Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 547: Cứu thế chủ Đề Na

An Lâm nghĩ ra rồi, ngay vị trí eo của hắn có một cái túi.

Bên trong túi có chứa một vật hình cầu màu bạc, bên trong vật hình cầu màu bạc có một tiểu tinh linh...

Sau khi hắn hô tên Đề Na thì không nhận được câu trả lời nào, nhưng âm thanh nứt vỏ "răng rắc" kia thì vẫn không ngừng, rõ ràng đang sắp xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp lắm.

Một tiếng "Oành!" vang lên, quần áo ở phần eo của An Lâm nổ tung rồi.

Đây đích thực là một chuyện vô cùng khủng khiếp.

Mọi người nghe thấy âm thanh này liền đổ dồn ánh mắt vào phần eo của An Lâm, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Ở nơi đó, có một vật thể hình cầu màu bạc đang lơ lửng trên hư không, tỏa ra ánh hào quang sáng chói.

"Đây là cái gì?" Mạch Luân trừng to hai mắt.

Tại sao An Lâm lại ngơ ngẩn. Hắn đã từng gặp qua Đề Na, nhưng Đề Na lớn như vậy thì hắn chưa từng thấy qua.

"Là con gái do vị nữ thần tinh linh nào cùng sinh ra vậy. Gen di truyền của chủ nhân còn chưa đủ để sinh ra một tinh linh hoàn hảo như vậy đâu. Mẹ của tiểu tinh linh này nhất định vô cùng xinh đẹp." Khả Khả Tư Đế trịnh trọng phân tích.

Cô ấy toàn thân mặc váy trắng, nước da trắng nõn óng ánh, hai cánh màu vàng mờ ảo mang theo nhiều đốm sao trên không trung, đôi mắt màu xanh ngọc bích như bảo thạch trong suốt, sóng mũi và hai tai nhọn, đôi môi căng đầy, thân thể mảnh mai lung linh hấp dẫn. Mỗi một bộ phận trên cơ thể đều hoàn mỹ đến độ không có điểm nào có thể chê bai.

"Đây là con gái của chủ nhân sao? Xinh đẹp quá!" Mạch Luân kinh ngạc thở dài nói.

Lại là một âm thanh nứt vỡ lanh lảnh vang lên, vật thể hình cầu màu bạc cuối cùng hóa thành những mảnh vụn rơi trên mặt đất.

An Lâm: "..., đứa bé ngốc nghếch, không phải tôi biến nhỏ, mà là cô biến lớn đấy!"

"Chủ nhân đẻ trứng rồi! Đây là ý thức được bản thân mình sắp chết, cho nên lựa chọn cách thức này để kéo dài sinh mệnh à?!" Khả Khả Tư Đế vẻ mặt khiếp sợ nói.

Sau khi An Lâm nghe xong có chút cảm giác muốn đánh người.

Một bóng dáng cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.

"Loài người là động vật có vú, không phải động vật đẻ trứng, cám ơn." An Lâm rất nghiêm túc làm công tác phổ cập kiến thức thường thức về sinh vật cho Khả Khả Tư Đế.

Đề Na bây giờ có chiều cao khoảng hai mươi cm, lớn gấp mười lần so với trước kia. Nói cách khác một bàn tay đã không thể chứa đủ cô ấy rồi!

Đề Na liếc nhìn quanh bốn phía một chút, ánh mắt dừng lại trên Tuyết Trảm Thiên. Trước kia cô ấy nhìn Tuyết Trảm Thiên, cảm thấy nó giống như một quả cầu tuyết lớn siêu cấp. Bây giờ nhìn Tuyết Trảm Thiên thì lại cảm thấy chiều cao của mình so với nó cũng không kém hơn bao nhiêu!

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân đều nhìn đến ngây dại, ngay cả An Lâm cũng ngơ ngẩn cả người.

Lúc này Đề Na mới cảm thấy có chút không thể tin, mở miệng nói: "Tôi... Vậy tôi thật sự trưởng thành rồi!"

Đề Na chớp chớp đôi mắt màu xanh ngọc bích như bảo thạch nhìn An Lâm, có chút sững sờ nói: "A, An Lâm Cự Nhân, sao anh lại biến thành kích thước nhỏ như vậy rồi?"

Việc phân biệt kích thước lớn nhỏ của sinh vật thông thường đều cần phải dựa vào vật tham chiếu.

"Không biết. Ôi, đúng rồi, An Lâm Cự Nhân anh nói đợi tôi lớn lên rồi sẽ trả món đồ mà anh giúp tôi bảo quản lại cho tôi mà. Bây giờ tôi có thể lấy lại những món đồ đó được chưa?" Đề Na buông hai cánh tay ra, vuốt vuốt cái trán trắng noãn của chính mình, cười hì hì mở miệng nói.

An Lâm ho một cái, cổ họng đau quá!

Một luồng ánh sáng trắng trong nháy mắt hiện lên, mang theo năng lượng thánh khiết cuồn cuộn, trực tiếp xông tới nhánh cây màu đen, nghiền nát nó thành bụi phấn.

Lần này, không còn là cái ôm chít chít như con muỗi nữa.

Kinh hoàng, vui sướng, hi vọng... vô số cảm xúc hỗn tạp tụ lại với nhau, hợp thành ba chữ: Rất đẹp trai!

"An Lâm Cự Nhân, anh thật sự không có gạt tôi, thì ra thời gian thật sự có thể khiến chúng ta trưởng thành!" Đề Na nhoẻn miệng cười, kích động bay về phía An Lâm, mang theo một cái ôm thật nồng nhiệt.

"Gọi là Đại Thánh! Toái Thiên Đại Thánh!" Hai mắt Tuyết Trảm Thiên sáng ngời, cao giọng kêu lên.

" y... Tôi cảm thấy cảnh giới của tôi đích thực cao hơn so với trước kia, nhưng cảnh giới trên cấp thánh gọi là gì thì được nhỉ?" Đề Na lộ ra vẻ mặt suy tư.

"Đề Na, cô đã thành công thăng lên đến cảnh giới Phản Hư rồi à?" An Lâm vô cùng mừng rỡ nói.

Đề Na dùng đôi tay trắng noãn mảnh khảnh vòng qua cổ An Lâm, cái đầu nhỏ "phịch" môt tiếng, đụng vào một thứ gì đó có hơi cứng.

Ánh sáng trắng lóe sáng lên trong hư không, xuất hiện từng đường nứt màu đen, tiêu tán trong khí tức hỗn độn.

Đề Na thu hồi cú chưởng vừa mới xuất ra, khuôn mặt trở nên lạnh lùng rồi nói: "Có tôi ở đây, đừng hòng làm hại An Lâm Cự Nhân!"

Ba người một thú nhìn thấy cảnh tượng này liền hít vào thật sâu.

"Khụ... Một người thật thà như tôi, sao có thể lừa Tiểu Na được chứ... Được rồi, tại sao váy của cô cũng dài theo vậy?" Hắn mở miệng nói một cách dịu dàng.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, nhánh cây màu đen có hình dáng như cái sừng đột nhiên nổi lên, đâm vào tim An Lâm.

Đề Na có chút ngây thơ gật gật đầu: "Ờ..."

"Không được đâu, cô phải lớn giống như tôi vậy mới thật sự xem là đã trưởng thành." An Lâm nhấn mạnh mở miệng nói.

An Lâm: "..., cho nên mới nói, rốt cuộc cô và ông trời có thù hận gì, có ân oán gì?"

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói với Đề Na: "Cảnh giới của cô gọi theo chúng tôi là được rồi. Dù sao thì cảnh giới gì đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là một cách xưng hô thôi phải không? Cứ giống như tôi vậy, người khác ở Kỳ Hóa Thần đều có lĩnh vực của riêng mình, tôi cái gì cũng không có, nhưng tôi cũng được gọi là Hóa Thần đấy thôi! Cho nên từ nay về sau cô chính là đại năng của Kỳ Phản Hư, biết không?"

Đề Na chớp chớp đôi mắt màu xanh ngọc bích: "Là như vậy sao?"

Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân cũng vô cùng kinh ngạc: "Là như vậy sao?"

"Vèo!"

Một nhánh cây màu đen lại mở ra chiếc sừng sắc bén đâm về phía miệng của Tuyết Trảm Thiên!

Đề Na ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, bàn tay nhỏ vỗ vào hư không một cái, tia sáng trắng giống như lưỡi kiếm sắc bén tạo thành một quỹ tích hủy diệt trong hư không, trực tiếp đánh vỡ nát nhánh cây kia!

An Lâm định thần lại, gấp gáp nói: "Đừng nói chuyện nữa, việc cấp bách cần phải làm bây giờ là cứu chúng tôi ra trước."

"Được." Đề Na mỉm cười gật đầu.

Bên ngoài ngọn tháp cao màu đen, hoa văn màu máu đã kết cấu lại một cách hoàn chỉnh. Màn trời bắt đầu tách ra, sao sáng đầy trời bắt đầu biến mất, một không gian riêng biệt đang chậm rãi hình thành.

"Tiểu Na!" An Lâm thấy thế hoảng sợ kêu lên, xông về phía trước ôm Đề Na đang ngã dưới đất vào lòng.

Đôi mắt màu xanh ngọc bích kia đột nhiên hiện ra ảo ảnh mênh mông vĩ đại của Thánh chủ tinh linh, dường như đang thấp giọng ngâm tụng. Cùng lúc đó, thân thể của Đề Na bộc phát ra ánh sáng trắng rực rỡ.

Đề Na bị trái tim của thế giới đụng trúng, dung nhập vào trong cơ thể, đau đớn hừ lên một tiếng, cả người ngã xuống đất.

Tất cả những việc này đều xảy ra quá đột ngột, cho nên mọi người đều không kịp phản ứng.

Mảnh vỡ màu trắng bỗng nhiên lóe sáng lên, trực tiếp va vào cơ thể của Đề Na.

Ầm ầm! Trên đỉnh của tòa tháp cao màu đen, năng lượng tiễn bị ngăn cản lại bên ngoài, năng lượng lóa mắt cùng cực trực tiếp nổ tung, sau đó tiêu tán.

Lưu Sở Sở nghiến chặt răng, đang muốn rạch cổ tay để vận dụng bí pháp, lấy máu để tế tiễn. Đôi mắt vàng sắc bén kia nhìn về phía tòa tháp cao màu đen, đột nhiên ánh mắt dừng lại, trên mặt hiện ra thần sắc kinh ngạc.

Đề Na dùng sức mạnh phá vỡ tất cả nhánh cây màu đen trên người của đám người An Lâm, sau đó xoay người nhìn về phía đống vụn vỡ màu trắng trước mặt, trên mặt hiện ra vẻ tò mò: "Hả? An Lâm Cự Nhân, đây là thứ gì, nhìn đẹp thật!"

Cô ấy đưa tay về phía những mảnh vỡ như thật như ảo kia, như muốn nắm lấy trong tay.

"Tiểu Na! Đừng sờ lung tung vào đồ đạc. Bây giờ đang cử hành một nghi thức gì đó, có nguy hiểm!" An Lâm thấy thế la lớn.

Đề Na bị dọa một phen, cánh tay nhỏ nhắn dừng lại, khoảng cách đến mảnh vỡ trái tim của thế giới chỉ còn một tấc.

An Lâm thấy thế thở dài một hơi. Loại đồ vật này tùy tiện đụng vào, nói không chừng sẽ dẫn đến phản phệ trận pháp. Đến lúc đó bị trọng thương có thể chỉ là hậu quả nhẹ, nghiêm trọng hơn là có thể trực tiếp bị biến thành tế phẩm.

Nhưng đúng vào lúc này, mảnh vỡ trái tim của thế giới lại đột nhiên rung động lên.

Xoạt!

Lại một trận âm thanh xé không gian chói tai truyền đến, một luồng năng lượng tiễn màu hồng phấn vạch ra một quỹ tích chói mắt trong màn đêm, với tốc độ vô cùng khủng khiếp đâm vào bề mặt lá chắn của tòa tháp cao màu đen.

Thế nhưng... cho dù dùng hết tất cả át chủ bài thì vẫn không thể chạy thoát khỏi nơi này, vẻn vẹn chỉ có thể làm trì hoãn thời gian tử vong của các cô ấy mà thôi...

Trên mặt Tô Tĩnh Hương và Yến Hoa đều tràn đầy vẻ mặt tuyệt vọng, chênh lệch thực lực thật sự quá lớn. Nếu không phải cả hai đều tung ra tất cả chiêu át chủ bài để phòng thủ thì sớm đã mất mạng ở nơi này rồi.

"Cơ cấu không gian thế giới đã hình thành. Bây giờ là lúc tiến hành nghi thức chuyển đổi sinh mệnh, không có thời gian tiếp tục dông dài cùng các người nữa." Hai tay của lão già mập lùn mặc áo đỏ đặt trên dây đàn, hơi thở cuồn cuộn như biển, một uy thế cực kỳ kinh khủng bắt đầu khuếch tán ra.

Trước mặt lão già mập lùn mặt áo đỏ, chiếc áo màu lam của hai Tuyết Nữ đã nhuốm đầy máu tươi, từng vết thương khiến người ta kinh hãi xuất hiện trên da thịt trắng noãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận