Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 550: Quân đoàn Huyết tộc lại thêm một người

An Lâm vừa nghe đến bảo tàng, hai mắt lập tức phát sáng lên.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền lấy lại tinh thần, nét mặt thể hiện sự điềm đạm.

Hai lão già áo đỏ đã đi khỏi, bây giờ chính là lúc dọn dẹp chiến trường rồi.

Tô Tĩnh Hương và Yến Hoa biết Đề Na đã dung hợp với mảnh vỡ trái tim của thế giới, nhưng lại hoàn toàn không dám ra tay.

Đừng nói tới An Lâm cao thâm khó dò kia, chỉ với chiến đoàn hùng mạnh phía sau, ngay cả Đề Na với thực lực chiến đấu kia, chỉ dựa vào trạng thái đang bị trọng thương của các cô ấy vào lúc này cũng không thể nắm được phần thắng nào.

Bởi vậy các cô ấy quyết định vô cùng quả quyết, trong khoảnh khắc một trận sương mù gió tuyết bao phủ thì bóng dáng của họ cũng đã biến mất khỏi khoảng trời đất này.

Đám người An Lâm cũng không đuổi theo, một là vì không có thực lực đáng sợ kia của hai lão già áo, hai là vì trạng thái của bản thân họ cũng đang không tốt. Đề Na vừa mới sử dụng lực lượng của mảnh vỡ trái tim thế giới, bây giờ gương mặt nhỏ nhắn vẫn hơi trắng bệch, cô ấy ngồi trên vai An Lâm, thân thể mềm nhũn, dường như lực lượng đã bị vét sạch.

Lữ Động Tân và Tần Thịnh thì càng không cần phải nói tới. Hai người đều đã bị thương nặng, sau khi uống một viên đan dược thì lập tức ngồi tĩnh tọa trên mặt đất để dưỡng thương, để tránh thương tích làm ảnh hưởng đến đạo cơ.

Hắn đã nhìn thấu bây giờ đang là tình hình như thế nào. Hắn đã rơi vào tay của thế lực nhân loại, hai tên đại năng Phản Hư của Huyết tộc đã phản bội đi theo kẻ địch rồi! Hơn nữa còn là người hầu cho một tên tu sĩ Kỳ Hóa Thần nữa!

"Bởi vì tôi đã trưởng thành rồi đấy!" Đề Na cười hì hì nói.

Khả Khả Tư Đế lại từ trong không gian pháp khí lấy thanh trường kiếm màu trắng kia ra, ánh mắt sáng rực nhìn Tháp Bá, cũng không biết trong lòng đang có tính toán gì.

"Ây da! Vậy thì anh giỏi thật!" Lưu Sở Sở dường như đã quen với thói tự khoe khoang của An Lâm, sau khi gật đầu thì liền chuyển ánh mắt về phía Đề Na, chọc chọc gương mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của Đề Na, ngạc nhiên nói: "Tiểu tinh linh, sao cô biến lớn vậy rồi?"

An Lâm cười nhạt một tiếng: "Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, nhân cách và sức hấp dẫn quá mạnh, tất cả mọi người đều muốn theo đuổi tôi."

Sau khi An Lâm đợi khí huyết khôi phục đầy đủ thì lại nhỏ một chút máu vào thanh trường kiếm màu trắng của Khả Khả Tư Đế.

An Lâm cũng cùng đám người Khả Khả Tư Đế ngồi xuống đất, uống một viên linh đan, bổ sung một chút lực lượng.

Khóe miệng Lưu Sở Sở hơi co lại. Được, hai câu hỏi của cô ấy đều nhận được câu trả lời nhảm nhí, cảm giác không có cách nào nói tiếp nữa. Đúng thật là chủ kỳ quái thì tôi tớ cũng sẽ khác người.

Mạch Luân trợn trắng mắt, không nói gì.

"An Lâm! Thế lực của anh phát triển cũng khiến người ta khiếp sợ quá đấy!" Lưu Sở Sở chân đạp gió bay đến, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, giống như bươm bướm nhẹ nhàng đáp xuống, cười nói rất tự nhiên, đôi mắt sắc sảo nhìn An Lâm, lộ ra không ít vẻ hiếu kỳ.

Đây quả thật là một câu chuyện khủng khiếp vô cùng ly kỳ!

"Đây là một thanh kiếm thấm đầy kịch độc..." Nói xong Khả Khả Tư Đế liền thè cái lưỡi gợi cảm của mình ra, liếm qua lưỡi kiếm...

Tháp Bá bị nhìn chằm chằm thì toàn thân ớn lạnh, nhưng không nói thêm câu gì.

"Đùng!" An Lâm cú một cái vào đầu của Khả Khả Tư Đế.

Cô ấy ôm chặt Tuyết Manh Manh mềm mại trong lòng, từ trong đáy lòng thầm cảm thán vẫn là thú sủng nhà mình mới là tri kỷ đáng yêu nhất.

Khả Khả Tư Đế đi đến trước mặt Tháp Bá, hai con ngươi sáng ngời nóng rực, trên mặt hiện ra nụ cười không rõ ý tứ, nhìn chằm chằm đến nỗi Tháp Bá dựng cả tóc gáy.

Tháp Bá kêu lên một tiếng đau đớn, cắn răng trợn mắt nhìn Khả Khả Tư Đế.

"Đừng phí lời nữa, tôi là đang thanh lọc sinh mệnh ô uế không chịu nổi của ông đấy, thật quá hời cho ông rồi..." Khả Khả Tư Đế bất mãn trợn trắng mắt, tay nâng kiếm rơi, vạch một đường máu lớn trên ngực của Tháp Bá.

Ngạc nhiên nói: "Độc tôn, anh làm vậy là muốn dùng máu để độc chết hắn ta à? Lại nói hắn là đại năng cảnh giới Phản hư của Huyết tộc đấy, độc tính trong máu của anh ngay cả đại năng Phản Hư cũng không ngăn cản được à?"

Khả Khả Tư Đế hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, lần nữa đưa mắt nhìn sang Tháp Bá, giơ trường kiếm lên.

Máu tươi bắn tung tóe.

"Cô còn liếm thì lát nữa phần thưởng thánh huyết của cô cũng không có đâu!" An Lâm lạnh lùng cảnh cáo.

Đột nhiên, toàn thân hắn run lên, giống như lâm vào sự đau đớn tột cùng.

Ngay sau đó, hai mắt hắn trở nên mơ màng, trên mặt còn hiện ra một vầng đỏ ửng kỳ lạ.

Lưu Sở Sở đi đến bên cạnh An Lâm,

Tháp Bá thấy thế gấp gáp nói: "Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám làm ra chuyện gì làm tổn thương đến tôi, Y Đăng Đại Đế tuyệt đối sẽ không tha cho các người đâu! Ông ấy sẽ để cho các người cảm nhận sự trừng phạt còn đau khổ hơn gấp ngàn vạn lần so với cái chết đấy!"

"Ha ha... Độc không chết, nhưng có điều sau này hắn sẽ rất trung thành với tôi." An Lâm mỉm cười nói.

Lưu Sở Sở mơ màng liếc nhìn An Lâm một cái, sau đó dường như đã ý thức được điều gì đó, lập tức nhìn về phía Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân, sau đó lại nhìn về phía Tháp Bá lần nữa, hít vào một ngụm khí lạnh lớn: "Cái này... chẳng lẽ..."

Tháp Bá đã mở hai mắt ra, sắc mặt hồng hào hơn, nhìn hai tên Huyết tộc trước mặt một cái, sau đó di chuyển ánh mắt nhìn An Lâm: "Chẳng trách... Tôi cảm thấy sinh mệnh của chính mình đã được thăng hoa. Tôi hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận