Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 549: Sự cứu rỗi của thánh nữ

Lão già cao gầy mặc áo đỏ đột nhiên xông về phía An Lâm, tức giận quát lớn một tiếng, tung ra đòn tấn công toàn lực bằng cú đấm.

Cú đấm được bao phủ bởi ngọn lửa màu vàng, ẩn chứa uy năng khiến cho cả không gian cũng bắt đầu rung động. Đây là đòn tấn công toàn lực của ông ta. Rất rõ ràng, ông ta muốn giết chết An Lâm ngay tại đây.

Mảnh vỡ trái tim của thế giới cuối cùng ở đâu ông ta không biết, nhưng ông ta biết cách duy nhất bây giờ chính là phải giữ tất cả mọi người ở lại đây, cho dù chỉ là một thi thể!

Tốc độ của lão già cao gầy mặc áo đỏ rất nhanh, nhưng trong lúc ông ta ra tay thì đã có một lưỡi kiếm màu trắng vô cùng bá đạo xuyên thấu qua hư không, đánh úp từ phía sau lưng của ông ta.

Sau khi Lữ Động Tân nhìn thấy động tác của lão già cao gầy, cuối cùng cũng bắt đầu ra tay.

Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là gương mặt của lão già cao gầy đầy vẻ quả quyết và tàn nhẫn, đối mặt với lưỡi kiếm phía sau cũng không tránh không né, nắm đấm đã hoàn toàn rơi xuống phía An Lâm.

Hình ảnh nắm đấm xuất hiện trong mắt của An Lâm càng ngày càng lớn, toàn bộ không gian đều bị phong tỏa ngưng kết, khiến hắn không thể trốn đi đâu được.

Chiỉ trong chớp mắt, Bạch Vũ lướt di chuyển, một bóng người trong tích tắc xuất hiện trước mặt hắn, vòng tròn màu vàng di chuyển phía trước, nghịch chuyển lại sức mạnh đáng sợ kia.

Đúng lúc này, lão già cao gầy đã xoay người, xuất quyền lần nữa. Cú đấm đáng sợ đấm vào lần nữa khiến Lữ Động Tân bay ngược về phía sau, máu hộc ra.

Tiếng đàn khẽ kêu lên, đột nhiên có âm thanh vang vọng khắp toàn bộ đất trời

"Nếu mày đã muốn đỡ cú đấm thay cho hắn, vậy thì chết đi!" Lão già cao gầy mặc áo đỏ vốn còn muốn giữ lại một mạng cho đại năng Kỳ Phản Hư này, muốn lợi dụng sự tồn tại của hắn để chuyển sinh cho đám u hồn của thành Tân Kỵ Lâu. Nhưng bây giờ không biết tung tích của mảnh vỡ trái tim thế giới nữa nên ông ta cũng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện đó.

Hai nắm đấm của lão già cao gầy lần nữa bộc phát ra ngọn lửa vàng: "Những tội lỗi này vốn dĩ không nên để chúng tao gánh chịu, tao nhất định phải cứu vãn tòa thành mà mình đã từng bảo vệ, nhất định phải dẫn dắt chúng nó thoát khỏi khoảng không gian này..."

Nhưng cú đấm được bao phủ bởi ngọn lửa màu vàng của lão già cao gầy lại xuyên thấu qua vòng tròn, trực tiếp đánh vào ngực của Tần Thịnh Bạch Vũ tộc, mang theo sức mạnh hủy diệt và sụp đổ, đốt cháy tạo thành một cái lỗ lớn trên lồng ngực hắn.

Tại sao, cuối cùng chúng ta đã làm sai chuyện gì?

Ầm ầm!

Lão già mập lùn mặc áo đỏ dùng tay đánh đàn, giai điệu cực kỳ đau buồn bi thương quanh quẩn trong trời đất, sự giằng co bồi hồi của ngàn vạn năm tháng, sự cô độc và tuyệt vọng vô tận...

"Phốc..." Tần Thịnh thậm chí hơi chao đảo một chút, dường như sắp chống đỡ không nổi mà ngã xuống.

Lực đạo của cú đấm như dời núi lấp biển, vòng tròn màu vàng rung động kịch liệt, vô số lực lượng nghịch chuyển đến mặt đất, trực tiếp khiến mặt đất lõm ra một cái hố hình cái chén to khổng lồ hơn ngàn mét.

"Thì ra là thế, thì ra các người cũng là u hồn à..." Lữ Động Tân lau khô khóe miệng dính đầy máu tươi, trên mặt có chút khiếp sợ và thương hại.

U hồn cả ngày lang thang ở tòa thành cổ, tái diễn tất cả mọi thứ lúc còn sống, giống như phồn hoa của ngày hôm qua đều không có gì thay đổi.

Ánh kiếm màu trắng cũng trong thời khắc đó xuyên qua thân thể của lão già cao gầy mặc áo đỏ, xé rách tại vị trí trái tim của ông ta, tạo thành một cái lỗ lớn. Đồng tử của Lữ Động Tân co lại, hắn nhìn thấy trong cái lỗ kia không có thứ gì, ngay cả máu thịt cũng không có, dường như tất cả đều là hư huyễn.

Sao trời lần nữa bị che lấp, trong khoảnh khắc màu sắc mây trời biến thành hư ảo, mưa máu xuất hiện như trút nước xuống.

Từ trên trời rơi xuống hàng trăm ngàn sinh linh, sự phồn hoa cùng cực trong nháy mắt hóa thành bụi đất, sự chết chóc vô hình buông xuống, máu thịt tách rời, hài cốt chôn vùi dưới đất nhưng không được siêu thoát.

Mê mang, sợ hãi, oán hận, tuyệt vọng...

An Lâm ôm đầu, đưa mắt nhìn sang Đề Na.

"Ô ô ô... Họ thật đáng thương..."

Mảnh vỡ màu trắng trong đôi mắt đẹp màu ngọc bích như thật như ảo, dường như hiện thực và hư huyễn đang giao hòa với nhau.

Không chỉ có hắn, tất cả đại năng Phản Hư ở đây đều cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung. Đòn công kích tinh thần cực kỳ đáng sợ kia bao phủ đất trời, ẩn chứa một tòa thành lớn với hàng trăm triệu sinh linh cực kỳ bi ai, không cam lòng.

"Đây là... đây là khí tức của mảnh vỡ trái tim thế giới?" Lão già cao gầy thì thào mở miệng nói.

An Lâm chỉ cảm thấy trong đầu có vô số tiếng gào thét của những người đang trong cơn tuyệt vọng, thần hồn run rẩy dữ dội, đầu choáng váng mắt hoa lên một trận.

"Cảm ứng khí tức, trái tim của thế giới này đã hòa làm một thể với tinh linh kia rồi à... Đây là cơ duyên khiến người ta ao ước dường nào..."

Yến Hoa trong lòng bực tức, trực tiếp đập dẹp người tí hon Băng Phách.

Người tí hon Băng Phách trong tay Yến Hoa chỉ về phía Đề Na, không ngừng kêu to.

Phát pháo địa đồ này của lão già mập lùn làm cho tất cả mọi người đều bị trúng chiêu.

Sau đó, thân thể mềm mại của Đề Na run rẩy lên một hồi. Tiếp đó thân thể tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Một cột ánh sáng ngay từ trung tâm cơ thể của cô ấy phóng lên tận trời, phá vỡ trận mưa máu trên bầu trời, đồng thời hình thành nên một vòng xoáy màu trắng ở trên trời, mang theo lực hấp dẫn vô tận bao phủ lấy cả tòa thành.

Hai lão già mặc áo đỏ đều mở trừng hai mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt này.

Một tiếng khóc thút thít như hoàng oanh êm tai xuyên qua vô số tiếng rên rỉ tuyệt vọng, như một vệt sáng hiện lên trong bóng tối, rõ ràng truyền đến tai mọi người.

Bên ngoài tấm gương là tòa thành cổ rách nát, vô số u hồ phiêu đãng trong trời đất, không chốn nương tựa.

Bên trong gương là một thành thị phồn hoa, vô số dân chúng sinh sống trong sự bận rộn nhưng rất vui vẻ và hài lòng.

Đề Na hít hít chóp mũi nhỏ nhắn, bàn tay bé nhỏ lau nước mắt, một đôi mắt đẹp màu ngọc bích lại đang phát ra ánh sáng màu trắng, vật thể mang hình dáng mảnh vỡ trong đôi mắt giống như một chiếc gương, tỏa ra cả khoảng không gian.

Trong thành Kỵ Lâu, vô số u hồn lang thang đang bắt đầu bay về phía vòng xoáy màu trắng trên bầu trời.

Ngay cả thân thể của hai lão già mặc áo đỏ kia cũng cảm nhận được lực hấp dẫn này.

Đề Na nhìn về phía hai lão già mặc áo đỏ, dang rộng hai tay ra, trong mắt ẩn chứa giọt lệ, mỉm cười nói: "Ông Lữ Thành, ông La Thành, cám ơn sự bảo vệ của các ông. Về nhà đi, tôi tới đón các ông đây..."

Váy lụa màu trắng bay phấp phới trong không trung, giống như đóa hoa sen trắng xinh đẹp trong bầu trời đêm. Hai con ngươi của Đề Na phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ của đất trời. Trong thời khắc đó, cô ấy giống như thánh nữ tiếp dẫn chúng sinh, sặc sỡ chói lóa.

Hai lão già mặc áo đỏ nhìn thấy được thành Kỵ Lâu phồn hoa trong mắt của Đề Na, đó thật sự là thành phố khiến người ta rơi lệ, còn có từng u hồn từ trên trời đáp xuống, tiêu tán dưới ánh mặt trời rực rỡ.

"Thì ra là thế, kính phương thiên địa, từ hư nhập thực à... Thì ra trái tim của thế giới thật sự có thể làm đến bước đường này. Tuy rằng nó không giống với cái thế giới mà chúng ta sáng tạo ra, nhưng đây thật sự là một kết cục tốt..." Thân thể của lão già cao gầy đã từ từ nhấc bổng lên.

Lão già mập lùn thu hồi cây đàn cổ, trên mặt cũng hiện lên nụ cười giải thoát: "Không ngờ đến cuối cùng chúng ta cũng được người đó cứu rỗi."

Lão già cao gầy khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn sang Đề Na, miệng mấp máy.

Đề Na hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

Tất cả u hồn của thành Kỵ Lâu đều bay về phía vòng xoáy màu trắng trên bầu trời kia, sau đó theo cột sáng màu trắng dung nhập vào bên trong mảnh vỡ của trái tim thế giới trong mắt Đề Na.

Sau khi hai lão già mặc áo đỏ nhìn thấy từng u hồn một đều bay vào vòng xoáy, trên mặt hiện lên vẻ buông xuôi, cũng không hề chống cự lực hấp dẫn kia, chủ động bay về phía vòng xoáy kia.

"Lão Lữ à, hợp tác với ông lâu như vậy, sau này vẫn mong tiếp tục được ông chiếu cố hơn nữa." Lão già mập lùn mỉm cười nói.

"Đó là đương nhiên, lão La, đến thế giới đó ông nhớ ăn nhiều một chút, nếu không không chắc tôi có thể nhận ra ông đâu." Lão già cao gầy cũng vừa cười vừa nói.

Thân thể hai người từ từ đi vào vòng xoáy màu trắng, biến mất không thấy vết tích gì.

Cột sáng chậm rãi tiêu tán, thành Kỵ Lâu ồn ào cuối cùng thật sự trở nên yên tĩnh, không có u hồn lang thang và nói chuyện nữa, chỉ có từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua.

Hai mắt Đề Na nhắm lại rồi mở ra, mảnh vỡ màu trắng kia biến mất không thấy nữa, đôi mắt màu xanh ngọc bích sáng ngời khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy khẽ vụt sáng rồi rơi xuống mặt đất, sau đó thì rơi vào một vòng tay ấm áp.

"Tiểu Na, làm tốt lắm!" Một chàng trai với gương mặt thanh tú cất tiếng khen ngợi.

Đề Na nhoẻn miệng cười, hệt như một đứa bé gái: "Còn có một bảo tàng nữa, lát nữa tôi sẽ nói với anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận