàn anh.

Đã thành công thu hoạch thú sủng, Lưu Sở Sở bắt đầu giải trừ cấm chế cho đám Tuyết Hồn thú còn lại, cũng tạm biệt bọn nó.

Một lúc lâu sau, đám người An Lâm và Lưu Sở Sở liền quyết định rời khỏi hồ Huyền Băng, dù sao nơi này cũng quá lạnh rồi, không có thể chất đặc thù thật sự không chịu được chỗ đó.

Cứ như vậy, mọi người lại tiếp tục bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm tinh nguyên của thế giới.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, cũng bắt đầu có thể cảm thụ được khe hở đen kịt thâm sâu.

"Tôi đã bỏ qua chuyện gì sao?" Hắn hiếu kỳ hỏi.

Núi Thiên Uyên Tuyết cách vị trí hiện tại của họ cũng không phải rất xa, chỉ ở trong phạm vi khoảng hơn một nghìn dặm, bởi vậy khi họ đứng ở nơi này cũng có thể mờ mờ nhìn thấy khe hở đáng sợ ở trên bầu trời kia.

Bởi vì Hồng Đấu đã rời khỏi nơi cực hàn, ngọn lửa sinh mệnh bảo vệ bắt đầu biến mất, khôi phục ý thức trở lại.

Lưu Sở Sở xinh đẹp đứng trên đỉnh núi cao, quét mắt liếc về xa xa, lại nhanh chóng hội tụ ánh mắt lên chính đỉnh của ngọn núi kia, trên mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

Khối băng Hồng Đấu được Lăng Ảnh dùng xúc tu vòng quanh, mang ra khỏi huyệt động.

Nhìn không ra trong cái khe có thứ gì, giống như là cái miệng khổng lồ có thể nuốt chửng vạn vật, tản ra khí tức hỗn độn và hủy diệt.

Hắn nhìn qua An Lâm và Lưu Sở Sở, cùng với Tuyết Hồn thú vừa đáng yêu vừa mũm mĩm bay ở bên cạnh họ, vẻ mặt mê mang.

An Lâm vẻ mặt đầy bất đắc dĩ sử dụng lửa thần hòa tan băng cho Hồng Đấu.

"Kế tiếp chúng ta tới đỉnh núi Thiên Uyên Tuyết, nơi đó là địa phương gần với Thiên Uyên nhất, có khả năng xuất hiện tinh nguyên của thế giới rất lớn." An Lâm lấy một bản địa đồ nhỏ ra, đánh dấu hiệu mấy chỗ quan trọng, lúc này mới mở miệng nói.

An Lâm trừng mắt nhìn: "Cái gì quỷ đánh quỷ?"

An Lâm chẳng muốn giải thích, lắc đầu nói: "Đi thôi, bây giờ Đại Thanh đã chết rồi."

"Có bốn con Tích Dịch Long đang chiến đấu với sáu Tuyết Nữ trên đỉnh núi lân cận, chậc chậc chậc... Mấy con Tích Dịch Long này thật lợi hại, Tuyết Nữ hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng..." Biểu cảm trên mặt Lưu Sở Sở có chút hả hê.

Bay một đoạn ngắn, Lưu Sở Sở chọn một đỉnh núi, sử dụng Đồng Thuật quan sát hoàn cảnh xung quanh đỉnh núi Thiên Uyên Tuyết phía xa xa. Cô chính là điều tra viên tốt nhất trong đội ngũ này của An Lâm, có thể điều tra hoàn cảnh xung quanh dưới mức độ bao quát lớn nhất, sớm phát hiện tung tích của kẻ địch, khống chế tiên cơ chế địch.

Thanh âm chế giễu của cô vang lên: "Ơ, trên đỉnh núi có đánh nhau, mà còn là quỷ đánh quỷ đấy nha..."

Người từng là bằng hữu của hắn - Thượng Quan Nghệ đã bị Tuyết Nữ bắt đi, hắn làm sao có thể nảy sinh cảm xúc gì đối với mấy tên Tuyết Nữ sắp bị Tây Phương Long giết chết chứ, không vỗ tay hoan hô là đã tốt lắm rồi.

An Lâm biết rõ bệnh nghề nghiệp của Lưu Sở Sở lại tái phát.

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi Thiên Uyên Tuyết.

Tài nguyên của bọn chúng cực kỳ phong phú, hơn nữa truyền thừa lại vô cùng nguyên vẹn, cho nên lực lượng biểu hiện ra bên ngoài cũng vô cùng cường đại, gặp phải đối thủ cùng cảnh giới, mỗi con đều có thể lấy một địch nhiều.

Ầm ầm! Thân thể Hắc Long bị cổ ấn đánh lõm xuống, bị trọng thương thổ huyết bay ngược lại.

An Lâm giật mình, Tích Dịch Long chính là Long tộc ở Tây Thiên Long Lâm, đối với Thiên Đình mà nói cũng là một thế lực đối địch.

"Cung chủ, mau chạy đi, còn đánh tiếp như vậy chúng ta đều sẽ chết ở nơi này." Một Tuyết Nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trên mặt có thần sắc cầu khẩn, lớn tiếng nói với Kỳ cung chủ.

Chỉ thấy trong chớp nhoáng đó, một con Bạch Long tay cầm song kiếm màu vàng đã nắm lấy cơ hội chém Tuyết Nữ đó thành hai nửa.

Đúng lúc này, lại một Tuyết Nữ khác truyền đến tiếng thét chói tai.

"Bởi như vậy, đợi Tích Dịch Long hao phí lực lượng giết chết sáu Tuyết Nữ kia, chúng ta có thể tiến đến ngồi hưởng 'ngư ông đắc lợi' rồi! Mười cái nhẫn không gian nha..." Nói đến đây, hai con ngươi của Lưu Sở Sở đã sáng lóng lánh lên, không cần nói có bao nhiêu hưng phấn.

Một con Hắc Long toàn thân đen kịt, dài khoảng mười trượng, quanh thân được bao phủ bởi vòi rồng sắc bén như kiếm như dao, mang theo uy thế kinh khủng phá vỡ khối băng phòng ngự của một Tuyết Nữ trong số đó, không hề lưu tình mà xé rách cơ thể Tuyết Nữ.

"Ha ha ha ha... năng lượng tinh hoa của Tuyết Nữ này, Mạch Lôi tôi sẽ không khách khí nữa." Hắc Long nuốt Tuyết Nữ vừa bị giết chết vào trong bụng, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn.

"Tao thề phải giết chết mày!" Đôi cánh băng sương cực đại sau lưng Kỳ cung chủ chấn động, thân thể mãnh liệt đánh về phía Hắc Long, một tay bấm một cái cổ ấn đối với Hắc Long phía trên trời, cổ ấn màu lam không ngừng biến lớn, vượt qua không gian lập tức đánh tan vòi rồng quanh thân Hắc Long, tấn công vào cơ thể của Hắc Long.

Nhưng mà lần này hắn lại không nói gì, hắn vốn cũng không có thiện cảm đối với Tuyết Nữ, giờ phút này biết được hai thế lực kia đang đối địch tranh đấu, trong lòng ngoại trừ có chút tò mò ra thì không có cảm xúc gì khác.

Vực Cổ Thần này có thể cho phép Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần tiến vào, như vậy Thượng Quan Nghệ với tư cách cường giả Hóa Thần hậu kỳ, có thể cũng vào nơi đây hay không?

An Lâm sững sờ mặt mày, trong lòng không khỏi dâng lên một ý niệm trong đầu.

Đợi một chút... Thượng Quan Nghệ?

Cô ta còn chưa có nhận thức được bản thân sẽ hi sinh ở nơi này, một cảm giác sợ hãi đối với sự chết chóc bao phủ toàn thân, làm cho cô ta cũng không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu.

Kỳ cung chủ nghe vậy thần sắc trên mặt không thay đổi: "Lộ Vi, chớ quên sứ mạng của chúng ta, tuyệt đối không thể vứt bỏ Thượng Quan Nghệ, cho dù chết cũng phải chết trước Thượng Quan Nghệ!"

Lộ Vi nghe vậy nhếch môi dưới, trên mặt tràn đầy không cam lòng và hối hận.

Lúc này, con Lôi Long toàn thân bao phủ bởi tia chớp màu lam kia đã gầm thét đánh về phía cô ta, tốc độ cực kỳ nhanh.

Không có Kỳ cung chủ yểm hộ, cô có muốn chạy trốn cũng chỉ là hy vọng xa vời, thứ chờ đợi cô bây giờ chính là cái chết...

Đã không còn đường lui, Lộ Vi giơ kiếm phẫn nộ hét lên một tiếng, liều chết chém về phía Lôi Long, lại bị sấm sét vô tận trước người kia đánh bay.

Mấy tia sấm chớp màu lam này không chỉ có uy lực vô cùng cường đại, hơn nữa còn có được tác dụng phong tỏa kinh mạch khí hải, tê liệt toàn thân.

Cô bị sấm sét đả thương, lại nhìn qua Lôi Quang Tích Dịch Long đang tiếp tục đánh về phía mình, trên mặt hiện ra thần sắc tuyệt vọng.

Cô cười réo rắt thảm thiết, nội tâm cảm khái, cuối cùng thì bản thân mình cũng chỉ là vật phẩm chết theo của người khác mà thôi.

Nhưng mà đúng lúc này, một dáng người bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt của cô, trường kiếm màu đen quấn quanh tia chớp màu vàng.

Lôi Quang Tích Dịch Long thấy thế nổi giận gầm lên một tiếng: "Nhân loại, mày dám nhúng tay vào? Cút ngay! Nếu không tao sẽ đánh chết mày!"

Trong lúc hết lên, tia chớp sáng quanh thân nó đã gầm thét đánh về phía chàng trai mặc áo trắng, ánh chớp đáng sợ kia còn mang theo tiếng động nổ vang trời, vầng sáng chiếu rọi cả bầu trời.

Chàng trai áo trắng cười nhạt một tiếng: "Đánh chết tao? Đây là truyện hài buồn cười nhất mà tao nghe được trong năm nay."

"Mày còn chưa hiểu được cái gì gọi là sấm sét thật sự..."

Trường kiếm màu đen của chàng trai vẽ lên hư không một nét hướng về phía Lôi Quang Tích Dịch Long, kiếm Lôi Quang màu vàng chém ra mang theo lực lượng tan vỡ hư không, xuyên thấu không gian, lúc nhát kiếm va vào sấm sét đang đánh tới, mấy tia sấm sét kia lại giống như là có linh tính vậy, bắt đầu thay đổi phương hướng, phối hợp với nhát chém của kiếm Lôi Quang cùng nhau đánh về phía Tích Dịch Long.

"Không... Làm sao có thể?!"

Lôi Quang Tích Dịch Long trừng to hai mắt, trên mặt tràn đầy biểu cảm kinh hãi và không thể giải thích vì sao.

Trong nháy mắt tiếp theo, tia chớp màu vàng liền chém thân hình cứng rắn vừa thô vừa to kia của nó thành hai nửa, xé ra một vòng quỹ tích sấm sét vô cùng hoa lệ ở trên hư không, máu tươi rải đầy bầu trời.

Lộ Vi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt này, bóng dáng của chàng trai kia, lực lượng hùng mạnh và phong thái tự tin kia, khắc sâu bên trong đầu của cô.

"Người này là... Nhân loại?"

"Tôi lại được nhân loại cứu giúp sao?"

Lộ Vi cảm thấy mình đang nằm mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận