Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 544: Đánh thức đồng đội

An Lâm không biết mảnh vỡ màu trắng lơ lửng giữa không trung kia là thứ gì, nhưng nhìn bề ngoài của nó, liền biết mảnh vỡ kia tuyệt đối không bình thường chút nào.

Hắn vừa định đứng dậy, tính thu món đồ tốt này về, kết quả liền phát hiện cả người mình đang bị một nhánh cây kỳ lạ màu đen trói chặt, cả người không nhúc nhích được chút nào.

"Đờ mờ, đây là thứ gì thế, sao mà ngay cả sức lực cũng không thể sử dụng được thế này..."

An Lâm dùng sức tránh ra, lại phát hiện ra một chút sức lực cũng không thể sử dụng được, ngay cả nguyên khí cũng không có cách nào vận chuyển.

Nhánh cây màu đen quấn lấy thân thể, còn có một đầu tua thô to chĩa ra phía ngoài, đang nối liền với bên dưới mảnh vỡ màu trắng, hòa vào trong một thạch trận màu đen.

Tiêu rồi, thế này chắc chắn là đang muốn tiến thành một nghi thức tà ác nào đó...

Trong đầu An Lâm đã tự bổ não ra tình cảnh bản thân mình trở thành tế phẩm, máu bị rút cạn, trở thành một cái xác khô.

Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân và Tuyết Trảm Thiên cũng bị nhánh cây màu đen trói chặt, hơn nữa còn chưa tỉnh lại, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, hiển nhiên là đang ở trong một thế giới ảo cảnh nào đó rất tuyệt vời.

An Lâm đột nhiên cảm thán một câu, trong sự vô địch lộ ra một chút cô đơn.

Rốt cuộc bọn họ đang tính toán âm mưu chuyện gì?

Giờ phút này bọn họ đều chìm trong giấc ngủ say, từ đó có thể thấy được, An Lâm chính là người tỉnh táo duy nhất!

An Lâm không nghĩ tới hai lão già đồ đỏ ấy lại có thể là boss đáng sợ nhất, không chút rõ ràng, không chút tiếng tăm gì mà lại bắt được nhiều đại năng Kỳ Phản Hư như vậy...

An Lâm suy nghĩ một lát, chàng trai tóc ngắn màu vàng kia hẳn là đại năng của tộc Bạch Vũ, còn cô gái giống nàng tiên cá kia hẳn là đại năng của tộc Linh Ngư ở Tây Hải.

An Lâm không dám gọi to, chỉ có thể không ngừng nhỏ tiếng gọi.

Trừ bọn họ ra, An Lâm còn nhìn thấy ba người nữa.

An Lâm cảm thấy điều này cũng không quan trọng, cái quan trọng chính là phải mau mau thoát được khỏi đây.

Còn chàng trai tóc vàng đầu đinh ấy hả... he he he... sau này sẽ là người của ông đây!

Người thứ nhất là chàng trai phía sau lưng có đôi cánh màu trắng tinh, trên cổ là chiếc vòng màu vàng, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ với mái tóc ngắn màu vàng. Một người nữa là chàng trai mặc áo bào màu đỏ, thân hình to khỏe, tóc vàng cắt đầu đinh, hai tay đỏ thẫm. Còn một người nữa là cô gái với chiếc đuôi cá màu xanh ở nửa dưới người, mặc một thân áo lam, dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, dù rằng đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể khiến cho người khác động lòngkhông thôi.

Nhưng mà, mạnh thì có cái tác dụng khỉ gió gì, vẫn không thể tránh thoát được cái nhánh cây này.

"Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân! Đừng ngủ nữa, tỉnh lại cho tôi ngay!"

"Quả nhiên, mình vẫn là người mạnh nhất..."

Người đang ngủ có thể bị đánh thức, thế nhưng người chìm trong ảo cảnh sao có thể bị đánh thức một cách dễ dàng như vậy.

"Này! Tiểu Thiên, mau tỉnh lại đi!"

"Tiểu Khả! Tiểu Mạch! Mau tỉnh lại!"

Quả nhiên không ngoài dự liệu, cả hai đều có dấu hiệu sắp sửa tỉnh lại.

Giọng nói như sấm sét nổ trên đất bằng, khiến thân thể hai người run lên bần bật.

Khóe miệng An Lâm co rút một trận, rốt cuộc hắn đã thu được một đám nô bộc kiểu gì thế này?

"Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân! Tôi định cho hai người thánh huyết này, mỗi người một cân!" An Lâm tăng âm lượng lên, hô.

Đây cũng là một con thú sủng giả đáng sợ!

Sau khi An Lâm thử nghiệm hai lần liền từ bỏ cách thức này, đổi sang dùng một cách khác.

"Tôi cũng vậy." Mạch Luân cũng gật đầu đồng ý.

Khả Khả Tư Đế lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghĩ lại sợ: "Trở về rồi sao? Thật là đáng sợ quá! Rõ ràng biết là ảo cảnh, nhưng lại không kìm được mà muốn hưởng thụ, nếu không phải là tôi nghe được câu nói như có như không kia, có khi tôi cũng sẽ không tỉnh lại được..."

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân cùng mở đôi mắt mơ mơ màng màng ra, trên mặt mang theo biểu cảm mê mang.

Ầm ầm!

"Ha ha ha... An Lâm... cuối cùng tôi cũng chém chết được anh rồi..." Tuyết Trảm Thiên đột nhiên cười to.

An Lâm ngớ người, tựa như hắn vừa nghe thấy điều gì đó đáng sợ lắm vậy.

Vì cớ gì Tuyết Trảm Thiên cũng muốn trêu ngươi hắn vậy, hơn nữa lại còn là muốn chém chết hắn nữa...

Người đang chìm trong ảo cảnh, ý thức lẫn tinh thần sẽ bị một thứ gì đó cô lập, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng ngũ quan của bọn họ sẽ không thu nhận được thông tin của bên ngoài, một khi thông tin đó có tính kích thích đủ lớn, nói không chừng thật sự có thể ảnh hưởng đến ý thức của bọn họ.

Mạch Luân liếm khóe miệng: "Chủ nhân đừng chạy... trước... trước hết hãy cho tôi hút khô cái đã..."

Khả Khả Tư Đế chau mày, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích: "Đừng mà... chủ nhân... tôi muốn ăn hết anh cơ!"

"Mau dậy đi, cho các cậu ba giây, hết thời gian rồi, một giọt thánh huyết cũng không có đâu!" An Lâm tiếp tục đâm thêm một kích.

Khả Khả Tư Đế nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt long lanh: "Chủ nhân, hình như vừa nãy tôi nghe thấy anh nói muốn cho chúng tôi một cân thánhhuyết..."

"Tôi cũng vậy." Mạch Luân gật đầu phụ họa, nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt nóng rực.

An Lâm cười ha ha: "Đó là giọng nói trong ảo cảnh đấy, tôi chẳng nói câu nào cả!"

Khả Khả Tư Đế méo miệng: "Giọng nói trong ảo cảnh? Cái ảo cảnh này bị bệnh thần kinh à, sẽ chủ động dùng loại giọng đó để kích thích tôi tỉnh lại?"

"Ảo cảnh đó chắc là bị thần kinh thật đấy, người ở trong đó còn thuyết phục tôi rời khỏi đó nữa là..." An Lâm bĩu môi nói.

Câu này của hắn thì lại là nói thật, Hứa Tiểu Lan trong ảo cảnh cứ như đang phạm quy vậy ấy, đánh thức hắn ở bên trong ảo cảnh, để hắn không lưu luyến nữa, cố gắng trở lại thế giới của mình.

Tuy hắn luôn miệng nói đó là ảo cảnh, nhưng loại cảm giác chân thực kia lại khiến hắn tin tưởng từ tận đáy lòng, có lẽ thật sự có một thế giới sẽ xảy ra loại khả năng tốt đẹp này...

An Lâm chọn cách quỵt nợ, Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân cũng không có cách nào, dù sao thì cũng là nghe được lúc ở trong ảo cảnh, quả thực không thể coi là thật được, mà cũng may bọn họ nhờ giọng nói kia mới có thể phá vỡ được ảo cảnh.

Đúng lúc này, Tuyết Trảm Thiên cũng mở to hai mắt, khuôn mặt hưng phấn: "Hạnh phúc quá, thật đáng mừng, tôi làm được rồi!"

"Cậu làm được cái gì rồi hả?" An Lâm mặt đầy vạch đen, hỏi.

Tuyết Trảm Thiên không phải do hắn dùng lời nói gọi tỉnh.

Rất rõ ràng, con hàng này đã phá vỡ được huyễn cảnh bằng chính thực lực của mình.

Tuyết Trảm Thiên nhìn thấy An Lâm, đầu tiên là sững sờ, sau đó xấu hổ cười một tiếng, mở to mắt nhìn về phía An Lâm, chớp một cái, bắt đầu tỏ vẻ đáng yêu: "Hì hì... Chủ nhân, không có gì, tôi nói là... phá vỡ ảo cảnh, tôi làm được rồi!"

"Sao tôi lại nghe thấy cậu nói là sắp chém chết tôi nhỉ? Vui mừng đến như vậy, sợ rằng đã thành công chém chết tôi rồi đúng không?" An Lâm ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói.

Tuyết Trảm Thiên nghe thấy vậy cả thân hình cầu đều run lên, quỳ xuống lớn tiếng hô: "Oan uổng quá! Đúng là tuyết rơi giữa tháng sáu mà! Tôi biết chủ nhân ở trong đó là giả, cho nên mới quyết định chém anh đấy chữ, đồ đê tiện nào có gan dám giả mạo chủ nhân thì đều tội đáng chết vạn lần hết..."

An Lâm trợn trắng mắt, không thèm để ý đến lời kêu oan của quả cầu tuyết này.

Món nợ này... sau khi rời khỏi đây sẽ lại tính sau!

"Hiện giờ chúng ta đều bị trói chặt ở chỗ này, cùng nghĩ biện pháp đi!" An Lâm nhìn thấy tất cả thành viên trong đội đều đã thức tỉnh, liền lên tiếng.

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân không có chút phản ứng nào, mà đang ngơ ngác nhìn về phía mảnh vỡ màu trắng trước mặt.

"Mọi ngườiđều cảm thấy thứ này không bình thường đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy!" An Lâm cảm thấy rằng họ đều rất tinh mắt.

"Đâu chỉ không bình thường..." Mạch Luân thì thào mở miệng.

"Đây chính là mảnh vỡ Trái Tim Của Thế Giới đấy!" Khả Khả Tư Đế nuốt nước miếng ừng ực, dáng vẻ giống như sắp sửa nhào lên đến nơi vậy.

An Lâm đớ người.

Ôi đờ mờ! Thì ra thứ kia chính là mảnh vỡ Trái Tim Của Thế Giới?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận