Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 542: Đây là ảo cảnh hay hiện thực

Mẹ An Lâm tên là Mộ Ngữ Điệp, đã qua đời đột ngột sau một vụ tai nạn xe.

Cũng bởi vì vụ tai nạn xe đó, mà tinh thần của cha An Lâm bắt đầu sa sút, vì để phát tiết cảm xúc mà bắt đầu nhiễm phải cái thói xấu đánh bạc.

Về sau cũng là vì cha hắn thua lỗ đến mức phải bán cả nhà cửa, còn mắc nợ mấy trăm vạn, An Lâm bị đòi nợ nên bị người ta bắt đi, lại sau đó nữa gặp được ông lão tiên nhân thần bí kia, từ đó bước lên con đường tu tiên.

Tất cả những thứ này có thể nói là vòng xoáy đan xen, thiếu đi bất cứ một mắt xích nào cũng đều khó có thể tạo thành An Lâm của hiện tại.

Nhưng mà, hiện giờ mẹ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt An Lâm.

Chết đi sống lại?

Không! Tất cả những thứ này đều là giả, đều là thế giới hư ảo, làm gì có chuyện chết đi sống lại được!

Thế nhưng mà...

Dùng bữa ở trong sảnh, một đĩa giò kho tàu rất lớn được xếp chung với mấy món ănkhác, vô cùng dễ thấy.

Không phải là con gầy sao? Không phải là con kén ăn sao? Xem mẹ làm thế nào để nuôi béo con!

Hứa Tiểu Lan cũng giật nảy mình, có chút hoang mang nhìn về phía An Lâm.

Những lúc như thế mẹ đều bất chấp đi nghiên cứu cách làm món giò, vì nghe nói ăn giò rất dễ phát triển thịt.

Bất kể là nụ cười, hay là giọng nói kia, đều không hề khác biệt gì so với dáng vẻ trong trí nhớ của hắn.

*cân= 1⁄2 kg.

An Lâm ngây ngốc nhìn khuôn mặt của mẹ mình ở trước mắt, cảm nhận được hơi thở đó, lắng nghe lời bà nói, sợ rằng bà sẽ lại biến mất rồi rời đimột lần nữa.

Sau đó, món giò kho tàu mỹ vị tuyệt đỉnh xuất hiện, mẹ An đã thành công dùng kỹ thuật nấu nướng để chinh phục cái dạ dày của An Lâm!

"Lâm, tại sao con khóc?" Mộ Ngữ Điệp nhíu mày, bước đến kéo tay An Lâm, lo lắng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Giống quá... thực sự là giống quá...

An Lâm chợt nhớ đến lúc nhỏ hắn vô cùng kén ăn, trông rất gầy gò.

Sau khi An Lâm biết được cái tin đó, cậu nhóc mập hơn một trăm cân liền khóc bù lu bù loa, giống y hệt một đứa bé, thật quá mất mặt.

An Lâm lau nước mắt, kìm lại sự xúc động muốn nhào đến ôm chặt lấy mẹ mình, hắnlắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện buồn lúc trước... Đi thôi, chúng ta vào ăn cơm nào!"

Vì để một lần nữa được ăn món giò kho tàu, An Lâm liền nỗ lực giảm béo, mãi cho lúc lên cấp ba cuối cùng cậu cũng gầy đi được.

Lên đến cấp hai, An Lâm từ tám mươi cân* biến thành tám mươi kilôgam.

Sau đó mẹ An liền đưa ra quyết định, cũng không tiếp tục làm món giò kho tàu cho An Lâm ăn nữa.

Vẫn là mùi vị quen thuộc, cách nấu quen thuộc, vẫn là hương vị khiến hắn tâm tâm niệm niệm bao lâu nay...

An Lâm ngồi trên ghế, dùng đũa gắp một miếng giò lên, bắt đầu ăn.

Hứa Tiểu Lan, An Minh Xuyên, Mộ Ngữ Điệp đều ngớ người, tại sao lại khóc nữa rồi?

Nhưng kết quả là, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Mộ Ngữ Điệp nở nụ cười từ ái, gắp một miếng giò vào trong bát An Lâm, dịu dàng nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút đi, sau này mẹ sẽ làm nhiều hơn cho con ăn, dù sao tu tiên rồi thì con ăn cũng không mập được!"

Mẹ An cũng đồng ý sau khi kết thúc kỳ thi đại học, đỗ đại học rồi thì sẽ làm món giò kho tàu cho hắn ăn. Lúc đó bà cũng đã tính toán kỹ càng rồi, dù sao thì lên đại học cũng không thể nào về nhà suốt, cho dù lần nào về cũng ăn giò, thì An Lâm cũng sẽ không ăn đến mập được.

Đoàn tụ lại với nhau, người một nhà cũng bắt đầu nhàn nhã trò cuyện, có chuyện liên quan đến việc kinh doanh của y quán, cũng có cả những tin đồn thú vị liên quan đến thành Kỵ Lâu thậm chí là cả toàn bộ đại lục Thái Sơ.

Không biết tự lúc nào, một đĩa giò đã bị hắn ăn đến hơn một nửa.

"Vâng..." Trong lòng An Lâm chua xót, nặng nề gật đầu, gắp miếng giò kho tàu thứ hai lên bắt đầu cắn.

Món ăn mỹ vị tuyệt đỉnh này chính là thứ mà An Lâm hoài niệm rất nhiều năm, càng là thứ mà An Lâm vĩnh viễn không có cách nào có cơ hội được ăn lại nữa...

"Lâm... Con thực sự không có chuyện gì chứ?" An Minh Xuyên không kìm được bèn hỏi.

An Lâm biết bản thân mình vừa mới không khống chế được cảm xúc, liền vội vàng lắc đầu, nói: "Không sao ạ, chính là bởi món giò này quá ngon, ngon quá nên khóc thôi ạ!"

Khuôn mặt An Minh Xuyên hơi giật giật, muốn tìm lý do thì cũng nên tìm cái nào có lý một chút đi chứ!

Hương vị nồng đậm tươi ngon, béo mà không ngán...

An Lâm tức cảnh sinh tình, lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt.

Rõ ràng hắn sắp sửa quên sạch hương vị này rồi, chỉ nhớ là ăn rất ngon. Nhưng vì cái gì mà món giò kho tàu này lại kéo tỉnh hương vị trong trí nhớ của hắn, vì sau lại giống hệt với món giò mà mẹ hắn từng làm đến vậy...

Vì cái gì mà ở chỗ này, mùi vị của món giò lại chân thực đến vậy... rõ ràng đây là giả mà!

An Lâm rất trân trong khoảng thời gian quý giá này, dù rằng trong lòng hắn rất rõ đây chỉ là giả. Nhưng cảm giác quây quần bên nhau đó, vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Có người thân nhất ở bên, có người yêu nhất ở cạnh, còn chuyện gì có thể tốt đẹp hơn thế này được nữa?

Sau bữa cơm tối, bầu trời dày đặc những ánh sao.

An Lâm đi tới đình viện, ngắm nhìn trời đem không có trăng, trong lòng suy nghĩ rất nhiều thứ.

"Hôm nay anh rất kỳ lạ..." Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe lại lần nữa vang lên bên tai.

An Lâm quay đầu, liền thấy một đôi mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp này sáng chói dưới ánh sao, thiếu đi mấy phần long lanh, cũng lại nhiều hơn mấy phần dịu dàng như nước.

"Đúng vậy, đột nhiên anh lại trở nên đa sầu đa cảm rồi..." An Lâm cười cười.

"Không phải là đa sầu đa cảm đúng không..." Hứa Tiểu Lan nghiêng nghiêng cái đầu, mái tóc đen nhánh khẽ bay, trên mặt là nụ cười vô cùng phức tạp: "Em vẫn luôn cảm thấy... anh không phải là anh ấy."

An Lâm mở to hai mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn về phía Hứa Tiểu Lan.

Sau khi nghe xong chuyện cũ mà Hứa Tiểu Lan kể, hắn cảm thấy chuyện này hoặc chính là sự thật, hoặc có lẽ là một câu chuyện vĩ đại mà hai lão già đồ đỏ kia dựng nên! Ảo cảnh mà cũng làm đến được mức này, mẹ nó chữ cũng quá phí tâm rồi đúng không?!

Một hoàn cảnh Trái Đất khác biệt, lại không hề giống với đại lục Thái Sơ...

Một quá trình hoàn toàn khác biệt, vô cùng đặc sắc, cũng không thiếu đi một số hồi ức khắc cốt ghi tâm giữa hai người.

Chuyện xưa này rất rất dài, sau khi An Lâm nghe xong cũng cảm thấy mơ màng.

Hứa Tiểu Lan không để ý về những chuyện này, ngược lại còn cùng An Lâm trở về tinh cầu của hắn để nhận cha mẹ, cử hành hôn lễ dưới sự chứng kiến của họ, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau tại đại lục này.

Thật ra hắn đến từ một tinh cầu rất xa xôi, hắn không phải là người của đại lục Thái Sơ này, hắn là người xuyên không!

Hứa Tiểu Lan híp mắt, cười một tiếng: "Rất sẵn lòng, nhưng mà sau khi nói xong, anh cần phải trả lại An Lâm cho em!"

An Lâm có mấy phần xấu hổ, cười: "Không phải anh là An Lâm đấy sao..."

"Thế nhưng anh đâu phải là An Lâm có chung hồi ức với em. Nếu như không phải nhìn thấy ánh mắt rõ ràng quen thuộc đến vậy của anh, em còn cho rằng anh đã bị đoạt xác rồi ấy!" Hứa Tiểu Lan liếc ngang An Lâm.

An Lâm có chút không phản bác được, đành phải gật đầu nói: "Đươc rồi, sau khi anh rời khỏi nơi này, hẳn là An Lâm của em có thể trở về!"

Hứa Tiểu Lan bắt đầu kể lại quá trình cô và An Lâm quen biết nhau.

Bọn họ quen biết nhau tại Thần Đình của nhân tộc tại đại lục này, là đệ tử đồng môn cùng nhau tu luyện.

Quen biết, hiểu nhau, lại cùng trải qua một loạt những chuyện vô cùng khắc cốt ghi tâm.

Cuối cùng vào năm thứ một trăm kể từ lúc gặp nhau, tu thành chính quả, kết làm vợ chồng.

Cũng vào lúc đó, An Lâm đã nói ra bí mật lớn nhất của hắn.

"Em vẫn là Tiểu Lan rất thông minh cũng rất hiểu anh." An Lâm cười cười, cũng tương đương với việc thừa nhận thân phận của mình: "Vậy thì em thử nói cho anh nghe, quá trình trải qua của An Lâm mà em quen biết kia được không?"

Rốt cuộc đây là ảo cảnh hay là hiện thực, rốt cuộc thì đây là một thế giới như thế nào?!

Đến lúc này thì An Lâm thật sự kinh hoảng rồi, một cảm giác kỳ là bắt đầu dâng lên trong lòng hắn.

"Ừm..." Đôi mắt sáng rõ của cô khẽ chớp, dường như là đang suy nghĩ chọn từ cho thích hợp: "Anh và anh ấy có hình dạng, có tính cách giống nhau, nhưng... dường như là hai An Lâm có những trải nghiệm không giống nhau..."

"Ngạc nhiên lắm sao?" Hứa Tiểu Lan cười nhạt một tiếng: "Thật ra ngay từ đầu em chỉ cảm thấy là cảm xúc của anh có chút vấn đề, nhưng sau đó, em lại phát hiện ra, mặc dù anh là An Lâm, nhưng lại không phải An Lâm mà em biết!"

Hắn không bao giờ nghĩ tới, những lời này sẽ được nói ra từ trong miệng Hứa Tiểu Lan.

An Lâm khẽ thở dài một tiếng, nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.

Một An Lâm khác, một Hứa Tiểu Lan khác?

Còn có những người bạn và đám thú sủng vì duyên phận mà cùng tập hợp lại với nhau, quá trình trải qua của bọn họ khác biệt, nhưng tính cách lại giống hệt.

Một An Lâm khác... một An Lâm khiến hắn thời thời khắc khắc đều cảm thấy hâm mộ.

Đây có lẽ là cuộc sống hạnh phúc nhất mà hắn có thể tưởng tượng ta.

Nhưng tất cả những thứ này, dù sao cũng không phải là của hắn.

Có lẽ...

Bất kể là chân thực hay là hư ảo, hắn cũng nên cáo biệt cái thế giới này rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận