Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 534: Đây là một thanh kiếm bị bôi đầy kịch độc

Tinh lọc hết thảy tội ác trên thế gian này?

Mạch Luân đần mặt ra, mẹ nó chứ, đây là lời mà Huyết tộc nên nói sao? Khả Khả Tư Đế này là giả à?!

"Cho dù cô không muốn trả lời vấn đề của tôi, cũng không cần dùng những lời có lệ như vậy chứ!" Mạch Luân cảm giác mình bị xem như tên ngốc, khi nói chuyện âm lượng cũng đề cao không ít.

Song sắc mặt của Khả Khả Tư Đế lại không hề thay đổi, vẫn cứ chĩa kiếm về phía Mạch Luân, không hề có vẻ như đang nói đùa hay là lừa gạt gì.

Đúng lúc này, một luồng hào quang sáng trắng phá không mà đến, bay về phía Khả Khả Tư Đế.

Khả Khả Tư Đế xoay người nhận lấy tia sáng trắng kia, phát hiện này đây là một thanh trường kiếm màu trắng có bôi máu tươi lên.

Cô hơi ngẩn ra, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa.

"Trên thanh kiếm này có máu tươi của tôi, để cho tên Mạch Luân kia nếm thử uy lực từ máu tươi của tôi đi." An Lâm lên tiếng cười nói.

Mạch Luân bị làm cho sợ đến mức lui về phía sau hai bước, đề cao cảnh giác, cho là Khả Khả Tư Đế muốn sử dụng bí pháp nào đó.

Lại là một tiếng than thở đầy yêu kiều.

Khả Khả Tư Đế cầm trường kiếm, giống như tăng thêm rất nhiều nỗi lo lắng, nhìn thanh kiếm ở trước người với vẻ mặt ngạo nghễ: "Mạch Luân, đối với anh mà nói, đây cũng là một thanh kiếm bôi đầy kịch độc..."

Tiếp tục liếm!

Lúc này, làm sao hắn có thể không hiểu ra chứ. Cái chàng trai loài người này tuyệt đối không phải là thức ăn của Khả Khả Tư Đế, quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản!

Hai con mắt của Khả Khả Tư Đế tràn ngập vẻ say mê, cô tiếp tục liếm!

Khả Khả Tư Đế nghe vậy thì chợt hiểu ra, kích động gật đầu.

Mạch Luân mở to hai mắt mà nhìn: "???"

Thậm chí có khả năng, Khả Khả Tư Đế đánh lén cho hắn, cũng là bởi vì chàng trai kia!

Lần này, Mạch Luân mới đưa mắt nhìn về phía chàng trai kia, nhìn cái chàng trai vẫn luôn bị hắn lãng quên kia.

Khả Khả Tư Đế tiếp tục nói: "Nó thật sự là một thanh kiêm bôi đầy kịch độc đấy..."

"Liếm cái em gái nhà cô ấy mà liếm! Máu tươi của ông đây sắp bị cô liếm sạch rồi!!!" An Lâm giận tím mặt quát.

Dứt lời, cô bắt đầu liếm máu tươi trên lưỡi kiếm, sau đó trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ đỏ ửng khó hiểu, hô hấp dồn dập, thân thể mềm mại khẽ phập phồng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Khả Khả Tư Đế chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm lên, nói: "Người ta không nhịn được ý..."

"Nó là độc, cũng là thuốc, nó sẽ tinh lọc sinh mệnh của anh, cho anh lĩnh hội được chân lý của sinh mệnh!"

Đúng lúc này, một bóng đen phá không đánh tới, một con dao lập tức bổ lên đầu Khả Khả Tư Đế.

Mạch Luân thấy thế thì lại lấy lá cờ ra, gọi chiến hồn đến ngăn cản Khả Khả Tư Đế tiến công.

Mạch Luân nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu, lúc này hắn cũng không hề nhàn rỗi, hắn đã bắt tay vào việc tìm cách thoát khỏi không gian bị phong cấm.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy trường kiếm bị máu của Mạch Luân dính vào, cô lại khẽ cau mày, hình như có chút ghét bỏ.

Bà mẹ nó chứ, hắn cảm thấy đưa món vũ khí dính máu tươi cho Khả Khả Tư Đế chính là một sai lầm, hoàn toàn sai lầm!

Mạch Luân cảm thấy nhất định là Khả Khả Tư Đế này điên rồi, cô ta luôn nói ra những lời rất khó hiểu, căn bản là không cách nào lý giải nổi!

An Lâm nghe vậy thì co quắp khóe miệng: "Cô không nhịn được còn có thể sửa lại không? Nếu cô còn tiếp tục như vậy, cô có tin tôi sẽ lập tức hủy bỏ phần thưởng máu tươi mà tôi đã nói lúc trước không!"

Trong lúc Mạch Luân đang trầm ngâm suy đoán, máu trong cơ thể hắn đột nhiên bị một loại lực lượng nào đó xâm nhập.

Chàng trai Hóa có cảnh giới Kỳ Thần kia xuất hiện ở nơi này, vốn cũng đã là chuyện không thể tin nổi. Mà cái dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên này của hắn, hoàn toàn không giống như kẻ đang đối mặt với cường giả cao cấp.

Mạch Luân liếc mắt về phía chàng trai loài người đang xem cuộc vui trên bầu trời, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán đáng sợ nào đó, không phải là Khả Khả Tư Đế bị chàng trai kia thao túng rồi đấy chứ? Hay là Khả Khả Tư Đế bị hạ độc rồi?

Cô nàng này vừa nhìn thấy máu thì đi đường cũng không vững, còn có thể giúp mình giết địch nổi sao?!

Kỳ quái, rõ ràng trước kia cô rất thích hút máu, sao mà bây giờ lại cảm thấy ghét máu chứ?

Không đúng! Khả Khả Tư Đế tỉnh ra, đây là vì cô đã được nếm hương vị tuyệt vời hơn!

Có máu tươi thơm ngon tuyệt vời của chủ nhân An Lâm, những thứ máu tươi khác sao có thể lọt vào mắt xanh của cô được nữa?

Sau khi bị mắng một trận, rốt cuộc Khả Khả Tư Đế cũng đã giác ngộ được đôi phần, bèn cầm thanh trường kiếm tiến về phía Mạch Luân.

Dứt lời, cô còn muốn liếm một chút máu tươi trên thanh trường kiếm.

Mạch Luân che vùng eo bị thương liên tiếp lùi về phía sau, nhưng mà Khả Khả Tư Đế lại không thừa thắng xông lên, mà là đặt kiếm ở trước người, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị: "Đợi huyết thánh tinh lọc thân thể tà ác của anh đi!"

Vốn dĩ hai người có thực lực xấp xỉ nhau, hôm nay Mạch Luân bị đánh lén bị thương nặng, rất nhanh liền thấy máu một lần nữa.

"A..." Hai chân hắn mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, che ngực với vẻ mặt khổ sở.

Luồng lực lượng kia đang đuổi theo cái gì, đang hủy diệt cái gì, ngay sau khi một loại hủy diệt ra đời, sau khi một loại hắc ám bị bài trừ, cảm giác thoải mái khi ánh nắng phủ xuống, khiến cho hắn không thể tự chủ được mà rên rỉ thành tiếng...

"Thân thể của tôi... Thay đổi, không! Phải nói, đây mới là thân thể của tôi..." Mạch Luân thở hổn hển kịch liệt, có phần khó khăn lại có chút ít run rẩy mở miệng nói.

Hắn hiểu rồi, cuối cung thì hắn cũng đã hiểu được những lời mà Khả Khả Tư Đế nói là có ý gì rồi.

Hắn không thể nào từ chối...

Hắn không thể nào từ chối cái loại máu tươi có mùi vị tuyệt vời này, cái loại máu tươi có thể làm cho sinh mệnh được thăng hoa!

Mạch Luân đứng bật dậy, vươn ra hai cánh tay, giống như một con chiên thành kính nhất, trịnh trọng mở miệng nói: "Khả Khả Tư Đế, đến đây đi, hãy dùng thanh kiếm bôi đầy độc dược kia, tận tình chém lấy tôi đi!"

Khuôn mặt Khả Khả Tư Đế lộ vẻ do dự, cô vẫn còn đang băn khoăn không biết có nên liếm hay không, phía trên có máu tươi của chủ nhân, nhưng mà lại bị dính cả máu tươi của cái tên Mạch Luân khốn kiếp kia, thật là rối rắm.

Trên cục gạch đen, Tuyết Trảm Thiên bất đắc dĩ dùng cánh vỗ đầu một cái: "Lại xuất hiện thêm một tên điên rồi..."

Khả Khả Tư Đế mờ mịt hỏi: "Sao thế?"

An Lâm lại đưa mắt nhìn về phía cô, sau đó chỉ về bầu trời xa xăm.

Khả Khả Tư Đế lè lưỡi, xấu hổ cười khì.

An Lâm trông thấy phản ứng này của Mạch Luân, bèn bĩu môi, lên tiếng giải thích: "Tôi sợ anh sẽ giống như Tiểu Khả, trực tiếp nuốt luôn tinh huyết của ông đây."

Chẳng lẽ là... Cái chàng trai loài người này có sở thích đặc biệt nào đó?!

Trong lúc bất chợt, trái tim hắn run lên lẩy bẩy.

An Lâm liếc nhìn Mạch Luân một cách đầy ẩn ý, thế rồi hắn mở miệng nói: "Thành lập khế ước nô bộc với tôi, anh sẽ có được máu tươi của tôi, anh sẽ có được sinh mệnh hoàn toàn mới!"

Cả người Mạch Luân run lên, hắn nhìn Khả Khả Tư Đế một cái, có phần chần chờ cất giọng nói: "Chẳng lẽ là cô..."

"Anh nghĩ không sai, vì cái cảnh giới sinh mệnh hoàn toàn mới kia, tôi bằng lòng đi theo chủ nhân." Khả Khả Tư Đế đáp lại với vẻ mặt thản nhiên.

Làm người thứ nhất thay đổi, thường cần đến dũng khí rất lớn.

Thời điểm trước mặt đã có người làm ra lựa chọn, áp lực của người phía sau thường sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Suy cho cùng, đường đường là tông chủ Lăng Huyết tông mà cũng làm nô bộc cho An Lâm rồi, Mạch Luân cũng làm nô bộc, hình như cũng không phải là không thể chấp nhận được...

Mạch Luân do dự một lúc, quỷ thần xui khiến liền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Sau đó, hắn đã bị dây thừng Lam Hải Long trói lại.

Mạch Luân đần mặt nhìn An Lâm, tôi ký kết khế ước nô bộc, cậu trói tôi lại làm gì?

Trong nháy mắt Mạch Luân đã nghĩ thông suốt mọi chuyện cần thiết, hết thảy đều rất rõ ràng.

Đúng rồi! Loại máu thơm ngon tuyệt vời kia là của chàng trai loài người nay!

Mạch Luân có phần ngẩn ngơ, chẳng lẽ là... mình đã yêu rồi... Không! Tuyệt đối không phải như vậy...

Giống như đứng ở trước mặt hắn, chính là vị thần linh ban cho hắn một sinh mệnh mới, một vị thần linh khiến cho hắn không thể nào thương tổn, chỉ muốn yêu thương và bảo vệ thật kỹ càng...

Mạch Luân vừa nhìn thấy An Lâm, trong lòng lập tức sinh ra một loại tình cảm khó hiểu.

Lúc này, An Lâm đã nhảy xuống khỏi cục gạch đen, phiêu dật phóng khoáng, bây giờ là lúc hắn phải lên sân khấu rồi!

"Cô cút xa một chút cho tôi, tôi sợ cô không nhịn được lại nhào đầu về phía trước nuốt luôn tinh huyết của tôi, tôi không thừa sợi dây thừng nào nữa đâu..." An Lâm nghiêm túc nói.

Khả Khả Tư Đế: "..."

Sau khi cô gái Huyết tộc rời xa, An Lâm bắt đầu cưỡi ở trên người Mạch Luân, đè thân thể hắn xuống...

(Chỗ này tỉnh lược tám trăm chữ.)

Cuối cùng, An Lâm thành công thiết lập khế ước nô bộc với Mạch Luân.

Lại có thêm một tên người hầu nữa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận