Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 524: Khí chất bá vương khủng bố như vậy đấy

Lúc này trong lòng An Lâm cảm thấy vô cùng bất an.

Hắn thật sự không ngờ rằng nơi mà mình đang ở lại là vực Tinh Hư, ở chỗ kỳ dị khó lường này, nếu như chạy bừa vào một khu vực nguy hiểm nào đó thì có thể ngay cả bản thân chết như thế nào cũng sẽ không biết.

May mà hắn còn có thể bay một mạch hơn ba nghìn dặm, đúng là mạng lớn...

Trận chiến của người con trai tộc Hắc Vũ kia và Xích Điểu có thể nói là trời long đất lở, các chiêu thức mạnh mẽ liên tiếp xuất hiện, khiến người xem hoa cả mắt.

May thay An Lâm choàng Huyễn Tinh Y, cái áo này thu hơi thở lại cho nên mới không bị hai tên cường giả này phát hiện ra.

Mặc dù Huyễn Tinh Y không thể khiến hắn ẩn nấp tuyệt đối giống như đối với Tinh thú, thế nhưng che giấu hơi thở hay trốn tránh sự truy tìm thần thức ở khoảng cách xa thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Tuyết Trảm Thiên ở trong lòng An Lâm ngây ngốc nhìn trận chiến phía xa xa, nhìn với vẻ mặt ngóng trông rồi nói: "Đây mới là trận chiến mà một người đàn ông nên có, mỗi một hành động đều có thể lay động trời xanh!"

Đang nói chuyện, người con trai của tộc Hắc Vũ đã chém một đao xuống chiếc cánh của Xích Điểu, máu tươi màu đỏ bắn lên trời cao.

An Lâm nhìn thấy thế thì lông tơ dựng lên, nhanh chóng ra sức lùi lại.

Người con trai giáng một đao xuống, mây đen trên bầu trời ùn ùn kéo đến, đao Hắc Quang mang theo sức mạnh cực kỳ khủng bố rơi từ trên không xuống.

"Thủ Thế Thái Sơ - Dạ Vong!"

Một con phượng hoàng Hỏa Diễm dang rộng hai cánh ra, mang theo biển lửa cuồn cuộn nhào về phía người con trai đang đứng trong hư không.

An Lâm là một tên hóng hớt đã từng trải qua vô vàn sóng to gió lớn, cũng có thể phán đoán đại khái ra thực lực cảnh giới của người con trai tộc Hắc Vũ và Xích Điểu, có lẽ đều là thuộc giai đoạn Phản Hư sơ kỳ.

May là hắn lùi ra sau nhanh nên mới không chịu phải thương tích gì.

Nhưng máu tươi không bị ngọn lửa vô tận thiêu đốt, mà đột nhiên ngưng tụ thành một thanh Huyết kiếm, xuyên thủng không gian, trong chớp mắt đã đâm xuyên ngực của người con trai tộc Hắc Vũ.

Trong nháy mắt này, dường như trời đất vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối, không có lấy một chút ánh sáng.

Trời đất rung chuyển do pháp thuật mang đến vô cùng mãnh liệt, thế nhưng lại không quá thuần thục đối với việc sử dụng không gian.

Thảm khốc!

Cơ thể Xích Điểu nhúc nhích, đang muốn dung hợp chiếc cánh vừa bị chém xuống, sau khi nhìn thấy pháp thuật đáng sợ mà người con trai kia làm ra thì nó cũng giật mình, bức tranh Hỏa Vũ phía sau bắt đầu mở ra hết cỡ.

Mũi nhọn màu đen xẹt qua cơ thể của Xích Điểu, một tiếng hí vang lên.

Người con trai tộc Hắc Vũ giơ Hắc đao lên cao, trong chớp mắt mây đen trên bầu trời tích tụ lại mười dặm, dường như có ánh đen xuyên thấu tầng mây.

Lúc ánh đen tản đi, An Lâm một lần nữa nhìn Xích Điểu cho thật rõ, cơ thể của nó đã bị chém thành hai nửa, hỏa vũ màu đỏ trên thân mình càng ngày càng ảm đạm, rõ ràng sức sống đã cạn kiệt.

Ánh sáng của phượng hoàng Hỏa Diễm và sự tăm tối của ánh đao đen va chạm, sức mạnh kinh khủng tấn công, hóa mặt đất mấy dặm xung quanh thành bột mịn, trong quá trình ánh sáng và bóng tối giằng xé nhau, An Lâm cũng bị dư âm của đợt tấn công đánh trúng, ngay cả mũ áo Huyễn Tinh Y cũng bị thổi bay.

Ánh đao cuối cùng cũng chém xuống chỗ của phượng hoàng Hỏa Diễm, chém lên cơ thể của Xích Điểu.

An Lâm chớp chớp mắt, hỏi Tuyết Trảm Thiên đang ở trong lồng ngực: "Hắn... Hắn đang nhìn tôi?"

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy người con trai tộc Hắc Vũ đưa mắt nhìn sang hướng của mình.

Không đúng! Bây giờ không phải là lúc nghĩ về vấn đề này.

"Chủ nhân! Đây là cơ hội trời cho! Người con trai cánh đen thế sức đã suy yếu, bây giờ chúng ta đến nhổ cỏ tận gốc, giết chết hắn!" Tuyết Trảm Thiên ở trong lòng An Lâm bỗng nhiên kích động, làm loạn ở trong lòng An Lâm.

Nhưng mà hắn vẫn chưa hành động, người con trai tộc Hắc Vũ kia bỗng nhiên lấy ra một tấm chân dung từ trong nhẫn không gian.

Người con trai tộc Hắc Vũ đứng trên hư không, sắc mặt có chút trắng bệch, vết thương ở ngực còn đang chảy máu tươi.

An Lâm: "???"

An Lâm liếc mắt nhìn người con trai kia có chút không hiểu, người con trai kia run lên, lẳng lặng lui về sau hai bước, trên mặt mang vẻ sợ hãi.

Người con trai nhìn tấm chân dung một chút, rồi lại nhìn An Lâm một chút, lập tức bày ra vẻ mặt khiếp sợ, hít vào ba ngụm khí lạnh.

An Lâm cười ha ha: "Cậu muốn đánh quả chốt? Đi đánh nhau bằng cái mạng này sao? Tuyệt đối không được xem thường sức mạnh của đại năng Phản Hư, sự chênh lệch trình độ năng lực ở đây chính là chỉ cần người ta không chết, thì sẽ có rất nhiều cách có thể giết ngược lại chúng ta."

Đột nhiên An Lâm ngộ ra, hít vào hai ngụm khí lạnh.

Mẹ kiếp! Tình cảnh bây giờ là... hắn bị người có cảnh giới Phản Hư theo dõi rồi!

Ý nghĩ đầu tiên của An Lâm là chạy! Liều mạng chạy!

Người con trai kia nhấc đại đao lên, nhìn khuôn mặt đang hiện ra vẻ ngạc nhiên của An Lâm.

An Lâm lần mò mũ áo Huyễn Tinh Y ở phía sau, nghĩ thầm chẳng lẽ là vì mũ áo bị gió to thổi rơi cho nên hơi thở không giấu đi được?

An Lâm: "..."

Tuyết Trảm Thiên mở miệng nói: "Cũng có có thể là nhìn tôi, dù sao thì tôi cũng đáng yêu như thế này mà."

Người con trai tộc Hắc Vũ không nói thêm lời nào, trực tiếp xé rách không gian, xông vào cánh cửa không gian một cách hoảng sợ, hoàn toàn biến mất ở nơi này.

Đại năng Phản Hư của tộc Hắc Vũ chạy trốn?

An Lâm thấy tình cảnh này, khóe miệng không khỏi co rúm lại.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh với vẻ mặt hoang mang, phát hiện cũng không có thứ gì đáng sợ.

Người con trai chạy nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ sợ mình sao?

"Tiểu Thiên Thiên, trông tôi rất đáng sợ sao?" An Lâm cố hỏi.

Tuyết Trảm Thiên tức giận nói: "Tôi là Tuyết Trảm Thiên! Tuyết Trảm Thiên uy phong lẫm liệt như thế cơ mà! Đừng gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm!"

An Lâm nổi gân xanh lên: "Ai gọi cậu là Tiểu Điềm Điềm hả? Đừng có tự nhiên õng ẹo như vậy! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi rất đáng sợ sao? Sao tôi có cảm giác người con trai của tộc Hắc Vũ cứ như là sợ tôi nên mới chọn cách chạy trốn vậy."

Tuyết Trảm Thiên hiển nhiên cũng có chút nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một lúc thì hỏi ngược lại: "Không đáng sợ, khí chất bá vương của chủ nhân vẫn chưa được thể hiện ra mà... Lẽ nào là bị sự uy mãnh bá khí của tôi doạ cho chạy mất?"

An Lâm không thốt nên lời, cảm thấy thảo luận chuyện này cùng Tuyết Trảm Thiên, quả thực chính là chém gió!

Hắn đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nhìn vào trong biển lửa dần được dập tắt, xác chết của con Xích Điểu kia...

An Lâm xông tới, bắt đầu tìm kiếm xác chết.

Quả nhiên, một không gian giống như hình tròn chứa đựng pháp khí bị hắn tìm ra.

Tuyết Trảm Thiên kinh ngạc: "Mịa nó! Không thể tưởng tượng nổi! Khó mà tin được! Người con trai kia bị dọa sợ đến mức ngay cả đồ cũng không kịp nhặt đã chạy rồi? Chủ nhân... Anh..."

Nó nhìn người con trai trước mặt, trong lòng bỗng nhiên trào dâng sự tôn kính không tên.

Nó thật sự không nghĩ người con trai cánh đen là bị mình dọa chạy mất, có thể dọa khiến hắn chạy chỉ có chủ nhân.

Thực lực của chủ nhân... dường như còn cao thâm hơn cả trong tưởng tượng!

Cùng lúc đó, bên trong một đại dương màu đen, không gian bị xé rách, một người con trai nâng đại đao, sắc mặt tái nhợt đi ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà liếc mắt nhìn khe hở đang khép lại.

"May là không đuổi theo, không thì Đao Dạ mình cũng phải bỏ mạng ở vực Tinh Hư rồi..."

Hắn thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Thật không hổ là An Lâm giết chết Ám Dạ Chân Vương, ngay cả Nguyệt Dạ Chân Vương cũng phải bó tay toàn tập, vậy mà lại có thể tiếp cận mình một cách thần không biết quỷ không hay, còn xuất hiện lúc mình yếu nhất..."

"Ánh mắt cuối cùng đó, cái ánh mắt coi thường sinh mệnh rồi đứng ngạo nghễ dưới trời xanh đó, thật sự đáng sợ... May mà mình dứt khoát chạy trốn, với lại hắn cũng không có ý giết mình, không thì mình đã phải chết rồi."

Đao Dạ lau lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt khẽ lộ ra nụ cười, khen ngợi cho sự lanh trí của mình.

Hắn suy nghĩ một chút, tiếp tục xé rách không gian, bước vào trong không gian.

Bây giờ vẫn chưa đủ xa, hắn vẫn muốn trốn xa thêm một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận